← Ch.1195 | Ch.1197 → |
Đao linh cười khổ nói:
- Chủ nhân, mất đi đại địa bổn nguyên, với ngươi mà nói sẽ là tổn thât to lớn, nhưng ngươi khả năng còn không biết, đại địa bổn nguyên tồn tại giúp bổn mạng hồn phách tu luyện nhanh hơn.
Thần Dạ im lặng, sau một hồi nghiêm mặt nói:
- Làm người có thể ích kỷ, nhưng đối với thân nhân bằng hữu huynh đệ, ta không cách nào ích kỷ.
Tốc độ tu luyện của bổn mạng hồn phách nhanh hơn, trực tiếp quyết định Thần Dạ đối mặt tà tâm loại nhanh hơn, tốc độ này không bảo là không trọng yếu.
Nhưng cho dù như thế nào, Tử Huyên vẫn có hy vọng, cho dù là nàng đạt tới Đế cấp hay là Thần Dạ đạt tới hồn biến đại thành Đế cấp.
Cho dù những chuyện này nhìn qua rất hư vô mờ mịt, càng thêm không biết lúc nào mới có thể đến tới, nhưng nói thế nào vẫn có hy vọng, chỉ cần người còn sống, vậy cơ hội chưa chấm dứt.
Liễu Nghiên thì khác.
Lúc này đại địa bổn nguyên giúp nàng bổ túc sinh cơ, kéo dài sinh cơ, tiếp theo vận dụng vận dụng thiên thánh thân thể bổ túc sinh cơ thì độ khó tăng lên ít nhất hai ba lần, công trình quá to lớn.
Nếu như trễ nãy thì Liễu Nghiên sẽ tử vong, không thể sửa đổi.
So với Tử Huyên, Liễu Nghiên càng cần đại địa bổn nguyên hơn, cái nào nặng, cái nào nhẹ thì Thần Dạ hiểu rõ.
- Đại địa bổn nguyên, thực xin lỗi, về sau hảo hảo đi theo Liễu Nghiên cô nương, ta đáp ứng ngươi, nếu như sau này ngươi có cần, ta sẽ giúp ngươi đạt thành, đây làứước định của chúng ta.
Thiên địa thần vật phần lớn là có truy cầu của mình, chúng cũng như sinh linh khác, cũng sẽ phát triển, càng lột xác, về phần cuối cùng lột xác thành cái gì cũng không phải là người khác có khả năng rõ ràng, mặc dù Thần Dạ là chủ nhân đại địa bổn nguyên cũng không rõ ràng.
Mà Thần Dạ biết rõ, đại địa bổn nguyên biết rõ suy nghĩ của hắn, biểu hiện nhớ nhung to lớn, mặc kệ là nguyên nhân gì, điểm này đều khiến Thần Dạ động cung, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
Thần Dạ lẫm bẩm vài câu, một cổ ý niệm quay về như thiểm điện, đây là ý niệm của đại địa bổn nguyên, nói với chủ nhân, nó không muốn rời khỏi.
Thần Dạ cười khổ, chợt không do dự nữa, tâm thần khẽ động, liền muốn mạnh mẽ chặt đứt liên hệ đặc thù của mình và đại địa bổn nguyên.
- Đại địa bổn nguyên, tiểu tử ngươi thật may mắn, ân, lại là thiên thánh thân thể, không nghĩ đến thế gian này còn có thể chất này tồn tại.
Giọng của nam tử trẻ tuổi, đột nhiên vang vọng các nơi:
- Người trẻ tuổi, bỏ qua đại địa bổn nguyên, cố nhiên là tốt với thiên thánh thân thể, xác thực có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, ngăn chặn thiên thánh thân thể, nhưng với ngươi mà nói chính là tổn thất cực lớn, khó được ngươi có thể làm như vậy, có tình có nghĩa, khiến cho ta kính nể.
- Thần Dạ.
Phong Ma gầm lên.
Cùng lúc đó Liễu Nghiên cũng thanh tỉnh lại, tâm thần rung rung, đem đại địa bổn nguyên bức ra khỏi ngươi, ngược lại cũng không phải bức, đại địa bổn nguyên cũng có ý này.
- Thần Dạ, ngươi làm như vậy là khiến chúng ta cả đời không được bình an đấy.
Đại địa bổn nguyên với một người mà nói, ý vị như thế nào thì Phong Ma cùng Liễu Nghiên rất rõ ràng, Thần Dạ không chút do dự mang vật này đưa cho Liễu Nghiên, làm cho nội tâm hai người chấn động.
Nhưng lễ vật này quá mức trân quý, cho dù hai bên giao tình sinh tử, phu thê Phong Ma cũng biết còn chưa đủ dùng tiếp nhận lễ vật như vậy, không cho Thần Dạ biết rõ tình huống của Liễu Nghiên, chính là sợ Thần Dạ trả giá thật lớn.
Nghe vậy Thần Dạ cười nói:
- Đại địa bổn nguyên cũng tốt, cái gì cũng tốt, các ngươi là huynh đệ bằng hữu của ta, ta không có cái gì không nỡ, các ngươi cũng không cần vì thế mà tâm khó bình an, về sau các ngươi có thể làm cho ta nhiều hơn nữa mà...
- Đừng nói.
Phong Ma lập tức khoát tay, nói:
- Nếu như dùng phương thức này giúp Nghiên nhi bình yên vô sự, chúng ta tình nguyện không muốn.
- Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn lấy Liễu cô nương vĩnh viễn xa cách ngươi sao, tư vị ly biệt này Phong Ma ngươi có thể thừa nhận, ta cũng tuyệt không cho phép.
Thần Dạ hét lên, mặc kệ Phong Ma cùng Liễu Nghiên ngăn cản, cong ngón búng ra, Cổ Đế điện bắn lên giữa không trung, hào quang màu tím trực tiếp phong tỏa Phong Ma, chợt Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bắn ra hào quang năm màu bao phủ Liễu Nghiên, đại địa bổn nguyên thì theo sát phía sau, làm cho Liễu Nghiên tránh cũng không thể tránh.
Nhưng mà Liễu Nghiên cố nhiên là tránh không được, nàng hiểu ý của Thân Dạ, tất nhiên là không cho đại địa bổn nguyên lại tiến vào trong người của nàng lần nữa, một vầng sáng bao phủ quanh người, ngăn cản đại địa bổn nguyên ở bên ngoài, không cách nào tiến vào mảy may.
Liễu Nghiên tu vị không dưới Thần Dạ, luận thủ đoạn thần thông, thiên thánh thân thể càng là thiên hạ vô song, hôm nay không phải sinh tử đại chiến, muốn đột phá phòng ngự của nàng là không dễ dàng.
Nghe được Thần Dạ kiên trì như vậy, Phong Ma cùng Liễu Nghiên biến sắc.
Bọn họ có thể ngăn cản Thần Dạ đưa đại địa bổn nguyên ra ngoài, thế nhưng mà không cách nào ngăn cản Thần Dạ làm như vậy.
- Thiên Đao, Cổ Đế điện, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, không thể ngờ người trẻ tuổi ngươi lại có được, cho dù là bản tôn, gặp gỡ như vậy cũng khiến cho ta đỏ mắt.
Phía chân trời, thân ảnh nam tử trẻ tuổi chậm rãi hiện ra, nhìn qua một màn này trong mắt thâm thúy, có cảm xúc phức tạp hiện ra.
- Nếu ta có huynh đệ bằng hữu như vậy, sao có thể như bây giờ, một bước cuối cùng còn không bước ra được...
Bị Cổ Đế điện cùng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bao phủ, nhìn qua Thần Dạ hành động, Phong Ma cùng Liễu Nghiên cùng kêu lên:
- Thần Dạ, nếu ngươi làm như vậy, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.
- Ngay cả ân đoạn nghĩa tuyệt, ta cũng muốn phu thê các ngươi không có chút tiếc nuối nào.
Tóc dài tung bay, bởi vì cắt bỏ liên hệ đặc biệt với địa bổn nguyên, cảm giác thống khổ hiện ra trên mặt Thần Dạ, khiến hắn nhìn qua đặc biệt dữ tợn.
- Ngươi...
- Ha ha, hóa giải thiên thánh thân thể mang lại ảnh hưởng mặt trái, khống chế thiên thánh thân thể cũng không phải nhất định cần đại địa bổn nguyên mới có thể làm được.
Nam tử trẻ tuổi tươi cười vang lên, thân ảnh như quỷ mị xuất hiện bên ngoài Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, nhẹ nhàng phât tay, mà hào quang năm màu của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp biến mất không thấy gì nữa, đại địa bổn nguyên cũng lao về cơ thể của Thần Dạ, hơn nữa còn khiến Thần Dạ không có nửa điểm sức chống cự.
Dùng thực lưc nam tử trẻ tuổi này, có thể làm được trình độ như vậy, tất nhiên không có gì thần kỳ, nhưng hắn nói câu nói kia khiến cho Thần Dạ ba người phi thường khiếp sợ, cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì không có khả năng.
Nam tử trẻ tuổi cũng không phá hư khẩu vị ba người, mở tay ra, có một đạo hào quang nhu hòa bắn ra, đồng tử Thần Dạ lúc này co rút lại.
Trong hào quang nhu hòa kia xen lẫn tính tình cương trực, hạo nhiên chính khí, tính tình cương trực còn mang theo thuần khiết, cương nghị.
← Ch. 1195 | Ch. 1197 → |