← Ch.1211 | Ch.1213 → |
Hai năm trước Tử Huyên đã muốn đại khai sát giới rồi, chỉ là một mực kiêng kỵ hai đại thế lực siêu cấp cho nên mới ẩn nhẫn, mà nay nhưng cái này đều không cần thiết rồi.
Cho dù là như cũ không diệt được hai đại thế lực siêu cấp, giết một số người của bọn họ cũng là không sao.
- Tử minh chủ, thỉnh ngươi hạ thủ lưu tình!
Liễu Triêu Dương gấp gáp nói.
Thực lực của hắn rõ ràng cảm ứng được khí tức kia đang lan tràn, người có tu vi không đủ hiện tại đều đã trở nên điên cuồng, huyền khí bên trong cơ thể của bọn họ cũng toàn bộ đang dũng động, nếu như không ngăn cản, kết quả cuối cùng của những người này, là chết!
- Hạ thủ lưu tình, cái này có cần thiết không?
Tử Huyên lạnh nhạt cười nói, trong tiếng cười, sát ý càng thêm lẫm liệt.
- Cái này!
Tâm của Liễu Triêu Dương trầm xuống, lớn tiếng quát lên:
- Tử minh chủ, ngươi không để ý tới quy củ, dẫn đầu xuất thủ đối với tộc nhân của ta, vậy cũng đừng trách lão phu đồng dạng là lòng dạ độc ác rồi.
Bộ dáng kia như muốn dùng người của Dạ Minh đến uy hiếp Tử Huyên.
- Quy củ?
Tử Huyên lạnh lùng quát lên:
- Nơi này là Liễu chi nhất tộc, bổn tọa là thân phận bậc nào, cho dù so ra kém Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ, như thế nào người khác có thể tùy ý mắng chửi, Liễu Triêu Dương, trước đó ngươi nhưng từng nói qua một câu xin lỗi chưa, nếu không đem bổn tọa coi vào đâu, bổn tọa cần gì phải lưu lại tính mạng của bọn họ.
Lời nói vừa dứt, đồng dạng một đạo khí tức từ trong mi tâm của Tử Huyên bạo xạ mà ra.
Chợt liền là nhận lấy dẫn dắt, tà khí không quá nồng liệt kia vốn là bao phủ ở bốn phía mọi người nhất thời bạo tăng lên tột đỉnh.
Mà dưới bao phủ của tà khí này, con ngươi của mọi người càng thêm dữ tợn, chỉ chốc lát sau, bọn họ cũng lại không áp chế nổi chính mình, mọi người giống như là bị mất hồn hướng về phía người mình ở bên cạnh điên cuồng xông đến.
Trong lúc nhất thời, một tràng giết chóc máu tanh ở chính bọn hắn triển khai ra.
- Dạ Minh chi chủ này sẽ không phải là cao thủ của Tà Đế điện đi....
Mắt nhìn thấy một màn hết sức cổ quái mà đáng sợ kia, người còn lại không khỏi là tâm thần chấn động, đây là thủ đoạn bực nào, cái gì cũng đều không làm, lại để cho người trong hai đại thế lực siêu cấp tự giết lẫn nhau.
Mà chút ít người giết chóc lẫn nhau kia, trong đó không thiếu cao thủ Thánh Huyền.
Cao thủ bậc này đặt ở bất kỳ chỗ nào ở Trung vực cũng có thể coi là loại tồn tại giống như cự kình, nhưng ở chỗ này lại là trở thành cực kỳ khôi lỗi thật giống như con cờ cực kỳ bi ai.
Lúc này, vô luận là ngườ nào, bao gồm Thiên Huyền cao thủ Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần ở bên trong, trong đồng tử nhìn về phía Tử Huyên đều có khiếp sợ tột đỉnh.
Nhưng khiếp sợ của hai người Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần tuyệt đối không giống với người khác.
Ở chỗ của bọn hắn, giờ phút này có một cái ý niệm kinh khủng không tự chủ được mà hiện lên trong lòng, chợt hai người nhìn nhau, được một lát sau mới nhất tề lắc đầu, người thừa kế của Huyền Đế bệ hạ như thế nào giao thiệp với cao thủ của Tà Đế điện được chứ.
Lui một vạn bước mà nói, người truyền thừa của Huyền Đế bệ hạ còn rất trẻ, ngộ nhập lạc lối, nhưng Long tộc lại vạn vạn không biết?
Long tộc lão tổ Ngao Thiên chính là siêu cấp cao thủ ngang cấp số với bọn họ, cho dù là cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong của Tà Đế điện ra tay cũng không thể khiến cho lão khuất phục, ân oán giữa Long tộc và Tà Đế điện nhất định là không thể hóa giải được.
Mà mặc dù ném đi cái ý nghĩ này rồi, nhưng khiếp sợ của hai người vẫn không tiêu tan, Dạ Minh chi chủ lại thân mang tà khí, hơn nữa còn là tinh thuần như thế, rốt cuộc lai lịch của nàng là gì.
Trên đỉnh Thánh sơn, chém giết vẫn còn đang tiếp tục, vị đạo huyết tinh nồng đậm dần dần để cho phương thánh địa này trở thành giống như một phương địa ngục tu la, thanh âm tê khiếu thảm thiết nghe vào ở trong tai người khác không thua gì lệ quỷ đang hống khiếu.
Thiên, Liễu nhị tộc, những vị cao thủ chưa bị tà khí kia truyền nhiễm, can đảm của từng người bị tê liệt, bi phẫn không thôi, bọn họ nhìn Tử Huyên, lửa giận trong đồng tử phảng phất đều muốn lướt ra có tính thực chất.
Bọn họ thật muốn giết Tử Huyên, song, bọn họ càng thêm biết được ở lúc bọn hắn đem Tử Huyên đánh chết, những người của Thiên, Liễu nhị tộc bị tà khí này xâm nhập cũng vì vậy mà chôn cùng với nàng.
Cái giá này đám người Liễu Triêu Dương chịu không nổi.
Có thể đi tới trên Thánh sơn cũng là ý nghĩa những người này có tư cách tham gia chọn lựa tiến vào Đế Hoàng cung, nói cách khác từng người bọn họ đều là hạng người ưu tú của hai tộc, là cột chống trời tương lai.
Nếu như đồng thời mất đi nhiều nhân vật ưu tú như vậy, có lẽ ở trong một thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng đến địa vị hiện tại của hai đại siêu cấp thế lực, dù soa một đám cao thủ Thiên Huyền cho tới cấp bậc Thánh Huyền lục trọng trở nên còn đang ở lại.
Có những cao thủ này ở đây, dõi mắt khắp thế gian chính là hai đại siêu cấp thế lực khác cũng sẽ không dễ dàng khai chiến với bọn họ.
Song, sau khi những cao thủ này đến thọ hạn thì như thế nào?
Khi đó Thiên, Liễu nhị tộc liền là không có người nối nghiệp, nguy cơ của hai tộc sẽ là chân chính gặp phải, một khi bày ra xu thế sa sút, tin tưởng đừng nói là hai đại siêu cấp thế lực khác, ở bên trong thế gian phàm là thế lực có thực lực không kém đều sẽ giống như hổ rình mồi.
Cho nên đám người Liễu Triêu Dương không dám động thủ đánh chết Tử Huyên, đây cũng chính là nguyên nhân mà Tử Huyên không sợ hãi.
Nhìn Dạ Minh chi chủ một thân hắc sắc trường bào, ngay cả khuôn mặt cũng là che lại, trong lòng Liễu Triêu Dương không khỏi trở nên rùng mình, ba tràng đại chiến, cuối cùng còn cộng thêm Thiên Vô Cụ, Dạ Minh lại không có chút kiêng kỵ nào, nguyên tưởng rằng bọn họ là nắm chắc phần thắng, có thực lực như vậy, nguyên lai hết thảy đều ở trong khống chế của bọn hắn, ciểm mấu chốt cư nhiên ở chỗ này.
Có lẽ bọn họ cũng có thể cầm những người này của Dạ Minh đi uy hiếp, chỉ là hiện tại bọn họ nếu đã đến, chắc hẳn cũng là không quan tâm đến tính mạng, nếu quả thật làm như vậy rồi, đó liền là cá chết lưới rách chân chính, nói cho cùng trong lòng đám người Liễu Triêu Dương còn thật không dám có quyết tâm lớn như vậy đi đánh cuộc trận này.
- Tử minh chủ, thỉnh hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho đám người này đi, cầu, cầu ngươi đó!
Vì đông đảo hậu bối tử tôn, Liễu Triêu Dương phải để xuống cao ngạo của cao thủ Thiên Huyền, phải nhẹ giọng mà nói lời tốt.
Trên khuôn mặt tuyệt sắc dưới hắc bào nhẹ nhàng hiện lên một độ cong lạnh lùng, rồi sau đó thanh âm thanh thúy từ từ vang dội:
- Hiện tại mới biết được cầu xin tha thứ, có hay không đã quá muộn một chút?
← Ch. 1211 | Ch. 1213 → |