← Ch.1269 | Ch.1271 → |
Tuy rằng Luân Hồi chi lực cũng là xuất từ Quỷ Chân Nhân, nhưng quỷ khí đầy trời đối với một tia khí tức kia của Quỷ Chân Nhân hiển nhiên sẽ càng thêm nhận đồng, dù sao, Luân Hồi chi lực cũng mạnh hơn quỷ khí nhiều, khiến cho quỷ khí có một loại kiêng kị trời sinh.
Vào lúc bình thường, những quỷ khí này có lẽ sẽ đứng xa mà trông, thậm chí xa xa quỳ lạy, nhưng vào lúc này, một tia Luân Hồi chi lực kia không biết là Phong Tam Nương cố ý hay là quỷ khí đầy trời có cùng chung mối thù, muốn ngăn cản Thần Dạ lên núi nhưng hiện giờ Luân Hồi chi lực chính là đại địch mà quỷ khí phải liều chết ngăn cản.
Nếu vậy suy ra thì khí tức mà Quỷ Chân Nhân đã từng lưu lại ngược lại sẽ không bị như vậy bài xích như vậy.
- Tử Huyên, chúng ta đi.
Thần Dạ ở phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất lao lên đỉnh núi, bổn mạng hồn phách nổi lơ lửng, một đạo khí tức đập xuống bao phủ hai người vào trong.
Bồng bồng.
Trong quá trình hai người tiến lên, Hắc Sắc Cự Long do do quỷ khí biến thành gào thét một tiếng, giống như một cây cự trụ va chạm qua vậy.
Tuy rằng có chút quen biết, nhưng cũng không thể khiến quỷ khí đầy trời coi như không nhìn thấy hai người Thần Dạ được, dù sao, số lượng kia thật sự quá ít, có thể bị dung hợp thành một thể, nhưng nếu muốn tự do hành tẩu trong này thì tuyệt đối không làm được.
Chỉ có điều, đã có cảm giác quen biết kia, biên độ tiến công của quỷ khí cũng không còn cường đại như trước, hơn nữa cũng không quá mức điên cuồng.
Lực đạo như vậy cũng không thể nguy hại được đến Thần Dạ và Tử Huyên, mà trong quá trình lên núi, thoạt nhìn hai nguời có vẻ thập phần chật vật, Hắc Sắc Cự Long đập đến cũng chưa từng ngừng lại, nhưng tóm lại vẫn nằm trong phạm vi hai người có thể thừa nhận được.
Tuy rằng càng lên cao, lực đạo công kích cũng dần gia tăng, nhưng chỉ cần không phải quỷ khí của toàn bộ sơn mạch hội tụ lại tiến công vậy thì cũng không thể nào ngăn cản được bước tiến của Thần Dạ và Tử Huyên được.
Chỉ là, lực công kích đạo tăng phúc rõ ràng cũng khiến mi tâm Thần Dạ càng thêm nhíu chặt.
- Yên tâm đi, Phong cô nương không có việc gì đâu, không phải còn có La cô nương ở bên chiếu cố nàng sao?
Tử Huyên nhẹ giọng an ủi, nhưng chính lông mày nàng hiện giờ cũng đang nhíu chặt, hiển nhiên lời này chỉ là để tự an ủi bản thân thôi.
Giờ phút này hai người đã ở giữa sườn núi, dùng tốc độ hai người thì không được bao lâu nữa liền có thể leo lên đỉnh núi rồi.
Nhưng chính cái khoảng cách không xa này, Thần Dạ dường như có lẽ đã cảm ứng được sự tồn tại của Phong Tam Nương và La Linh, đó là một loại cảm ứng cực kỳ hư ảo, phảng phất tồn tại, nhưng lại thập phần không xác định, loại tình huống này nhiều năm qua Thần Dạ còn chưa bao giờ thấy qua.
Quỷ khí đầy trời giống như cuồng phong gào thét bốn phía, nghe qua giống như trận trận gió lạnh, khiến người thân ở trong đó như đang ở Cửu U Hoàng Tuyền vậy, cực kỳ đáng sợ.
Chính vì loại đáng sợ này mới khiến cho Thần Dạ kinh hãi, thì ra, lúc ở chân núi hắn tiến công để phán đoán thực lực của Phong Tam Nương xem thử mình hiện giờ có thể trợ giúp được Phong Tam Nương hay không đã có sai lầm.
Đến nơi này rồi, cảm ứng của Thần Dạ tuy rằng cực kỳ mơ hồ, nhưng cũng chính vì vậy mới cho hắn biết, Phong Tam Nương hiện giờ sau khi gặp mặt sẽ khiến hắn cực kỳ chấn động.
Nếu không phải vậy, lời an ủi của Tử Huyên cũng đã không đông cứng như vậy rồi.
- Tử Huyên...
- Thần Dạ.
Không đợi Thần Dạ tiếp lời, Tử Huyên dứt khoát nói:
- Mặc kệ Phong cô nương có như chúng ta nghĩ không, cũng mặc kệ sau khi nhìn thấy Phong cô nương ngươi sẽ làm thế nào, nhưng ta sẽ hỗ trợ, cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến La Linh cô nương rời đi trước, những thứ khác, ta không nghĩ tới, cũng sẽ không nghĩ.
Thần Dạ không khỏi cười khổ nói:
- Ta nói rồi, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể để ngươi rời khỏi ta nửa bước, cũng đã đến nơi này rồi ta tất nhiên sẽ không để ngươi rời đi trước.
- Vậy ý của ngươi là...
Tử Huyên khẽ nhướng mày, có chút cẩn thận hỏi.
Thần Dạ chợt nghiêm nghị nói:
- Ta có một cách có lẽ có thể giúp được Phong cô nương, nhưng quá trình này, sẽ phi thường hung hiểm, không cẩn thận một chút sẽ khiến chính mình liên quan vào, từ nay về sau vĩnh viễn không được siêu sinh, ngươi phải đáp ứng ta, lúc ta thi triển biện pháp này, mặc kệ ngươi gặp được cái gì, mặc kệ ta có bao nhiêu nguy hiểm cũng không thể để cho ta bỏ dở nửa chừng, bởi vì, cơ hội này chỉ có một lần, nếu mất đi sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Thần sắc Tử Huyên trở nên vô cùng ngưng trọng, muốn phản đối, nhưng đến cuối cùng lại không nói ra được câu nào, trong lòng nàng hiểu rõ, vì bằng hữu, Thần Dạ cam lòng bỏ mạng, Phong Tam Nương gặp nạn, đừng nói là có cơ hội, cho dù không có cơ hội, bản thân Thần Dạ cũng sẽ tạo ra một cơ hội thôi.
Giờ khắc này, nếu mình ngăn trở, Thần Dạ tuy sẽ không trách mình, nhưng lòng của hắn, kiếp nầy chỉ sợ sẽ không cách nào yên được.
Nhưng mà, muốn nàng trơ mắt ếch ra nhìn Thần Dạ từng bước một đi tới Thâm Uyên Địa Ngục có lẽ sẽ vạn kiếp bất phục kia, Tử Huyên lại không làm được.
- Tử Huyên.
Thần Dạ nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng nõn của Tử Huyên, ôn nhu nói:
- Ta đáp ứng ngươi, vô luận tình cảnh ác liệt thế nào, ta đều sẽ dốc sức cố gắng không để cho mình gặp chuyện không may, bổn mạng hồn phách sẽ ở bên cạnh ngươi, dùng cấp độ cảnh giới Đăng Đường của hắn, mặc dù thân thể gặp nạn thì ta vẫn sẽ tồn tại.
- Ta có thể nói không được sao?
Tử Huyên chậm rãi cúi đầu, nói khẽ.
- Đương nhiên không thể.
Thần Dạ đặt tay Tử Huyên bên miệng mình, nhẹ nhàng hôn lên sau đó thâm tình nói:
- Ta muốn giải cứu mẫu thân khỏi tay Tà Đế Điện, sau đó, sẽ ở trước mặt cha mẹ, lão gia tử, cùng với tất cả thân nhân bằng hữu cho ngươi một hôn lễ long trọng nhất, trong cuộc sống tương lai, chúng ta không chỉ có có đứa con gái Linh Nhi kia mà sẽ có thêm rất nhiều con cái, ngày đó nếu còn chưa đến, sao ta sao cam lòng bỏ các ngươi mà đi được.
- Tốt, ta không ngăn cản ngươi.
Tử Huyên vuốt ve khuôn mặt Thần Dạ, dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói:
- Nếu ngươi không thực hiện lời hứa của mình, ta sẽ hận ngươi vĩnh viễn.
- Ha ha.
Thần Dạ cất tiếng cười to:
- Có ngươi như vậy nhớ thương, ta sao không quý trọng bản thân chứ!
Trong tiếng cười lớn, thân ảnh hắn tiến về trước như tia chớp, phía trước quỷ khí cuồn cuộn như rồng mà đến, giống như có chút lùi bước dưới khí thế hung hãn kia, trận trận gió lạnh nương theo hai nguời, bay thẳng vào trong quỷ khí đầy trời kia.
Bồng bồng.
Tiếng oanh minh chấn động tới trời giống như sấm sét nổ vang trên đỉnh núi, hai đạo thân ảnh ở trong cuồng phong cuồng bạo phá không mà hiện.
Ngọn núi diện tích rất rộng lớn, tiếp cận trời xanh, nhưng dưới quỷ khí bao phủ, ánh mắt rất khó nhìn đến cuối, mà quỷ khí ở trong đó tự nhiên càng thêm nồng đậm và tinh thuần.
← Ch. 1269 | Ch. 1271 → |