← Ch.1297 | Ch.1299 → |
Tử Huyên nhẹ nhàng cười một tiếng, đầu tựa vào bả vai của Thần Dạ, miễn cưỡng nói:
- Ta không có chuyện gì a, chỉ là tiêu hao quá lớn mà thôi, yên tâm đi, sau khi tu luyện hơn mười ngày, ta hẳn là có thể tốt rồi.
Nghe vậy, trong lòng Thần Dạ lại là hơi hơi căng thẳng, hẳn là có thể tốt hơn, điều này cũng là có ý nghĩ ít nhất cần một tháng dốc lòng tu luyện, nếu không mà nói, trạng thái của Tử Huyên không thể nào khôi phục tới thời kỳ đỉnh phong.
- Thi triển loại lực lượng này, sau này không cho phép nữa, biết chưa?
Thần Dạ chợt nói.
Mặc dù sau khi thi triển như vậy, Tử Huyên có lẽ sẽ không chết, nhưng bị thương thật sự quá lớn, một khi không cách nào đánh lui địch nhân, như vậy liền giống như là dê đợi làm thịt, loại hậu quả này thật là đáng sợ.
- Ân, tất cả đều nghe theo ngươi!
Có lẽ ở trong trọng thương, hoặc có lẽ là bỏi vì Tà Cuồng bị bắt, để cho Tử HUyên giờ khắc này cởi ra uy nghiêm của người đứng đầu một minh, trên gương mặt đều là ôn thuận giống như tiểu nữ nhi cùng với thỏa mãn khi ở trong lòng người thương.
Thần Dạ hơi là cười khổ một tiếng, Tử Huyên đây là nói thật dễ nghe, một khi có tình huống đồng dạng, nàng như thế nào lại có thủ đoạn mà không thi triển.
- Trạc Ly tiền bối, đại chiến của Ngao tiền bối còn chưa kết thúc sao?
Im lặng một chút, vẻ mặt của Thần Dạ căng thẳng, hỏi.
- Vâng!
Trạc Ly đáp một tiếng, trong thần sắc cũng có một chút lo lắng.
Ngao Thiên mặc dù là Thiên Huyền bát trọng, nhưng đối thủ là bốn người, đều là từng người không yếu, lấy một địch bốn, bọn họ đối với Ngao Thiên cũng không có đầy đủ lòng tin.
- Bọn họ rất nhanh liền muốn kết thúc rồi, các ngươi đều yên tâm did, ngao tiền bối không có chuyện gì.
Tử Huyên thần sắc lười biếng đột nhiên nói.
- Ân!
Thần Dạ cùng Trạc Ly không khỏi khẽ cau mày một chút, thực lực của Tử Huyên mặc dù là ở trên bọn họ, nhưng hiện tại dù sao cũng là trọng thương chưa lành, thực lực không phát huy ra được một chút nào.
Mà nếu như so sánh linh hồn cảm giác lực mà nói, Thần Dạ cũng tự nhận, Tử Huyên so ra kém hắn, nhưng nàng lại khẳng định như vậy.
Tựa hồ là vì nghiệm chứng tính chân thật lời này của Tử Huyên, chỉ sau một phút đồng hồ, trên bầu trời xa xa của phiến thiên địa này đột nhiên có một đạo khe hở khổng lồ bị mạnh mẽ đánh vỡ ra.
Chợt có mấy đạo thân ảnh từ trong đó bạo xạ mà ra, cuối cùng xuất hiện chính là một đạo thân ảnh vô cùng khổng lồ, chính là bản thể Kim Long của Ngao Thiên.
- Ngao tiền bối!
Ngũ đại Thiên Huyền cao thủ xuất hiện, xu thế cường đại kia nhất thời làm cho thiên địa bắt đầu run rẩy, không gian ở chỗ Thần Dạ, phong ấn do đông đảo vị cao thủ xây dựng lên chỉ là ở sau nháy mắt liền dễ dàng bị tan rã.
- Ha hả, công tử, Minh chủ, ta không có chuyện gì!
Ngao Thiên nhàn nhạt cười khẽ, thân ảnh vừa động hóa thành nhân hình xuất hiện ở phía trước hai người Thần Dạ.
So sánh với thoải mái của Ngao Thiên, đám người Tà Thiên ở đối diện lại là lộ ra vẻ ngưng trọng một chút, mặc dù bao gồm Ngao Thiên ở bên trong đều là trong người mang thương tích, nhưng rất rõ ràng, đám người Tà Thiên cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi, về phần muốn kích sát Ngao Thiên càng là không thể nào nói đến.
Cái kết cục này hiển nhiên là đám người Tà Thiên không cách nào tiếp nhận, song, đại chiến năm ngày lâu như vậy như cũ là không cách nào tăng lên chiến cuộc, trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, lực lượng của bốn người chỉ sợ là không làm được giống như ý nghĩ ban đầu.
- Tà Cuồng đâu?
Lúc này đám người Tà Thiên mới phát hiện Tà Cuồng đã không có ở đây.
Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng, lật tay một cái, Thiên Địa Hồng Hoang tháp xuất hiện ở trong tay của hắn, theo tâm niệm mà động, từ trong tháp, tiếng kêu thê lương của Tà Cuồng liền là rõ ràng truyền ra.
Sắc mặt của bốn người Tà Thiên không khỏi đại biến, vạn không nghĩ đến lấy thực lực của Tà Cuồng lại rơi xuống trong tay của đối phương.
Ngao Thiên cũng là nhìn đám người Thần Dạ nhiều một cái, lão dám rời đi tự nhiên là đối với đám người Thần Dạ có lòng tin, nhưng cái gọi là lòng tin cũng chỉ cho là ở trong tay Tà Cuồng, đám người Thần Dạ sẽ không xảy ra chuyện, như thế mà thôi.
- Thả Tà Cuồng, nếu không, hôm nay không chết không thôi!
Tà Thiên nhất thời lớn tiếng quát lên, Tà Đế điện tuy vô cùng cường đại, nhưng một gã cao thủ cảnh giới Thiên Huyền cũng không phải là bồi dưỡng lên dễ dàng như vậy.
- Chẳng lẽ trước đây giữa chúng ta từng sống chung hòa bình sao?
Thần Dạ tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
Tà Thiên nghiêm nghị nói:
- Thần Dạ, thả Tà Cuồng, mẹ của ngươi sẽ có những ngày tốt đẹp, nếu không....
- Oanh!
Không đợi Tà Cuồng đem lời nói hết, một trận khí tức vô cùng cuồng bạo bỗng nhiên bắn ra, cũng vì vậy mà thanh âm thê lương của Tà Cuồng nghe đến càng thêm thê thảm vô cùng.
- Tà Thiên, trở về nói cho Tà Đế điện chi chủ, nếu mẫu thân của ta bị nửa điểm tàn hại, thứ các ngươi muốn, ta phát thệ, các ngươi tuyệt đối không có được.
Nghe vậy, Tà Thiên đột nhiên tỉnh táo lại, cười nói:
- Thần Dạ, lần này đến tìm ngươi chính là muốn dẫn ngươi trở về, ngươi giao đồ ra, mẹ ngươi cùng ngươi liền có thể lập tức rời đi Tà Đế điện, đây là hứa hẹn, ngươi không cần hoài nghi, Tà Đế điện ta làm việc tuy cực kỳ tà ác nhưng sẽ không làm ra chuyện nói mà không giữ lời.
- Mẫu thân!
Thần Dạ không kìm lòng được mà nhẹ lẩm bẩm một tiếng, trong lòng lập tức có một cỗ vọng động muốn đáp ứng Tà Thiên, bất quá vọng động này lập tức liền bị hắn đè ép xuống, ngay sau đó chậm rãi lắc đầu, gằn từng chữ nói:
- Ở trước lúc ta chưa nhìn thấy mẫu thân, đừng mơ ta sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của các ngươi, các ngươi nếu muốn lấy được vật kia, liền dẫn mẫu thân của ta đến Dạ Minh.
Thần Dạ không phải là con nít ba tuổi, bất kể là Tà Đế điện sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không, hắn cũng không thể theo bọn họ cùng nhau đi tới Tà Đế điện, có lẽ có một ngày sẽ đến, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.
Hiện tại liền đi mà nói, quả thực liền là muốn chết!
- Thần Dạ, ngươi cũng là người chí hiếu, làm sao lại trơ mắt nhìn mẫu thân chịu khổ mà chẳng quan tâm!
Tà Thiên nghiêm nghị cười nói:
- Ngay cả mẫu thân của mình cũng có thể không quan tâm, lại có thể nào giao ra thật lòng, đều là hư tình giả ý đi!
- Tà Thiên, những lời khích bác này ngươi liền quên đi, đừng lãng phí nước bọt nữa.
Ngao Thiên lạnh lùng nói:
- Lần này liền chấm dứt ở đây, các ngươi nếu không nhanh rời đi mà nói, chỉ sợ ngay cả bốn người các ngươi đều phải vĩnh viễn ở lại.
- Chỉ bằng một mình ngươi?
Tà Thiên cười nói, Ngao Thiên rất cường đại, nhưng nếu như lưu lại được, hôm nay cũng sẽ không phải là một cái kết quả lưỡng bại câu thương.
- Cộng thêm lão phu, có lẽ phần thắng liền lớn hơn một chút!
Hải Huyền Thanh nhanh chóng lướt đến, dừng ở bên cạnh Ngao Thiên.
- Ngươi?
Tà Thiên chế giễu cười nói.
← Ch. 1297 | Ch. 1299 → |