← Ch.1340 | Ch.1342 → |
Thần Dạ gật đầu, lần thứ hai đưa mắt nhìn lại. Trong ánh sáng màu đỏ tươi bao bọc kia, trái quả xinh xắn thực sự không phải đứng yên lặng bất động, mà là nó dùng tốc độ cực nhanh đi xuyên qua vũ trụ trong, mạn không mục đích cảm giác trong, lại làm cho người ta cảm giác được, trái quả nho nhỏ này tựa hồ đang truy tìm một thứ nào đó.
- Hình ảnh trong hư không, hẳn chính là ở chỗ sâu trong vũ trụ...
Gương mặt Thần Dạ bất giác căng thẳng. Nếu như là đang ở chỗ sâu trong vũ trụ, thì với tu vi trước mắt của hắn và Tử Huyên, quả quyết là vô phương tiến vào đến chỗ sâu trong vũ trụ để đi tìm Huyết Bồ Đề.
Tất nhiên sau khi đạt cảnh giới Thánh Huyền là có thể tự do đi lại xuyên qua không gian trong vạn dặm trời cao. Nhưng vạn dặm trời cao cũng lại tịnh không có nghĩa là ở chỗ sâu trong vũ trụ. Ở nơi này, gió giật càng hung hiểm hơn, vô số dòng chảy hỗn loạn của không gian đủ để cho cao thủ Thiên Huyền bình thường hồn phi phách tán.
Vùng đất kia, chỉ sợ trừ cao thủ Đế Cấp ra, thì mặc dù là cao thủ Thiên Huyền đỉnh cao cũng đều là vô phương tiến vào.
Còn không thể nào vào được, vậy nếu đã biết chỗ của Huyết Bồ Đề thì phải làm thế nào đây.
- Công tử không cần lo lắng.
Trạc Ly ngược lại cười nói:
- Trong lúc ta đón nhận đoạn tin tức kia thì phát hiện, Huyết Bồ Đề không chỉ có chỉ phiêu bạt ở chỗ sâu trong vũ trụ. Vào lúc ngẫu nhiên cũng sẽ bị giáng xuống trong thế gian này. Đến sau lúc đó thì mới là cơ hội của chúng ta.
Nói tới đây, Trạc Ly thở dài một tiếng, rồi lại tiếp tục:
- Nếu như vào lúc trước đây, vô số bậc tiền bối của ta nếu mà biết những điều này. Nếu như chiếm được Huyết Bồ Đề, thì tộc Kỳ Lân ta làm sao phải suy tàn đến bước này.
Nghe vậy, Băng Linh Hổ Giao trầm giọng nói:
- Trạc Ly lão đệ, chuyện thế gian, cuộc sống tự do tự tại chẳng lẽ là tiền định. Mặc dù chúng ta không tin vận mệnh, nhưng lại không thừa nhận cũng không được. Vận mệnh là tồn tại, nên việc xưa nay cũng không phải cố chấp.
- Ngươi có nói nó sẽ giáng xuống, là đến lúc nào.
Đây mới là điều chủ yếu nhất. Trong thế gian này, số người biết đến Huyết Bồ Đề không nhiều lắm. Ngay cả là nó giáng xuống thì người chắc chắn xông ra tranh đoạt nhất định cũng không có. Nếu không phải như thế, với sát khí cường đại và sâu không lường được của người trẻ tuổi thần bí, vậy làm sao không có chút xíu tin tức của Huyết Bồ Đề.
Không ai tranh đoạt, nếu mà đã biết cụ thể thời gian và địa chỉ thì với sức mạnh cường đại của Dạ Minh, việc lấy được Huyết Bồ Đề liền không phải là việc không thể tưởng tượng được.
Trạc Ly có hơi cười khổ một tiếng, rồi nói:
- Thực lực bây giờ của ta, cho dù có được các vị bậc tiền bối hỗ trợ mà vẫn còn vô phương biết được tin tức xác thực. Nhưng mà công tử yên tâm, lần này đây ta trở về, đã xảy ra thay đổi rất lớn. Kỳ Lân Châu mặc dù đã biến mất, nhưng có một loại truyền thừa khác cũng xuất hiện.
- Công tử, minh chủ, ta lại bế quan ở chỗ này, để luyện hóa loại truyền thừa toàn bộ kia. Đợi đến đến lúc đó, nói vậy, là có thể nhận được tin tức cụ thể về Huyết Bồ Đề.
Nghe vậy, Thần Dạ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
- Đến lúc đó, Trạc Ly tiền bối, thời gian của Tử Huyên đã không còn nhiều lắm.
- Ta biết.
Trạc Ly nghiêm nét mặt nói:
- Nhưng xin công tử bớt buồn. Chỉ sau hai năm ta nhất định sẽ xuất hiện. Mà đến lúc đó, cũng nhất định sẽ mang tin tức xác thật về Huyết Bồ Đề.
- Sau hai năm.
Thần Dạ nhẹ nhàng thở phào một cái, sau hắn vái Trạc Ly đang ở phía xa:
- Trạc Ly tiền bối, an nguycủa Tử Huyên ta liền phó thác cho ngươi. Vô luận như thế nào, đến sau hai năm, cho dù có hay không có, đều nhớ mang lại cho ta một tin tức...
- Vâng.
- Chúng ta đi trước đây
Thần Dạ không chần chờ thêm một chút nào nữa. Chuyện đều đã như vậy, nếu lo lắng quá nhiều thì cũng sẽ chỉ làm người bên cạnh càng thêm lo lắng. Vẫn còn có thời gian hai năm, cho dù trong hai năm này sẽ phát sinh biến hóa gì, thì luôn nên bỏ ra một chút nỗ lực.
Đứng ở chỗ bên ngoài tộc Kỳ Lân mà nhìn, một chốn kết giới khổng lồ kia tựa hồ là chiếm được lực lượng hồi sinh. Không gian kia bắt đầu trở nên vặn vẹo, sau đó khắp mặt đất cùng với mọi thứ bên trong, tất cả đều lấy một loại phương thức cực kỳ quỷ dị như vậy mà chậm rãi biến mất đi.
Cho dù đã từng đi vào bên trong đó, nhưng hiện tại trong cảm giác của Thần Dạ bọn họ thì cũng không còn tồn tại một chút dấu vết nào của tộc Kỳ Lân. Phảng phất là nó chưa bao giờ xuất hiện ở bên trong thế giới này.
- Công tử.
Băng Linh Hổ Giao cau cau mày mà nói:
- Rốt cuộc ta vẫn có cảm giác chuyện này có một chút kỳ quái... Công tử và minh chủ đừng hiểu lầm, cũng không phải ta đang hoài nghi Trạc Ly lão đệ.
Thần Dạ gật đầu, đáp:
- Đích thật là một nơi có hơi làm cho người khác phi thường hoài nghi. Nhưng mà chuyện này bản thân liền tiết lộ quá nhiều điều kì dị cổ quái, có rất nhiều điểm đáng ngờ, đến nay đều là không cách nào làm cho người rõ ràng. Chúng ta chỉ cần biết, Trạc Ly tiền bối là thành tâm, như vậy là đủ rồi. Mọi thứ sau này sớm muộn đều sẽ lộ ra dấu vết đích thực.
- Là đạo lý này.
Băng Linh Hổ Giao cười một tiếng, rồi lại hỏi tiếp:
- Vậy tiếp theo, chúng ta đi đâu.
- Quay về Dạ Minh đi. Có một số việc cũng nên phải đi làm.
Tử Huyên vốn im lặng rất lâu liền nhẹ nhàng nói nhỏ. Gần như không thể nhận ra, một nét ớn lạnh từ từ xuất hiện ở trong mắt nhung.
Táng Thiên Cốc ở phía bắc Trung Vực.
Nơi này hiện nay đã là chỗ đóng của Dạ Minh tông môn.
Vừa vào trong phạm vi núi này liền có thể cảm ứng được, bất kể là ở chỗ sâu trong không trung hay là bí mật dưới mặt đất đều có từng đạo khí tức cường đại nối thông khiến cho trên vùng núi non này phảng phất là đã hình thành một cái võng vô hình thật lớn.
Bất luận kẻ nào nếu muốn cưỡng bức xông vào mà tu vi không đủ ắt đều sẽ bị tấm lưới lớn vô hình chặn ngang trước mặt này chém đứt đôi người.
Dạ Minh đã được xưng là đệ ngũ đại siêu cấp thế lực trên thế gian. Cho dù có xứng đáng với cái tên đó hay không thì thực lực đã dần dần được mọi người đồng ý. Chỗ đóng của Dạ Minh lại há là nơi mà hạng người tầm thường có khả năng xâm nhập ra vào.
- Dạ Minh hắc hắc.
Trên chín tầng trời không gian Hư Vô đột nhiên hiện ra một đạo thân ảnh khôi ngô xé rách không gian, hắn giống như một quả đạn pháo nặng nề nện xuống
Tiếng xé gió chói tai kia như âm thanh huýt sáo truyền khắp cả vùng núi non.
- Tự tiện xông vào Dạ Minh ta, giết không tha.
← Ch. 1340 | Ch. 1342 → |