← Ch.1343 | Ch.1345 → |
Sau khi rời khỏi Đại Hoa hoàng triều, bất kể là Đông Vực hoặc Bắc Vực, hay là ở Trung Vực càng hỗn loạn hơn càng cường đại hơn, Thần Dạ đều là chưa từng từ bỏ sự kiên trì trong tình cảm.
Đúng là do hắn có sự kiên trì cường đại nên bất cứ hiểm cảnh nào, mặc dù là dãy núi Tang Hồn kia làm cho người ta vạn kiếp bất phục, hắn cuối cùng đều là yên ổn trở lại bên cạnh mọi người.
Mà nay, hắn lại còn nói ra câu "Mọi chuyện của người, nghe theo thiên mệnh" như thế!
Như thế, chẳng phải là ý nghĩa, tình trạng của Tử Huyên đã đến mức độ sức người không thể cứu vãn sao?
Nhìn vẻ bất đắc dĩ lóe ra từ trong ánh mắt của Thần Dạ, trong lòng Trường Tôn Nhiên không khỏi trở nên cực kì đau đớn.
Năm đó Thần Dạ xảy ra chuyện, Tử Huyên trong một đêm thành tóc bạc mặt đỏ. Hình dáng đau khổ đó cho đến ngày nay Trường Tôn Nhiên đều vẫn còn biết nhớ rõ. Mấy năm sau đó, vẻ mặt Tử Huyên mặc dù chưa từng nổi điên, thế nhưng tính tình của nàng lại thay đổi như thể hai người.
Danh tiếng Tu La ma nữ, đó là danh hiệu Tử Huyên dùng vô số tính mạng ra mà đánh đổi, há là tùy ý bị xưng hô như thế?
Tử Huyên yêu Thần Dạ, tình yêu chính là sâu sắc như thế. Nhưng đồng dạng, Thần Dạ yêu Tử Huyên cũng sâu như vậy.
Nếu mà Tử Huyên đến ngày hôm đó ắt phải rời khỏi, Thần Dạ sẽ như thế nào?
Trường Tôn Nhiên không dám suy nghĩ!
Giống như nhận thấy được tâm tình biến hóa trong lòng Trường Tôn Nhiên, Thần Dạ khẽ thở ra một hơi rồi chậm rãi nói:
- Ta còn có một cơ hội. Sau hai năm, Trạc Ly tiền bối xuất quan, đến lúc đó với thực lực của hắn, có lẽ có thể cảm ứng được vật mà ta cần ở địa phương nào.
- Vậy thì đó cũng coi như là một cơ hội cuối cùng của chúng ta!
Trường Tôn Nhiên tâm thần đang run, liền vội hỏi:
- Ngoại trừ cái đó ra liền thật sự không có hy vọng khác sao?
Một cơ hội cuối cùng!
Đối với cơ hội này, Trường Tôn Nhiên cũng không dám quá mức tin tưởng. Hai năm bế quan, cho dù Trạc Ly có được cơ may phi thường lớn, có khả năng đạt tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh cao. Do đó cũng đủ khiến cho hắn cảm ứng được thứ mà Thần Dạ nói đến.
Nhưng mà, tất cả điều này có vẻ cũng không quá chân thật, đặt tất cả hy vọng ở trên người khác thì tóm lại là có hơi xa vời. Mặc dù Trạc Ly không phải người ngoài.
Những năm gần đây, Tử Huyên biến hóa quá lớn, lớn đến nỗi những người quen thuộc ở bên cạnh đều không thể đoán được tình huống hiện tại của Tử Huyên, rốt cuộc là đến xu thế gì nữa.
- Hy vọng, ha hả, đích xác còn có hy vọng khác. Tuy nhiên, thời gian cũng không đợi ta thành công trên Thiên đạo.
Thần Dạ cay đắng cười một tiếng. Nếu mà có đủ thời gian, làm sao còn cần đến Huyết Bồ Đề. Cứ việc cả hai có tu vi song song không ngừng thăng tiến, cho đến khi có được thực lực khiêu chiến, thậm chí giết chết Tà Đế. Khi đó, Tử Huyên tự nhiên bình yên vô sự.
Trường Tôn Nhiên lập tức im lặng. Thông minh như nàng thì làm sao không hiểu câu kia, "thời gian không đợi ta" đến tột cùng là có ý tứ gì?
Trong tình huống trước mắt, bất cứ an ủi gì đều sẽ có vẻ rất yếu ớt rất bất lực!
- Thần Dạ, đến rồi. Thúc thúc đang ở bên trong, chàng vào đi thôi!
Ở chỗ sâu trong núi, trên mặt đất yên lặng mà trống trải có một căn nhà cỏ nhỏ. Phòng ốc không lớn, nhưng xem ra rất là tao nhã. Ở chung quanh nhà có có rặng trúc làm thành hàng rào, nhẹ nhàng vây lấy một vòng.
Ở trong sân nhà có một cái bàn đá, ở xung quanh bàn có bày ra ba chiếc đôn đá. Ở trên đôn có một cây bồ đào. Vào vụ mùa lúc này, mặc dù không phải đã đến lúc bồ đào chín, nhưng lại vẫn phảng phất có mùi hương của quả đang tỏa ra ở chung quanh nhà.
Ánh mắt của Thần Dạ, trong nháy mắt đã khựng lại. Từ từ, đôi mắt đã ươn ướt, trong bất tri bất giác, nước mắt từ trong hốc mắt chậm rãi ri rỉ ra ngoài.
Nơi này là trong Táng Thiên Cốc, tuy nhiên, càng như là đang ở trong Thần gia. Khu nhà kia, căn nhà cỏ kia so cùng trong ký ức thì tịnh không có bất cứ gì khác.
Thần Dạ còn nhớ rõ, mẫu thân không thích ồn ào. Bởi vậy, phụ thân liền ở một chỗ sâu yên lặng trong phủ, kiến tạo ra một khu nhà như vậy.
Phụ thân rất yêu mẫu thân. Cho nên, tất cả bài biện đều là dựa theo ý thích của mẫu thân mà làm.
Khi còn bé chính mình rất tinh nghịch, cũng rất thích làm nũng. Hắn thích nhất là cả người nằm ở trong lòng mẫu thân, đôi chân nho nhỏ thì gác lên trên người phụ thân. Nằm như vậy, trong miệng ăn bồ đào do mẫu thân tách vỏ, ngẩng đầu lên là có thể thấy những vì sao đầy trời.
Sau đó mẫu thân sẽ hát cho mình những bài đồng dao trẻ con, phụ thân giảng chuyện xưa cho mình, dỗ cho chính mình im lặng ngủ.
Khi đó, Thần Dạ liền cảm giác rằng đây là điều hạnh phúc nhất.
Thế nhưng tất cả hạnh phúc, đều hoàn toàn bị phá hủy ở trong ngày hôm đó.
Từ đó một nhà không thể đoàn tụ, mẫu thân bị bắt, phụ thân suy sút đóng cửa ở trong phòng của căn nhà cỏ không gặp người. Mà chính mình, càng là đần độn ngây ngô mà sống...
- Tà Đế Điện a!
Thần Dạ không khỏi nắm chặt song quyền. Một cỗ sát ý ngập trời kìm lòng không đậu tuôn trào dữ dội ra.
- Dạ nhi!
Cót két một tiếng, cửa phòng căn nhà có kia bị mở ra. Có một bóng người xuất hiện ở trong khu nhà hiu quạnh.
Thấy Thần Dạ ở bên ngoài, người trung niên có vẻ có vài phần chán nản này, nhưng trong thần sắc vẫn lộ ra sự vô cùng kiên định, trong nháy mắt liến cứng ngắc cả người. Phải rất lâu sau mới lên tiếng gọi nhỏ mang theo nỗi nhớ nhung thiết tha quanh quẩn trong khu nhà.
- Phụ thân!
Đã biết là phụ thân ở chỗ này, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy thì tình cảm nhiều năm bị áp chế trong lòng Thần Dạ vẫn không nhịn được bùng phát ra. Hắn quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn phụ thân. Phụ thân hắn không ngờ hai bên mai đều đã hoa râm. Hoàn toàn trong lúc không để ý thì thời gian trôi qua đã khiến cho phụ thân mới ngày nào có cảm giác khôi ngô cao lớn, thì nay đã có vẻ hơi già nua.
- Phụ thân, thật xin lỗi!
Một tiếng thật xin lỗi, không đơn giản là Thần Dạ vì lỗi lầm của chính mình lúc tuổi còn nhỏ mà nói xin lỗi. Đó là vì mặc dù hiện tại hắn đã biết, Tà Đế Điện ở vào thế không thể không bắt mẫu thân. Ngay cả không có chuyến đi ngày đó lên Bắc Vọng Sơn thì mẫu thân cũng sẽ bị bắt đi.
Ngày đó vào lúc rời khỏi nhà, giữa hai cha con đã có một đêm dài trò chuyện. Thần Dạ đã từng nói, lúc gặp nhau lần thứ hai thì nhất định phải khiến cho cả nhà đoàn tụ. Có điều là hắn vẫn chưa có thể làm được.
- Dạ nhi, mau đứng lên!
Thần Sư bước nhanh về phía trước, gắt gao ôm chặt đứa con đã lâu không thấy mặt ở trong lòng. Những năm gần đây, từ sau khi Thần Dạ rời khỏi nhà, ông ta liền cũng rời khỏi Đại Hoa, trực tiếp đi tới Trung Vực.
← Ch. 1343 | Ch. 1345 → |