← Ch.1353 | Ch.1355 → |
Lời nói như thế truyền ra, mọi người phía Thần Dạ hơi đổi. Liễu Lăng Vân hẳn không phải là hạng người tự đại. Nay liền mang theo đội hình như thế, hẳn là lão cũng biết rõ ràng nếu muốn giết sạch toàn bộ Dạ Minh thì hiển nhiên khả năng có hơi không lớn.
Nhưng cũng cùng một câu nói đồng dạng như nhau, lại liên tiếp vang lên hai phen, hơn nữa vẫn còn có sự kiên định như thế. Cái đó liền có ý nghĩa là giờ phút này trong lòngLiễu Lăng Vân có sự tự tin phi thường, là lão phi thường nắm chắc.
Sự tự tin và chắc chắn của lão, rốt cuộc từ đâu mà đến?
- Hắc hắc!
Liễu Lăng Vân lần thứ hai lớn tiếng cười một tiếng, rồi sau đó nhìn lên trên bầu trời, ôm quyền mà nói:
- Mọi người hẳn đều là người quen, vậy ra đây gặp mặt nhau đi. Cho dù chết, cũng phải để cho bọn họ chết rõ ràng. Cũng chỉ có chết như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng của ta. Bởi vì bọn họ tuyệt vọng thì ta mới có thể cực kỳ thoải mái!
- Còn có những người khác?
Đám người Thần Dạ nhìn lên trên bầu trời xa xa. Nhưng mà trong nháy mắt, ở trong mắt một đám người không khỏi thoáng xuất hiện một cảm giác lạnh buốt. Ngoài ra Thiên Nhàn Yến Sơn lão nhân bọn họ thì cảm giác lạnh buốt càng thấm vào đến tận xương tủy.
Nguyên nhân không có gì khác. Ba người xuất hiện ở trên bầu trời kia, đều là toàn thân mang theo tà khí cực kỳ nồng nặc. Hiển nhiên, bọn họ là người của Tà Đế Điện.
- Thì ra là mời người của Tà Đế Điện đến, các ngươi đúng là cùng chung chí hướng a!
Thần Dạ cũng không nghĩ tới, tộc Liễu lại liền cấu kết cùng Tà Đế Điện nhanh như vậy. Quả là có hơi tính sai. Vốn hắn tưởng rằng, trong khoảng thời gian này thì toàn bộ tâm tư của Liễu Lăng Vân và Thiên Vô Cụ đều dồn vào trên bức họa kia của Tiêu Nhược thư sinh. Bọn họ cũng không còn nhàn rỗi, nên chưa từng nghĩ tới những chuyện khác.
Ba vị cao thủ này của Tà Đế Điện, Thần Dạ và Tử Huyên cũng không xa lạ. Đúng là ba người Tà Thiên mà ngày đó từng có gặp mặt một lần.
Nghe vậy, Liễu Lăng Vân lạnh nhạt cười nói:
- Ngày đó ta phái đi mấy người Liễu Vệ, tin tức toàn bộ không thấy phản hồi. Thật rõ ràng, tất nhiên đã gặp nguy hiểm do các ngươi hạ độc thủ. Ta rút kinh nghiệm xương máu, biết rõ rằng coi như hợp tác thân mật khăng khít cùng Thiên Vô Cụ thì trong tương lai cũng sẽ không là đối thủ của Dạ Minh các ngươi. So với việc bị động chờ đợi tử vong, thì không bằng chủ động xuất kích là tốt hơn.
- Khó trách ngươi có được sự tự tin như vậy. Chỉ là Liễu Lăng Vân, ngươi xác định có thêm ba đại cao thủ Thiên Huyền, liền nhất định có khả năng vĩnh cửu lưu lại mọi người Dạ Minh chúng ta ở chỗ này?
Thần Dạ cười nói.
- Ngay cả Dạ Minh ngươi có đội hình dũng mãnh, lại còn thêm Ngao Thiên. Nhưng với mười ba vị cao thủ Thiên Huyền, nếu như không lại được các ngươi, chỉ sợ bọn ta cũng không còn mặt làm người tại thế gian này.
Liễu Lăng Vân lạnh lẽo cười một tiếng, rồi quát:
- Vì chờ cho tới hôm nay, Thần Dạ, ngươi vô phương tưởng tượng ra chúng ta rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, tất cả đều là đáng giá. Các ngươi tự nhận mưu tính vô song, chỉ sợ là không ngờ rằng, "đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu" (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau), các ngươi mới là con đường lang đáng thương kia sao?
- Đường lang (bọ ngựa) đáng thương?
Thần Dạ có hơi kinh ngạc, cười sằng sặc mà nói:
- Chúng ta làm bọ ngựa đáng thương, như vậy, các ngươi làm những con ve này thì chẳng phải là càng đáng thương hơn sao?
- Sắp chết đến nơi, lại vẫn còn miệng lưỡi bén nhọn như vậy, không hổ là truyền nhân của Cổ Đế a!
Ba người Tà Thiên đi xuống đám mây, ngắm nhìn một đám người Thần Dạ. Một lát sau, ở chỗ sâu trong con ngươi ba người này chợt thoáng qua một vẻ kinh hãi không thể ức chế.
- Mấy tháng trước, Thần Dạ ngươi chẳng qua là cảnh giới Thánh Huyền Nhị Trọng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy liền đạt tới cảnh giới Thánh Huyền Thất Trọng. Xem ra lần này đây liên thủ, là phi thường sáng suốt.
Tà Thiên chậm rãi nói, sát ý toàn thân đã là tuôn trào dữ dội ra đến tột đỉnh.
Mà lời nói này làm đám người Liễu Lăng Vân càng cảm động lây.
Vào lúc ở trong tộc Liễu của lão, mấy người trẻ tuổi này ở trong mắt bọn họ cũng vẻn vẹn là có tiềm lực kinh người khiến bọn hắn kiêng kỵ. Còn lại, đều bị là tồn tại tầm thường như con kiến hôi. Mặc dù là chủ nhân Dạ Minh thì nói thật, ở trong mắt Liễu Lăng Vân chẳng qua cũng là con kiến hôi lớn một chút, không hơn.
Nhưng hiện tại, chủ nhân Dạ Minh này đã là cao thủ cảnh giới Thiên Huyền Tam Trọng, còn lại mỗi một người tuổi trẻ đó đều cùng từ Thánh Huyền Thất Trọng trở lên. Tốc độ tu luyện thần tốc như thế, sao không khiến người ta giật mình?
Từ lúc nào, việc tu luyện võ đạo này lại trở nên nhẹ nhàng và dễ dàng như vậy?
Sau khi nhìn thấy một đám người này, Liễu Lăng Vân và các cao thủ tộc Liễu khác đều là thở dài một hơi ở trong lòng. Lần này đây lựa chọn liên thủ với Tà Đế Điện, quả nhiên là phi thường chính xác.
Nếu không phải như thế, chỉ sau một đoạn thời gian, cho dù bọn họ thu được thành công truyền thừa của Tiêu Nhược thư sinh và Thiên Diệp lão nhân, thì đều cũng chỉ có thể cùng đợi mọi người Dạ Minh đánh tới hang ổ tộc Liễu bọn họ. Mà, tới lúc đó, bọn họ tất nhiên không có bao nhiêu lực để đánh lại.
- Có phải là sáng suốt hay không thì cũng phải sau khi đánh quá một hồi mới biết được!
Dáng vẻ Thần Dạ ngược lại cực kì lạnh lùng đến vô cùng. Ngay cả có chi tiết chưa từng ngờ tới thì một trận chiến này hôm nay, tất nhiên cũng nhất định phải đánh cho tộc Liễu tàn phế. Bây giờ còn chỉ là tạm thời liên thủ, tương lai, bởi vì đều lợi ích riêng mà nhất định sẽ liên lạc càng chặt chẽ hơn. Đến lúc đó, đối với Dạ Minh mà nói, nhất định là cực kỳ khó giải quyết.
- Liễu Lăng Vân!
Tình cảnh hết sức căng thẳng giữa đôi bên còn chưa bắt đầu, một tiếng gầm như như sấm sét vang lên, đó là âm thanh từ trong miệng Thiên Nhàn. Lão nhìn một đám người kia của tộc Liễu mà lớn tiếng quát:
- Vô số năm qua, tứ đại siêu cấp thế lực rất được hưởng lợi ích từ các vị tiền bối cung Đế Hoàng, nên các ngươi mới có được địa vị cao cao tại thượng hôm nay. Bây giờ lại muốn làm trái với nguyện vọng của đông đảo tiền bối, nhảy múa cùng lang sói. Các ngươi không làm thất vọng các vị tiền bối kia, không làm thất vọng lương tâm trong lòng các ngươi sao?
Một tiếng gầm lên, khiến cho đám người Thần Dạ trong lòng cực kỳ cười khổ. Nếu như đám người Liễu Lăng Vân còn có lương tâm, trong lòng còn biết suy nghĩ tất cả đều phải nhớ tới trăm họ trong thiên địa, vậy khi biết trong số những người bên mình có ba vị chính là truyền nhân cuối cùng của các đại đế thì liền sẽ không có được hành động điên cuồng thế này.
← Ch. 1353 | Ch. 1355 → |