← Ch.1366 | Ch.1368 → |
Vì mục tiêu này, hiện tại Liễu Triêu Dương liền không thèm để mắt đến hai nàng U Nhi và Huyền Lăng kia đã thần bí xuất hiện ở phía sau hồn phách bổn mạng của mình!
Liễu Triêu Dương đủ điên rồ, nhưng Thần Dạ so với lão thì còn điên cuồng hơn!
Biết rõ tính toán của Liễu Triêu Dương, nhưng Thần Dạ cũng không hề có nhượng bộ chút nào. Đối với hắn mà nói, đối thủ tất nhiên là muốn bắt hắn để đổi lấy thắng lợi, nhưng đồng dạng, Thần Dạ hắn chẳng phải cũng không phải lấy thân làm mồi nhử, để đổi cho U Nhi và Huyền Lăng thành công trong việc làm trọng thương Liễu Triêu Dương?
Trong tình huống Liễu Triêu Dương coi thường, Thần Dạ đối với U Nhi và Huyền Lăng rất có tự tin. Huống chi hắn còn có bổn mạng hồn phách trợ giúp, thêm vào đó, phiến không gian này vẫn còn ở trong Tu La kết giới, Liễu Triêu Dương tựa hồ cũng sớm quên Diệp Thước.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Hai đạo công kích cường đại đều có được sức mạnh nghiêng trời lệch đất. Khi chúng hung hãn rung chuyển va đập vào nhau, không gian chung quanh đúng là trực tiếp vặn vẹo mơ hồ đi, tiếp theo đó nứt toác ra xa. Một chốn thiên địa liền là dễ dàng ngưng trệ như vậy, thiên sang bách khổng(trăm ngàn vết thương)!
Cho dù Tinh Thần Chi Lực của Thần Dạ có đẳng cấp cường đại ra sao, nhưng tu vi của bản thân hắn từ đầu đến cuối vẫn là kém Liễu Triêu Dương quá nhiều. Khi công kích chính diện thì hắn không có khả năng là đối thủ của Liễu Triêu Dương.
Sau khi đôi bên vừa chạm vào nhau, lực lượng đáng sợ đột phá vào lan tỏa. Thân thể Thần Dạ, giống như viên đạn pháo bay đi ra ngoài, máu tươi tóe ra giống như những hạt mưa tưới đầy trên mặt đất. Không gian phía sau hắn giống như là biến thành một con sông Hắc Hà khổng lồ màu đen, xuất hiện ra những vết nứt nhìn thấy ghê người.
Liễu Triêu Dương nhe răng cười một tiếng như vậy. Năng lượng tản ra tuôn trào dữ dội mà công kích đến. Lão bước một bước, thân hình thẳng tắp bắn vọt về phía trước. Lão muốn xuyên vùng đất khủng bố hỗn loạn kia để lao thẳng thủ đến phía trước Thần Dạ.
Nhưng liền vào lúc Liễu Triêu Dương vừa mới bước ra một bước kia, thì trên đỉnh đầu của lão có một thanh bảo kiếm vẽ ra những đám mây tím lóng lánh tựa như mặt trời, nó đang chém thẳng xuống.
Trường kiếm kia, tuy không còn có vẻ sắc bén như trước đây trước đây, thể tích cũng biến thành chỉ dài có khoảng một thước. Tuy nhiên, đến khi nó xuất hiện thì có một cỗ khí tức nguy hiểm không nhịn được hiện lên trong lòng Liễu Triêu Dương, rồi đúng là lập tức truyền khắp toàn thân của lão.
Đoản kiếm màu tím không một tiếng động bỗng lao vào hư không, chỉ tạo thành một ít chấn động, đương nhiên cũng sẽ không khiến cho người ta có cảm giác một loại phá hoại khủng bố nào cả.
Tuy nhiên, ngoại trừ ánh sáng lấp lánh ở bên ngoài, cũng không nhìn ra được đoản kiếm gì, khiến cho trong lòng Liễu Triêu Dương mãnh liệt cảm thấy được sự nguy hiểm đang tới gần.
Bản thân là cao thủ Thiên Huyền, vì thế Liễu Triêu Dương đương nhiên tự tin với thực lực của mình, ngay cả cảm giác cũng như vậy, hắn vô cùng tin tưởng, lấy thực lực của hắn, đột nhiên lại xuất hiện cảm giác nguy hiểm, thì có thể hiểu, uy lực của đoản kiếm màu kiếm kia nhất định là vô cùng kinh người, ít nhất, giống như lần trước hắn không có cách nào rung chuyển được công kích của đối phương mà không có xảy ra chuyện gì.
Lúc này, thân hình Liễu Triêu Dương chợt động một cái, sử dụng tốc độ cao nhất, lần thứ hai nhanh hơn một chút, ý định tránh né công kích của đoản kiếm màu tím kia.
Vô luận như thế nào, thì nhiệm vụ hàng đầu vẫn chính là bắt cho bằng được Thần Dạ.
Chỉ có điều là Thần Dạ nếu tin tưởng đám đồng bạn của hắn, thì những người này đương nhiên sẽ không khiến cho hắn thất vọng.
Trong lúc Liễu Triêu Dương vừa động, thì nháy mắt bỗng có cơn bão táp ùn ùn kéo tới, trực tiếp bao phủ thân hình của Liễu Triêu Dương ở bên trong.
- Cút đi!
Liễu Triêu Dương cao giọng hét lớn, năng lượng Huyền khí hào hùng xuất ra, trực tiếp đánh vào cơn bão táp hung ác đang bao phủ mình kia.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Liễu Triêu Dương mãnh liệt co rụt lại, lại là một đạo thân ảnh, dĩ nhiên là không tiếng động mà xuất hiện, trực tiếp công kích sắc bén nhắm vào ngay phía sau lưng của hắn, mạnh mẽ chém xuống.
Mà hiện tại, chẳng những lần này không một tiếng động công kích, nhưng Liễu Triêu Dương rõ ràng là cảm ứng được, xung quanh không gian, đột nhiên bị đè nén, khiến cho phạm vi hắn di động đang ở một mức lớn bỗng nhỏ đi.
Nhưng mà hắn vẫn không thể phát hiện ra được, cuối cùng thì ai là người gây ra chuyện này, sát khí tràn ngập bầu trời, đã hiện ra trước người hắn, hóa thành một Tu La cự nhân thật lớn, huy động hai tay, nặng nề vỗ xuống.
- Rầm rầm!
Liên tiếp những tiếng nổ kịch liệt, chấn động tại xung quanh Liễu Triêu Dương lan ra không ngừng, lực lượng khủng bố, ngay cả khi không hề đả thương đến Liễu Triêu Dương, nhưng mà lực lượng chấn động cực lớn này, cũng khiến cho khí huyết ở trong lồng ngực của hắn không ngừng bốc lên.
- Xoẹt!
Ngay cả lúc tiếng nổ mạnh này còn chưa có kết thúc thì một ánh sáng tím lóe ra, như vào chốn không người, cuối cùng ngang nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Liễu Triêu Dương.
Đoản kiếm màu tím cắt qua mảnh không gian hỗn loạn, mang theo một lực lượng đáng sợ có thể chém sắt như chém bùn, mạnh mẽ xuyên thủng năng lượng Huyền khí cuồn cuộn của Liễu Triêu Dương, lại chợt lóe lên, xông về phía đầu của hắn.
Một tia đoản kiếm màu tím này, lúc này mới phô ra uy lực đáng sợ nhất của nó.
Ánh sáng tím chói mắt, xuất hiện giống như ánh mặt trời gay gắt kia, khiến cho tất cả vật chất ở trong không gian này, bao gồm tiếng nổ mạnh hỗn loạn, cùng với năng lượng Huyền khí của Liễu Triêu Dương, dường như đều bị hòa tan, đoản kiếm sắc bén, không hề gặp một chút ngăn trở nào.
Sắc mặt Liễu Triêu Dương vẫn không nhịn được mà trắng bệch, hắn không có xem thường đám người đó, nhưng mà, hắn lại không hiểu rõ về đám người đó, thì làm có thể nào biết, con bài đích thực của đám người đó chưa lật ra rốt cuộc là cái gì chứ?
Đoản kiếm màu tím hạ xuống, khiến cho không gian bị dồn ép đến mức tận cùng, ngay cả chỗ Liễu Triêu Dương đứng, cũng bị sụt lở đi một mảnh, liền cả bản thân hắn, đều không tự chủ trùng xuống vài tấc.
- Tiểu bối, ngươi rất càn rỡ!
Bị áp chế đến tình trạng này, lúc này cơn tức trong lòng của Liễu Triêu Dương bỗng bùng nổ.
Rống to một tiếng vào không trung, Liễu Triêu Dương nặng nề nhấc tay đánh ra, một mảnh không trung ở phía trước trực tiếp bị phá vỡ, một cỗ sóng gợn đáng sợ, tràn ngập lực lượng mang tính hủy diệt, đánh về phía đoản kiếm màu tím kia.
Tuy nhiên, đối với tia ánh sáng màu tím đang bao phủ kia, thì cho dù Liễu Triêu Dương dùng mười thành uy lực, miễn cưỡng cũng bị phá đi một thành, cỗ lực lượng còn lại, có lẽ vẫn rất đáng sợ, dường như không có cách nào xoay chuyển được đại cục đã định.
← Ch. 1366 | Ch. 1368 → |