← Ch.1367 | Ch.1369 → |
Ngay trong lúc đó, xuất hiện ba thân ảnh, xuất hiện từ ba phương hướng, đang từ đằng xa chạy tới Liễu Triêu Dương, thân hình bỗng chấn động một cái, công kích này đủ để xé tan một mảnh đất, trực tiếp xé rách không gian, hung hăng bắn về phía Liễu Triêu Dương hiện đang hết sức chăm chú đối phó với với đoản kiếm Liễu Triêu Dương.
- Keng!
Một đợt sóng lực lượng và khí tức ẩn chứa hủy diệt, cùng với đoản kiếm màu tím va chạm vào nhau, ba đạo công kích khủng bố, rốt cuộc cũng tới gần thân thể của Liễu Triêu Dương.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại thì cho dù Liễu Triêu Dương hết sức chăm chú về mấy cái công kích ở trong không trung, nhưng đối với sự an nguy của bản thân, vẫn có một chút phòng thủ.
Ba đạo công kích kia, bị Huyền khí bao quanh thân hắn, mạnh mẽ ngăn cản, theo sau là một tiếng ầm ầm bùng nổ rất mạnh kia.
Với lực lượng như thế, Liễu Triêu Dương khó mà giữ cho thân thể không bị thương tổn được, nhưng mà, cũng giống như một con rận bò vào người, khiến cho người ta vừa ngứa vừa đau, rất là phiền.
Ba đạo công kích nổ mạnh, mà hắn không thể nào tránh khỏi, vì thế khí huyết ở trong lồng ngực của Liễu Triêu Dương lại một lần nữa bốc lên, mà lần này, hắn không thể nhịn xuống được, trực tiếp phun ra từng ngụm máu tươi.
Liễu Triêu Dương không có thời gian quản chuyện này, hiện tại công kích trí mạng, cũng không ở xung quanh, mà là ở phía trên.
- Bịch, bịch, bịch!
Diệp Thước, U Nhi, cùng với bổn mạng hồn phách tất nhiên sẽ không cho Liễu Triêu Dương cơ hội thở dốc một chút nào, mắt thấy công kích cuối cùng kia đang nổ mạnh, lập tức huy động bàn tay, dùng dải lụa có năng lượng cường đại lần thứ hai, mãnh liệt vọt tới phía đằng sau.
Tiếng nổ mạnh không ngừng chấn động xung quanh Liễu Triêu Dương, mà ở trong đám hỗn loạn này, còn có tia sáng màu tím kia, nhanh chóng bao phủ, từng đạo ánh sáng đan vào nhau, khiến cho sóng năng lượng đáng sợ của Liễu Triêu Dương phát ra hình như có dấu hiệu bị hòa tan.
- Thiên Địa Hồng Hoang Tháp!
Tiếng quát vang lên giữa không trung, Nhất Tôn Thiết Tháp phóng lên cao, cơn bão lập tức mạnh thêm. Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm! Tại lúc này, một mảnh thiên địa, tất cả đều được ánh sáng ngũ sắc kia chiếu rọi.
Sau một lát, Thiết Tháp tinh xảo, hóa thành khối khổng lồ cao mấy ngàn trượng, giống như một tòa tảng thiên thạch, từ trong không trung rít gào, nện về phía Liễu Triêu Dương.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Bên trong Thiết Tháp, có hàng vạn đạo tia sáng hỏa diễm bay ra, giống như những con chân long, lúc này điên cuồng bao phủ lấy Liễu Triêu Dương.
Hỏa Diễm này vô ảnh vô hình, mặc dù không có độ nóng rực kia, cũng không có chân hỏa ngang ngược vô xong của Tử Huyên Thiên Ma, tuy nhiên, sau khi xuất hiện ở đây, thì Liễu Triêu Dương liền cảm ứng được, tốc độ thi triển Huyền khí của bản thân, phảng phất bị hoãn chậm lại.
Hơn nữa, chỉ cần có một tia Bạch sắc hỏa diễm tiếp cận bản thân, thì ý thức trong cơ thể cùng bổn mạng hồn phách, đều không nhịn được run rẩy một phen, đó là biểu hiện sợ hãi.
Không có Huyền khí giúp đỡ, bổn mạng hồn phách phảng phất cũng bị chế trụ, hơn nữa Diệp Thước, U Nhi và bổn mạng hồn phách của Thần Dạ điên cuồng công kích, giờ phút này cho dù Liễu Triêu Dương là người bằng sắt, cũng rất khó có thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, huống chi, hắn cũng không phải là người sắt.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Trong không gian liên tiếp nổ tung, tia sáng màu tím kia càng ngày càng phát sáng hơn, vào những lúc như thế này, Liễu Triêu Dương đều có thể cảm giác được rõ ràng, đoản kiếm màu tím phía trên, truyền tới khí tức lạnh lẽo.
Mà cuối cùng, Liễu Triêu Dương cũng không trụ được bao lâu, bất kể là hàng vạn tia Bạch sắc hỏa diễm kia, cùng với ba người Diệp Thước liên thủ không ngừng công kích, cũng đủ khiến cho người ở phía trước có chút chật vật, đoản kiếm màu tím kia nhờ có mấy người trợ giúp, liền mạnh mẽ xuyên thủng làn sóng năng lượng khủng bố kia, rồi sau đó....
- A cuối cùng lại bị giết chết bởi công kích tàn bạo như thế.
Đoản kiếm còn chưa đánh vào sâu, thì âm thanh thê lương từ trong miệng của Liễu Triêu Dương phát ra, hắn coi như là người có kinh nghiệm phong phú, đã biết không có cách gì ngăn cản, nhưng thân thể vẫn cứ mạnh mẽ di chuyển, có ý định phá tan mọi trói buộc ở quanh người.
Tuy nhiên, đoản kiếm màu tím sắc bén như thế, chỉ cần có khí tức phát tán ra ngoài, thì cũng đủ trí mạng rồi, Liễu Triêu Dương chạy trốn rất nhanh, khiến cho đoản kiếm màu tím cũng không bổ xuống đầu của hắn, nhưng mà thay thế vào đó là cũng đủ chặt đứt một cánh tay của hắn.
Chỗ cánh tay bị cụt, máu chảy không ngừng, đau đớn kia cũng khó lòng chịu đựng nỗi, nhưng khiến cho Liễu Triêu Dương không thể chịu đựng được chính là, một cỗ kiếm ý sắc bén, thâm nhập vào trong thân thể, ngay cả Huyền khí mạnh mẽ của hắn, dĩ nhiên cũng đều không có cách nào diệt đi, chớ nói chi là đuổi ra ngoài.
Nghe một tiếng kêu thảm thiết này, hai đại cao thủ Thiên Huyền của Liễu tộc đang bị Thiết Dịch Thiên Phong Ma cùng Long Hoàng Hóa U Côn Bằng vây khốn, chiến ý ngập trời lúc này của hai người họ, bất giác đã yếu đi rất nhiều.
Ngay cả hiện tại, bảy người trẻ tuổi bọn họ, trên thân thể của mỗi một người đều bị thương tổn, ngoài ra Thần Dạ và Liễu Nghiên đều bị trọng thương, vì vậy không biết là có thể phát huy mấy thành sức chiến đấu đây.
Nhưng mà, bọn họ có thể làm được một chuyện, là bản thân không người nào có vẻ sợ hãi.
Từ khi nghe nói, mấy người Thánh Huyền cấp bậc Võ Giả, chỉ cần liên thủ lại, là có thể tại tứ đại cao thủ Thiên Huyền này mà chém giết, trong đó giết được một vị, vây khốn được hai vị, còn một vị khác, thì bị chặt đứt một cánh tay, mặc dù vẫn còn sức chiến đấu, nhưng hiển nhiên là cũng khó bảo toàn được tính mạng của mình.
- Tiểu sư muội, ngươi sao rồi?
Liễu Triêu Dương bị một kiếm này làm cho thương nặng, mắt thấy áng sáng đoản kiếm màu tím nhanh chóng tán đi. thì bỗng có một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, ở trong đó rất nhanh bắn tới, nhưng mà cước bộ có chút lảo đảo, chật vật không thôi.
- Ta không sao, mau nhìn Thần Dạ ca ca có bị sao không?
Huyền Lăng vội lau đi vết máu trên khóe miệng, gương mặt tất nhiên là vô cùng tái nhợt, nhưng mà vẫn xuất hiện một nụ cười vui vẻ.
- Ta còn không có chết được, mọi người đừng lo lắng!
Ở phía trước, Thần Dạ đang bước tới, chỉ là tốc độ vô cùng chậm, mỗi bước đi, đều phảng phất muốn vắt kiệt khí lực của hắn.
Một kích chính diện của Liễu Triêu Dương, bất kể Thần Dạ có bao nhiêu con bài dũng mãnh chưa lật, nhưng mà vẫn chưa bị đánh chết, coi như hắn chưa lật con bài đó thì cũng đủ cường đại chống đỡ.
Thực lực còn chưa mạnh, nhưng liên tiếp tiêu diệt được hai đại cao thủ Thiên Huyền, quả nhiên không phải người bình thường có thể làm được.
Nhìn mọi người, thương thế ai ấy cũng đều không ngừng tăng thêm, Thần Dạ không khỏi cười khổ một tiếng, nhưng mà tiếng cười khổ kia bỗng tán đi, hiện giờ thời khắc này cũng chưa phải lúc để mà cười được, vẫn còn khó khăn ở phía sau.
← Ch. 1367 | Ch. 1369 → |