← Ch.1420 | Ch.1422 → |
- Cảm ơn chủ nhân.
Đao Linh hiểu được ý của Thần Dạ, quang mang chợt lóe, nói:
- Chủ nhân đối đãi thật tình với chúng ta cũng giống như lão chủ nhân, cho nên xin chủ nhân yên tâm, vô luận kết cục là gì chúng ta cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới chủ nhân cùng người mà ngươi quan tâm.
Nghe vậy Thần Dạ cau mày nói:
- Đao Linh, ta không muốn dựa theo phương pháp của Tà Đế cùng Chúng Thần Chi Thần đi làm, không bởi vì ta quan tâm cho Tử Huyên cùng Linh nhi, mà đồng dạng ta cũng không muốn mất đi các ngươi!
- Thiên địa vạn vật chỉ cần có tồn tại đã sản sinh ra cảm tình, nếu bằng không thiên địa này còn tồn tại làm gì nữa!
- Nhưng mà chủ nhân...
Lời của Thần Dạ làm Đao Linh cảm động vô cùng, hắn không nghĩ tới Thần Dạ lại có ý nghĩ như thế.
Thần Dạ phất tay cười nói:
- Đao Linh, đừng đem sự tình nghĩ quá phức tạp, Tà Đế dù tính kế nhưng những người khác cũng tính kế hắn, nếu gọi là chơi cờ thì làm sao cho đối thủ cơ hội trở tay không kịp đâu.
- Hơn nữa ngươi phải nhớ kỹ, vô luận là Tà Đế hay là thiên đạo, bọn hắn đã xem nhẹ một việc...có lẽ nhờ xem nhẹ sẽ thành tựu phát sinh ra kỳ tích khác cũng nói không chừng.
Thần Dạ cười tự tin, nhẹ nhàng đẩy ra đại môn tầng thứ ba trong Cổ Đế Điện.
Đại môn vừa đẩy ra, một trận chân khí bàng bạc ập đến, tuy rằng không mang theo công kích nhưng vẫn tạo cho Thần Dạ áp lực cực lớn.
Áp lực này không giống như Tà Đế hay Chúng Thần Chi Thần tạo ra cho Thần Dạ, mà lại giống như hắn phải đối mặt với cả thiên địa.
Thiên địa hạo hãn làm người ta dâng lên cảm giác kính sợ.
Khi đại môn mở ra, thân ảnh Thần Dạ như biến mất, khi đại môn chậm rãi đóng lại, thân ảnh Thần Dạ lại xuất hiện lần nữa, đưa mắt nhìn khắp chung quanh giống như một thiên địa chân chính.
Nơi này phảng phất như tận sâu trong vũ trụ, cuồng phong như nước lũ không ngừng gào thét, từng viên tinh thần lóe lên hào quang trôi nổi khắp chung quanh thân thể hắn.
Không gian trong Cổ Đế Điện lại giống như cất giấu một phương thiên địa chân thật khác.
Một màn này làm Thần Dạ cảm thấy thật ngạc nhiên vô cùng.
Nhưng làm Thần Dạ cảm thấy khiếp sợ không phải vì phiến thiên địa chân thật này, mà tận sâu trong hư không trôi nổi đồ vật giống như cắm rễ ở nơi đó.
Đó là một bảo tháp xa hoa, quanh thân phiếm xuất ngũ thải quang hoa bao phủ cả bảo tháp, nhìn qua như hư ảo, tuy có thể nhìn thấy nhưng không thể va chạm tới.
- Thiên Địa Hồng Hoang Tháp!
Đây chính là Thiên Địa Hồng Hoang Tháp chân chính, Thần Dạ không nghĩ tới nó lại nằm trong tầng thứ ba của Cổ Đế Điện.
Nơi mi tâm Thần Dạ chợt lóe ra ngũ thải quang hoa.
- Ông...
Tận sâu trong, bản thể Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đột nhiên rung động, giống như có hấp lực kéo xả ngũ thải quang hoa dung nhập, như vậy ý nghĩa phân thân bảo tháp sắp quay về bản thể.
Khi ngũ thải quang hoa dung nhập bản thể, trong lòng Thần Dạ chợt nhói lên.
Hắn từng ở chung với phân thân bảo tháp nhiều năm, tuy linh năng bảo tháp không thể trao đổi với Thần Dạ được như Đao Linh, thậm chí chân chính trao đổi chỉ từng có một lần. Nhưng dù sao tương xử nhiều năm như vậy hiện tại thấy nó rời đi hắn vẫn có cảm giác mất mác buồn bã.
Khiến cho Thần Dạ cảm thấy bất định chính là hắn rõ ràng cảm ứng được một cỗ cảm giác khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi thậm chí là bất lực.
Loại cảm giác này thật quỷ dị, Thần Dạ chợt phát giác cho tới hôm nay bản thể Thiên Địa Hồng Hoang Tháp vẫn chưa chấp nhận hắn.
Thậm chí hắn còn cảm ứng được một cỗ địch ý, tuy rằng rất nhạt như chân thật tồn tại.
Lại có địch ý đối với hắn?
- Người trẻ tuổi, ngươi đến!
Đang lúc Thần Dạ còn đang trầm tư, một thanh âm thản nhiên rõ ràng vang lên từ trong bảo tháp.
- Ngươi là ai?
Thần Dạ mạnh mẽ dằn nén cảm xúc, hắn không thừa nhận chủ nhân của thanh âm kia lại là Tháp Linh của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.
- Ha ha...
Thanh âm kia cười to, có lẽ cảm nhận được cảm thụ trong lòng Thần Dạ, thanh âm lại nhu hòa hơn một ít:
- Mấy chục năm thời gian ngươi có thể đi tới một bước hôm nay, thật sự làm cho người ta khiếp sợ, cũng cho ta biết lúc trước ta lựa chọn không sai.
- Lựa chọn lúc trước?
Thần Dạ căng thẳng.
- Người trẻ tuổi, xem ra trong lòng ngươi vẫn thật nhiều nghi hoặc, nếu ngươi đã đi tới nơi này tự nhiên phải cho ngươi hiểu được toàn bộ hết thảy.
Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bắn tới, lần này cỗ địch ý kia đã tiêu tan, khi rơi vào trong tay Thần Dạ, hắn chợt cảm nhận được cảm xúc tương liên tận linh hồn, đây là cảm giác sau khi luyện hóa thật rõ ràng.
Vào lúc này một hình ảnh xuất hiện trước mắt Thần Dạ.
Nội dung hình ảnh vô cùng quen thuộc, chính là ngày cao thủ Tà Đế Điện xuất hiện tại Bắc Vọng sơn mang đi mẫu thân của Thần Dạ, cùng việc hắn bị phá hủy căn cơ võ đạo.
Duy nhất có điểm bất đồng chính là Thần Dạ nhìn thấy mẫu thân bị mang đi, bà đã lợi dụng cơ hội không có người chú ý đem ngọc bội cẩn thận nhét vào trong ngực hắn.
Ngay sau đó ngọc bội nhờ vào Thiên Đao lực đi vào trong Cổ Đế Điện.
Cuối cùng là hết thảy những gì Thần Dạ đã trải qua.
Những hình ảnh này không chút xa lạ gì với hắn.
Nhưng khi tận mắt gặp lại hình ảnh này, Thần Dạ đột nhiên phát hiện một vấn đề, chính là bên trong không nói gì về việc hắn sống lại.
Nếu nói không có ai nhìn ra lai lịch chân thật của hắn, Thần Dạ thật sự không tin tưởng, bởi vì ở trong Quỷ Mộ ngay cả Quỷ chân nhân đã vẫn lạc cũng từng nói ra được lai lịch của hắn.
Nếu ngay cả Quỷ chân nhân cũng nhìn ra, như vậy nếu nói Tà Đế cùng Chúng Thần Chi Chân không phát hiện được chút manh mối nào thì thật khó tin tưởng.
- Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi hãy từ từ nhìn xem đi.
Thanh âm kia lại truyền đến làm tâm thần Thần Dạ không khỏi run lên, bên trong hẳn là còn cất giấu bí mật gì.
Hình ảnh phía trước lại thả về, mãi cho tới khi bắt đầu lại từ đầu...
Thế nhưng bên trong rốt cục cất giấu bí mật gì mà Thần Dạ xem mãi vẫn không nhìn ra được điểm nào khác thường.
- Một giấc mộng thôi sao...
Thần Dạ nhẹ giọng nỉ non, trong nháy mắt hắn hiểu được rốt cục vì sao mình lại sống lại!
- Người trẻ tuổi, rốt cục đã xem rõ ràng rồi.
Khi trong mắt Thần Dạ nổi lên ánh sao, thanh âm kia lại vang ra.
- Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra, ngươi là ai?
Thần Dạ trầm giọng quát hỏi, hắn không dám nói đã hiểu rõ toàn bộ nhưng ít nhất đã không còn mờ mịt, mà kẻ chủ đạo chuyện này rốt cục là vì điều gì, có phải là vì bản thân Thần Dạ lại có lực tương tác thiên nhiên đối với Hỗn Độn lực mới đưa tới hết thảy những chuyện đã xảy ra hôm nay?
- Người trẻ tuổi, kỳ thật rất đơn giản.
- Đúng như những gì ngươi đã nghĩ, bởi vì lực tương tác thiên nhiên với Hỗn Độn lực chính là nguyên nhân bắt đầu.
Thanh âm kia thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi chưa luyện hóa Thiên Địa Hồng Hoang Tháp mà nó lại tự nhiên thần phục ngươi, điều này làm cho ta cảm thấy dị thường giật mình. Từ xưa tới nay người như vậy thật quá ít, cho nên ta quyết định cho ngươi một cơ hội.
← Ch. 1420 | Ch. 1422 → |