← Ch.180 | Ch.182 → |
Người biết càng nhiều, càng đổ xô tới lấy lòng Vũ La. Ai nấy đều lo lắng người khác có thủ đoạn bất phàm, kết giao với Vũ La, vậy sẽ là đối thủ cạnh tranh với mình.
Những ngày này, Vũ La sống cuộc sống hết sức nhàn nhã ở Nhược Lô Ngục. Hôm ấy, hắn đang ngồi ở nhà ăn liều mạng với Diệp Thanh Quả - đương nhiên là liều mạng về sức ăn, chợt Diệp Niệm Am có vẻ hối hả từ bên ngoài tiến vào.
Vừa thấy Vũ La và Diệp Thanh Quả ngồi hai bên một chiếc bàn dài, trước mặt ai nấy bày mấy cái thùng cơm rỗng, một đống đĩa cao ngất, Diệp Niệm Am lập tức cảm thấy máu nóng sôi trào, ngươi quả thật là tiểu nha đầu không nên nết, hình ảnh của ngươi bày ra trước mắt Vũ La như vậy, tương lai làm sao tranh được với Cốc Mục Thanh, có nam nhân nào muốn lão bà mình là Thao Thiết chứ?
(Thao Thiết: Quái thú thân dê, răng hổ, tay người, mắt nằm dưới nách, miệng khổng lồ hết sức phàm ăn, cuối cùng phát ách mà chết).
Diệp Niệm Am hết sức đau lòng, bất quá hiện tại không có lòng dạ nào lo tới chuyện này, bèn tiến tới túm lấy Vũ La:
- Có chuyện quan trọng, mau mau theo ta.
- Vũ La ngươi đừng chạy, ngươi sắp sửa thua rồi...
Diệp Thanh Quả vừa ăn hùng hổ vừa kêu thét, Diệp Niệm Am suýt nữa bật khóc, xong, hoàn toàn xong rồi, lão biết cháu gái của mình không thể gả được nữa.
quả thật Vũ La sắp sửa thua, tuy rằng hắn vô cùng tin tưởng sức ăn của mình, thế nhưng đối trận với Diệp Thanh Quả, lúc nào cũng thắng ít thua nhiều. Mắt thấy sắp sửa lập thêm một thành quả chiến bại nữa, bất chợt Diệp Niệm Am giống như thiên sứ từ trên trời giáng xuống, Vũ La cảm động rơi lệ đầm đìa, nhưng Diệp Thanh Quả kêu lên như vậy khiến cho Vũ La nhất thời chột dạ.
Không ngờ Diệp Niệm Am cất tiếng gào thét:
- La lối gì chứ, ta tìm hắn có chuyện quan trọng, con còn không mau cút về cho ta. Nhiệm vụ luyện chữ, thêu hoa hôm qua ta giao cho con, con đã hoàn thành chưa?
Vừa nghe như vậy, Diệp Thanh Quả lập tức trở nên ảo não vô cùng.
Vũ La chĩa ngón tay cái với Diệp Niệm Am:
- Diệp đại nhân, ngài đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cứu hạ quan trong cơn dầu sôi lửa bóng, quả thật là nghĩa sĩ đời này.
Lúc này tâm trạng Diệp Niệm Am không tốt, lập tức chộp lấy Vũ La lôi hắn ra ngoài:
- Đừng nhiều lời nữa, mau đi với ta.
Diệp Niệm Am ra phía trước, đột nhiên như nhớ lại chuyện gì, giơ tay chỉ Kiều Hổ đang hí hửng xem náo nhiệt:
- Kiều Ban Đầu...
Kiều Hổ tưởng rằng mình bị cháy thành vạ lây, vội vàng co đầu rụt cổ không đáp.
Không ngờ Diệp Niệm Am đã nói:
- Lúc ta và Vũ La không có ở đây, ngươi tạm thời phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ trong Nhược Lô Ngục. Có chuyện gì không xử lý được, chờ chúng ta trở về rồi hãy nói.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Diệp Niệm Am và Vũ La đi rồi, mọi người nhìn Kiều Hổ với ánh mắt vô cùng hâm mộ, chỉ có Diệp Thanh Quả, bởi vì thắng lợi trong tầm tay lại bị gia gia phá hỏng, có vẻ rầu rĩ không vui.
Kiều Hổ vốn là Ban Đầu mới lên sau này, vào dịp không bao lâu sau khi Vũ La đột nhiên hóa thông minh, Diệp Niệm Am an bày như vậy, cũng tương đương xác định địa vị người thứ ba trong Nhược Lô Ngục của Kiều Hổ. Nếu luận tư cách và từng trải, làm sao cũng không tới phiên y. Mọi người thầm than trong lòng, giúp người quả thật là chuyện tốt. Lúc Vũ La còn ngu si đần độn, Kiều Ban Đầu vẫn giúp đỡ hắn, không ức hiếp hắn như những người khác, hiện tại đã được báo đền, Nói cho cùng cũng nhờ quan hệ với Vũ La, bằng không chắc chắn y không thể nào thăng tiến nhanh như vậy được.
Vũ La bị Diệp Niệm Am kéo xềnh xệch ra ngoài, tỏ ra hoang mang ngơ ngác:
- Diệp Đại nhân, có chuyện gì vậy?
Diệp Niệm Am cũng không đáp, đi một hơi ra ngoài Nhược Lô Ngục, lúc ấy mới dừng lại. Lão phóng xuất nguyên hồn của mình thăm dò xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai nghe lén vẫn còn lo lắng, bèn phóng xuất một trận pháp phong ấn, bao phủ hai người vào trong, ngăn cách với bên ngoài, lúc này mới tỏ vẻ nghiêm nghị nói:
- Vũ La, chuyện này là phúc hay họa còn chưa biết được, bất quá bất kể thế nào, ngàn vạn lần cũng không được tiết lộ ra ngoài, bằng không e rằng ngay cả bọn Đồng trưởng lão cũng không bảo vệ được ngươi!
Vũ La nghe vậy sửng sốt, hắn không cảm thấy sợ hãi, chỉ tò mò:
- Rốt cục là chuyện gì?
Diệp Niệm Am cũng không vòng vo nữa:
- Thời gian rất gấp, chúng ta đi mau, Sau khi đến nơi ta sẽ từ từ nói với ngươi, nếu để chậm trễ lỡ việc, chúng ta sẽ không gánh vác nổi.
Diệp Niệm Am thu trận pháp lại, vung chỉ bắn ra, một điểm tinh quang hạ xuống trước mặt hai người, hóa thành một thanh phi kiếm to bằng chiếc thuyền độc mộc, Diệp Niệm Am kéo Vũ La lên đó, quát lớn một tiếng 'lên', phi kiếm dâng lên cao mấy trăm trượng, sau đó nhanh chóng bay về phía trước.
Thật ra Vũ La muốn hỏi dọc đường, nhưng Diệp Niệm Am dốc hết toàn lực thúc giục phi kiếm, không hề có chút phân tâm, Vũ La cũng đã nhìn ra, xác thực sự tình hết sức trọng đại, bằng không Diệp Niệm Am cũng sẽ không tiếc linh nguyên cấp tốc phi hành như vậy, nhưng lại không giống như đi cứu viện ai đó, nếu chạy như vậy, tới nơi đã hoàn toàn kiệt sức, đừng nói là cứu người, không hiến dâng tính mạng của mình đã là may mắn.
Vậy rốt cục là chuyện gì?
Vũ La hết sức tò mò, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ tu đạo có được thành tựu cực cao, biết rằng đến lúc tự nhiên sẽ minh bạch. Cho nên hắn cũng không phí sức đoán mò, ngược lại khoanh chân ngồi xuống sau lưng Diệp Niệm Am hết sức bình tĩnh.
Diệp Niệm Am dốc hết toàn lực thôi thúc phi kiếm, tốc độ nhanh hơn nhiều so với pháp khí phi hành thuyền ba lá mà lão cho Vũ La mượn. Khoảng hai canh giờ, đã thấy phía trước có một sơn mạch nguy nga hiện ra, giống như thần long bái vỹ, khí thế hùng hồn.
Vũ La lắp bắp kinh hãi:
-Đây là... Chung Nam sơn...
Là Chung Nam sơn trong Cửu Đại Thiên Môn.
Diệp Niệm Am không tiến vào theo sơn môn ở phía nam, mà đánh một vòng ra sau núi. Lão phân biệt phương hướng cẩn thận một phen, tìm được một sườn núi rất khó thấy, sau đó lấy một tấm ngọc bài ra chiếu vào đó.
chỉ sau một lúc, đã thấy một tu sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ trầm ổn tiến ra.
Tu sĩ nọ ôm quyền nói:
- Diệp Đại nhân, thật là vất vả.
Y nhìn nhìn phi kiếm của Diệp Niệm Am, dọc trên đường đi, Diệp Niệm Am đã cố tình làm cho linh quang phi kiếm nội liễm. Tên tu sĩ nọ thấy vậy gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
- Diệp Đại nhân có lòng như vậy, ta xin thay mặt gia phụ tạ ơn trước.
Diệp Niệm Am không dám tỏ ra kiêu ngạo, vội vàng đáp:
- Không có gì.
Lão giới thiệu cho tu sĩ trung niên:
- Đây là Tổng Lãnh Ban Đầu Vũ La của Nhược Lô Ngục chúng ta, thủ đoạn tra tấn hơn xa người thường.
Tu sĩ trung niên nọ nhìn Vũ La gật gật đầu:
- Làm phiền rồi.
Vũ La đáp lại:
- Xin đừng khách sáo.
Tu sĩ trung niên dẫn hai người bọn họ tiến vào trong núi, Vũ La quan sát xung quanh, ngọn núi này không có gì là nổi bật, không hề cảm ứng được linh mạch, cũng không có trận pháp hùng mạnh bảo vệ, Người ở nơi này nhìn thế nào cũng không giống như nhân vật có thể sai sử được Diệp Niệm Am.
Tu sĩ trung niên nọ dọc trên đường đi cũng không nhiều lời, Diệp Niệm Am cũng không hỏi gì. Rất nhanh bọn họ tiến tới trước một sơn động, lúc ấy có một tu sĩ có bề ngoài gần giống như tu sĩ trung niên này tiến ra, có vẻ trẻ tuổi hơn một chút.
- Đại ca, người tới rồi sao?
Người vừa ra hiển nhiên vô cùng lo lắng, giọng nói cũng không khách sáo nhiều lắm, tu sĩ được gọi Đại ca đáp:
- Đã tới rồi.
- bảo bọn họ vào mau mau một chút.
Tu sĩ trẻ tuổi thấy Vũ La sau lưng Diệp Niệm Am, tỏ ra sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc lộ ra rõ ràng:
- Diệp Đại nhân, đây là cao thủ tra tấn mà ngài mang tới ư?
Diệp Niệm Am khẳng định:
- Đúng vậy.
- Còn trẻ vậy sao, chẳng lẽ lão tùy tiện tìm một tên tâm phúc tới đây cho có lệ? Ta cảnh cáo lão, chuyện này quan hệ trọng đại, nếu hai người các ngươi làm hư chuyện, chẳng những không lãnh được công lao, ta còn có thể bảo đảm rằng kết cục còn thê thảm hơn các ngươi tưởng tượng.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |