← Ch.264 | Ch.266 → |
vốn tử khí vô cùng khổng lồ, nhưng bị mấy trăm vạn con chim chia cắt liền lộ vẻ có chút không đủ. Vì thế giữa đám chim khó tránh khỏi tranh đoạt, ngươi tới ta đi, cánh phẩy, móng vuốt cào lẫn nhau, xô đẩy lẫn nhau rất náo nhiệt!
Đám chim đang tranh đoạt kinh khủng, bỗng nhiên bên trong núi rừng vang lên một tiếng hót lảnh lót. thẳng nhập chín tầng mây, kéo dài mấy lần hô hấp mới dần dần tiêu tán.
Những con chim này lập tức không dám lỗ mãng, đều tránh qua một bên.
Trong núi rừng đột nhiên bay lên một đoàn hỏa quang sáng lạn. trong hỏa diễm kia kim quang lưu động, vấy khắp mật đất, lại không phải hỏa diễm chân thật, bọc lấy mảnh rừng cây càng đốt càng vượng, cây cối lại không chút tổn hại, ngược lại càng thấy khỏe mạnh.
Hỏa diễm trong nháy mắt đốt mấy ngọn núi phạm vi gần trăm dặm thành một biển lửa.
Hỏa diễm kim sắc, rừng cây xanh biếc, hình thành một bức tranh quỷ dị, nhưng lại vô cùng hài hòa, làm cho người ta sợ hãi than thở.
Giữa biển lửa. một hỏa cầu cực lớn bay lên không, hỏa cầu bay lên trời, khẽ động vài cái, ầm một tiếng triên khai một đôi cánh hỏa diễm dài đến mấy trăm trượng, lập tức đầu chim, lông đuôi tất cả đều hiển hóa ra, không ngờ là một con phượng hoàng!
Mà trên trán Thần Điểu Phượng Hoàng kia rõ ràng có một đạo Phượng Nhãn Thần Văn!
Thần Điểu Phượng Hoàng vừa xuất hiện, trăm vạn chim chóc liền lập tức ngoan ngoãn lui qua một bên, phượng hoàng há mồm hút một cái, đã hút đi gần một nửa tử khí do mật trời mọc phun ra, sau đó cảm thấy đã ăn no mỹ mãn. ở trong không trung tùy ý bay lượn cài cái, thân hình co rút lại, một lần nữa hóa thành một hỏa cầu chìm vào trong núi rừng. Hỏa diễm thiêu đốt hừng hực khắp núi rừng kia cũng theo nó ẩn núp mà nhanh chóng thu liễm, cuối cùng biến mất vô hình.
Thần Điểu Phượng Hoàng biến mất, mấy trăm vạn chim chóc trên bầu trời mới ầm ầm tiếp tục tranh đoạt.
Sắc mặt Vũ La lại cổ quái, bởi vì Thần Điểu Đồng Hoàn trên tay hắn đang không ngừng rung động- hắn chính là dùng Thần Điểu Đồng Hoàn để gọi Phù Bảo này, mà khi món Phù Bảo này phát động công kích cũng vừa hay giống như Thần Điêu Phượng Hoàng. Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, món Phù Bảo này thật sự sẽ có liên hệ gì với Thần Điểu Phượng Hoàng.
Nhưng hiện tại xem ra dường như thực sự có chút liên quan.
Vũ La cũng không biết chuyện này rốt cuộc là tốt hay là xấu. Khà năng hắn phóng Thần Điểu Đồng Hoàn này ra, mặc cho nó đi tìm kiếm Thần Điểu Phượng Hoàng thì sẽ mất đi món Phù Bảo này. Dù sao đi nữa Thần Điểu Đồng Hoàn cũng chỉ là Phù Bảo lục phẩm, vô luận như thế nào cũng không có khả năng khống chế một con thần điêu, càng có khả năng Phù Bảo này từ nay về sau bị thần điểu sử dụng.
Nhưng Vũ La tin tưởng vào cơ duyên.
Thần Điểu Đồng Hoàn đã phát ra tín hiệu, có thể chứng minh ít nhất đây là cơ duyên của Thần Điểu Đồng Hoàn. Vũ La suy nghĩ một lát liền thả lỏng tay, Thần Điểu Đồng Hoàn ầm một tiếng bay lên trời, hỏa diễm kim sắc thiêu đốt hừng hực, đồng hoàn không ngừng rung động, tám đạo tỏa liên kêu lên leng keng, một đám phù văn lưu động ở trên tỏa liên giống như thác nước.
Một đạo cầu vồng dâng lên từ chỗ Thần Điểu Phượng Hoàng biến mất, khuếch tán qua mấy ngọn núi, qua khoảng cách gần trăm dặm. dừng ở trước mặt Thần Điểu Đồng Hoàn.
Thần Điểu Đồng Hoàn khẽ chuyển giữa không trung, một lần nữa hóa thành một chiếc đồng hoàn.
Cầu vồng chậm rãi thu hồi, cuối cùng biến mất ở địa phương Vũ La không nhìn thấy. Ngay tại khoảnh khắc này Vũ La cũng không cảm giác thấy khí tức của Thần Điểu Đồng Hoàn nữa.
Trong lòng hắn trầm xuống, không khỏi có chút thất vọng, chẳng qua nghĩ lại một chút, cũng không thể chuyện tốt gì cũng đều bị mình chiếm được.
Huống hồ hắn hiện tại cũng không dùng đến Thần Điểu Đồng Hoàn nhiều, đi cũng đã đi rồi.
Sắc trời đã sáng rõ, mấy trăm vạn chim chóc đã chia cắt tử khí kia không sai biệt lắm, tử khí chưa cắn nuốt cũng đã tán đi, không dễ tìm kiếm.
Đám chim chóc tản đi, bay lượn xung quanh, đuổi nhau vui đùa ầm ĩ.
Đám chim chơi có chút quên hết tất cả vui quá hóa buồn, trong một sơn cốc từ khí trầm trầm bỗng nhiên bay lên một đạo hồng ảnh. giống như tia chớp cuốn lấy một con liệp ưng dài chừng hai mươi trượng.
Con liệp ưng kia cũng là cường giả trong chim chóc, một tiếng hót lảnh lót. ra sức giãy dụa. liên tục hơn ba mươi đạo linh quang đánh về phía đạo hồng ảnh quấn lấy mình.
Nhưng cũng không làm nên chuyện gì. hồng ảnh kia vô cùng cường hãn. mạnh mẽ ngăn cản phản kích của liệp ưng. nhanh chóng cuốn liệp ưng vào trong sơn cốc.
Đám chim chóc rất hoảng loạn, con liệp ưng kia đã là cường giả trong bọn chúng, chim chóc khác cũng không dám lên giải cứu. sợ ngay cả mình cũng bị cuốn vào.
Địa phương vừa rồi Thần Điểu Phượng Hoàng biến mất bay lên một đạo hỏa diễm, một cái hoàng vĩ (đuôi phượng hoàng) mang theo hỏa phong mãnh liệt mạnh mẽ đánh lên hồng ảnh kia. hồng ảnh kia run rẳy một cái, buông lỏng liệp ưng ra. dây dưa cùng một chỗ với hoàng vĩ kia ở trên không.
Vũ La thấy rõ hồng ảnh kia không khỏi có chút líu lưỡi: Thử kia không ngờ là một cái đầu lưỡi!
Từ trong sơn cốc đi ra ít nhất cũng có hơn mười dặm.
Chiếc lưỡi dài màu đỏ làm cho người ta có chút ghê tởm dây dưa một trận với hoàng vĩ. không bên nào chiếm được thượng phong, trong sơn cốc từ khí trầm trầm vang lên một tiếng rít gào phẫn nộ, giống như là đang thị uy.
Phượng hoàng cũng không chịu yếu thế, phát ra một tiếng phượng minh.
Ngươi tới ta đi, tiếng rống kéo dài, phượng minh thanh thúy, hai bên dần dần ngừng công kích, mạnh ai nấy tự thu thần thông, yên lặng xuống.
Liệp ưng sống sót sau tai nạn mang theo mấy trăm vạn chim chóc tránh xa sơn cốc kia, cũng không dám tới gần sơn cốc nửa bước.
Vũ La xem đến trợn mắt há mồm: Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Thần Điểu Phượng Hoàng, còn có quái thú thâm cốc kia chi bằng đầu lưỡi đã có thể vật lộn cùng Thần Điểu Phượng Hoàng- địa phương này thật đúng là không chút kém hơn so với sâu trong Yên Sơn!
Vũ La vừa rồi cũng thấy được, con liệp ưng hai mươi trượng kia thực lực vô cùng hùng mạnh, nếu đổi thành tiêu chuẩn của tu sĩ. ít nhất cũng là cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng.
Đạo Cảnh lại xưng Đan Cảnh, có bốn tầng cảnh giới Dưỡng Nguyên, Đan Thai, Đan Thành. Đan Đằng.
Vượt qua cảnh giới Đan Đằng, chính là Đại Năng người người kính ngưỡng của Tu Chân Giới.
Nhưng liệp ưng thực lực bậc này, ở dưới tay của quái thú trong sơn cốc kia cũng không có lực lượng phản kháng, tuy nói Vũ La hiện tại có nhiều dị bảo hộ thân, cũng không thể không cẩn thận.
Đi trong rừng núi một lát. phía trước xuất hiện một cánh rừng cây rậm rạp, cánh rừng này có chút khác biệt với rừng cây khác trong núi rừng, khoảng cách giữa các cây cố định, kích thước cũng không sai biệt nhau lắm. hơn nữa xếp thành một phương trận. Quan trọng nhất là. cánh rừng này là một rừng tùng, khác nhau rất lớn với các loại cây lá to trong rừng núi.
Đi vào cánh rừng cây này, xuyên qua bóng cây trùng trùng điệp điệp, có thể nhìn thấy phía sau rừng cây dường như có thứ gì đó.
Mãi cho đến điểm cuối rừng cây, một mảnh đất trống hiển lộ ra. tường đổ nhà tan. cỏ dại mọc thành bụi, trên bức tường chỉ còn lại một nửa bò đầy dây leo, trong nhà ngói rách nát. cây cỏ sinh trưởng khỏe mạnh.
Tiểu thú thường hay chui ra chui vào trên tường, trên xà nhà. Dưới nền nhà vỡ nát lộ ra những vết nứt. cũng có thể thấy được dấu vết của rắn chuột.
Quy mô khu phế tích này cực kỳ rộng lớn. Vũ La đứng ở bên rừng tùng đưa mắt nhìn lại, khắp nơi đều là một mảnh phế tích gần như nhìn không thấy điểm cuối, bốn phía bị rừng tùng vây lại, chiếm cử gần một nửa diện tích của toàn bộ sơn cốc.
Mà sơn cốc này, hai sườn đều có sáu ngọn núi cao lớn!
Vũ La hai kiếp làm người, cộng lại nếu bàn về kiến thức rộng rãi, hắn tự nhận thứ hai, cả Nam Hoang và Trung Châu cộng lại cũng không có ai dám nhận thử nhất. Nhưng cho dù là Vũ La cũng chưa từng thấy qua cung điện lớn như vậy- mặc dù nó hiện tại chỉ là một đống phế tích.
Đi vào bên trong phế tích kia, nhìn nền nhà từng khối nham thạch cực lớn kia, những cây rường đá nặng nề, còn có những viên gạch điêu khắc hoa văn. dường như có thể cảm nhận được vẻ huy hoàng trong thời kỳ còn cường thịnh của nơi này.
← Ch. 264 | Ch. 266 → |