← Ch.394 | Ch.396 → |
Long Cung trên Băng Sơn nhanh chóng mở rộng, bao trùm chừng một phần ba diện tích đỉnh Băng Sơn.
Long Cung lúc này huy hoàng hùng tráng, lầu cao mấy chục trượng, cung điện trải rộng, tuyệt đối không phải lúc trước có thể so sánh.
Một viên yêu đan giúp Vũ La thành công đột phá tới Long Cung trung kỳ!
Bế quan đi ra đã sắp tới buổi tối, Nam Vinh Âm đang ở trong viện nhàm chán vớt lá sen, toàn thân nàng đều bị Vũ La cấm cố, cũng không có biện pháp tu luyện, chu Nghiên ngược lại ở trong phòng mình, chắc hẳn cũng đang tu luyện buổi tối.
Nam Vinh Âm thấy hắn đi ra, tức giận liếc mắt khinh thường:
- Rốt cục ngươi muốn làm gì người ta?
Vũ La sờ sờ cằm, cảm thấy những lời này nghe ra có vẻ không bình thường. Nói thật, hận cũng chưa nghĩ ra cách xử lý Nam Vinh Âm như thế nào, chẳng lẽ cứ thả đi như vậy? Điều đó không có khả năng, Hoang tộc du mục bắt người còn đòi tiền chuộc... Đúng, tiền chuộc!
Ánh mắt của Vũ La sáng lên!
Nam Vinh Âm nhìn thấy mắt Vũ La phóng dâm quang đi về phía mình, sợ tới mức cả người run rẩy:
- Ngươi, ngươi tên dâm tặc thối tha, ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng lại đây...
Bùm!
Nam Vinh Âm vừa lui về phía sau, không chút đề phòng ngã lộn cổ xuống ao, Vũ La há hốc mồm: Đến mức như vậy sao, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy?
Hắn ngồi ở bờ ao, có chút buồn bực chờ Nam Vinh Âm bơi lên. Nhưng không ngờ rằng Nam Vinh Âm ở trong ao, càng vùng vẫy càng chìm xuống, dần dần cả tay chân đều chìm xuống.
Vũ La kinh ngạc: Tình huống quái quý gì vậy? Cô nương ngươi chính là Bán Yêu tộc, Bán Yêu tộc thống trị Thần Hoang Hải, không ngờ lại không biết bơi!
Vũ La lắc lắc đầu, lăng không bay ra, ở trên mặt nước xoay người một, đáy biển mò kim, nắm lấy cổ tay của Nam Vân sắp chìm nghỉm, ào ào một tiếng kéo nàng từ trong nước ra.
Nam Vinh Âm đã uống không ít nước, ngã xuống một bên ói ra.
Vũ La nhìn nàng giống như nhìn quái vật:
- Nàng thật sự không biết bơi, hay chuẩn bị tự sát dưới đó?
Nam Vân tức giận nghiến răng:
- Hừ! Bản cung hoa dung nguyệt mạo, tuổi xuân phơi phới, sao có khả năng muốn tự sát! Đều tại tên dâm tặc thối tha nhà ngươi, làm hại bàn cung ngã xuống nước.
Vũ La không dây dưa vấn đề dâm tặc với nàng, vấn đề này càng tranh cãi sẽ càng làm cho mình bị chụp mũ dâm tặc.
- Nàng là Bán Yêu tộc, vì sao lại không biết bơi?
- Ai nói Bán Yêu tộc nhất định phải biết bơi?
- Nhưng các ngươi...
- Bản cung chính là loại Bán Yêu tộc khác!
Vũ La quan sát Nam Vinh Âm từ đầu tới chân một phen. Với thân nàng như vậy, quả thật là loài khác.
Vũ La chờ nàng nôn xong xuôi, lại vắt khô tóc, lúc này mới chậm rãi nói:
- Ta vốn là muốn thương lượng với nàng một chút, bản thân nàng cảm thấy mình đáng giá bao nhiêu tiền?
Nam Vinh Âm kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
- Bản cung chính là báu vật vô giá.
- Vậy không dễ dàng rồi...
Vũ La cố ý mày chau mặt ủ nói:
- Vốn muốn cho trong nhà nàng xuất tiền chuộc ngươi trở về, nhưng nàng là vật báu vô giá, ta nên đòi bao nhiêu tiền?
Ánh mắt của Nam Vinh Âm sáng lên:
- Ngươi thực sự muốn thả bản cung về?
- Tất nhiên, nhưng nàng cũng nói mình là báu vật vô giá, không có biện pháp bàn giá, ta thấy hay là thôi đi, dù sao nàng ăn cũng không nhiều, ta coi như nuôi một con... Con mèo là được.
Thanh âm của Nam Vinh Âm có chút ngọt ngào:
- Đừng mà, ngươi nuôi bản cung ở bên người cũng không có tác dụng gì, không bằng đòi tiền chuộc đi.
Nàng làm bộ hiên ngang lẫm liệt:
- Cứ làm theo ý của ngươi đi, bán bản cung đi.
Một phen đối thoại như vậy, nếu như bị người qua đường nghe được chỉ sợ phải ngã nhào.
Vũ La làm ra vẻ khó xử:
- Một khi đã như vậy, ta đây chịu thiệt thòi một chút, ba mươi khối Thiên Sinh Thần Ngọc là được.
- Ngươi nói cái gì!
Nam Vinh Âm giận dữ. Vũ La lại chỉ chỉ ngón tay, nhấn mạnh lần nữa:
- Vật báu vô giá, vật báu vô giá đó...
Nam Vinh Ẩm lúc trước tự tâng bốc mình có hơi quá, bị hắn dùng câu nói này trói buộc, cắn răng oán hận nói:
- Bản cung mặc dù là báu vật vô giá, nhưng tộc ta không có nhiều Thiên Sinh Thần Ngọc như vậy, ngươi nếu không muốn thả bản cung về thì thôi đi.
- Ta đã rất chịu thiệt!Vũ La kêu oan:
- Ba mươi khối các ngươi còn ngại nhiều?
Nam Vinh Âm bĩu môi:
- Ba mươi khối khẳng định không có, tên dâm tặc ngươi rốt cuộc là có tâm tư gì? Chẳng lẽ cố ý như thế, muốn lưu bản cung ở lại cạnh ngươi suốt cả đời?
Ánh mắt của nàng trở nên cảnh giác, rõ ràng là tư thế nhìn dâm tặc.
Vũ La nhìn thấy ánh mắt này liền có cảm giác cáu kỉnh đè nén không được, thật sự muốn đánh người!
- Hai mươi khối.
Vũ La cắn răng:
- Ta sẽ bảo Hồng Phá Hải tiền bối thông tri cho Bán Yêu tộc, không có hai mươi khối Thiên Sinh Thần Ngọc, vậy bọn họ hãy chờ xem Bán Yêu công chúa của bọn họ sinh con nối dõi cho Yêu tộc đi!
Nói xong, Vũ La xoay người bước đi.
- Ngươi!
Nam Vinh Âm tức giận:
- Ngươi mau quay lại đây cho bản cung, hai mươi khối cũng không có, dùng thứ khác không được sao? Bán Yêu tộc có rất nhiều vật quý...
Vũ La cũng không quay đầu lại đi ra khỏi tiểu viện.
Vừa mới đi ra, trước mặt liền thấy một người vội vã đi đến, nhìn thấy Vũ La vội vàng hỏi:
- Đại sảnh yến hội ở đâu?
Vũ La sửng sốt, hắn cũng không biết sánh yến hội ở đâu, mấy ngày nay nếu muốn ăn cơm, tiểu nha hoàn kia sẽ đi lệnh phòng bếp làm rồi đưa đến tiểu viện.
Tiểu viện này nhìn từ bên ngoài rất mộc mạc, cũng không có địa phương gì kỳ lạ. Người kia có vẻ thực sốt ruột:
- Sành yến hội ở đâu? Làm sao ngay cả hạ nhân Thiết gia các ngươi cũng không biết?
Vũ La lại càng sửng sốt, nhìn mình từ đầu đến chân, hắn luôn ăn mặc mộc mạc không giống những tu sĩ kia, Yêu tộc thích mặc loại thiên tàm ti Thủy Hỏa bất xâm gì đó trên người, ngay cả quần vải áo bông trường y nhìn qua thật là có chút không bắt mắt, khó trách người ta nhận nhầm hắn là hạ nhân.
Nhìn thấy Vũ La như vậy, người kia lại càng sốt ruột:
- Thế nào vậy, ngay cả hạ nhân của Thiết gia cũng không biết sảnh yến hội ở đâu, vậy bảo ta làm thế nào tìm đây?
Phía trước có người đi tới, người kia cũng không để ý tới Vũ La nữa, chạy nhanh tới:
- Này, các ngươi biết sành yến hội ở đâu không?
Tên hạ nhân kia nói với hắn một hồi, người kia nghe đến đầu óc choáng váng, vung tay lên:
- Đừng nói nhiều như vậy, ngươi dẫn ta đi thôi.
Tên hạ nhân kia vô cùng khó xử:
- Tiểu nhân còn có nhiệm vụ...
Người kia không vui, trừng mắt nói:
- Ngươi biết ta là ai không? Hôm nay ta chính là quý khách của Thiết gia các ngươi, coi thường khách quý, cẩn thận lão gia nhà ngươi côn bổng trách phạt!
Tên hạ nhận kia vừa quay mặt nhìn thấy Vũ La, lập tức nói:
- Ta đến mời Vũ tiên sinh đi tới đó, nếu không ngài đợi một chút, ta hỏi Vũ tiên sinh một chút, xem xem có thể dẫn ngài cùng đi hay không?
- Vũ tiên sinh?
Người kia nghi hoặc, tên hạ nhân kia đã đi thẳng tới chỗ Vũ La, cung kính thi lễ:
- Vũ tiên sinh, lão tổ tông sai tiểu nhân lại đây nhìn xem ngài xuất quan chưa, muốn mời ngài đi dự tiệc tối.
Người kia hơi có chút xấu hổ:
- Ngại quá, ngươi cũng là khách nhân, ta còn tưởng ngươi... Ha ha ha!
Vũ La khoát tay:
- Không việc gì.
Hắn hiện tại không có việc gì, liền nói với tên hạ nhân kia:
- Đi trước dẫn đường.
Tên hạ nhân kia thi lễ, nói:
- Mời tiên sinh.
Sau đó đi trước dẫn đường, Vũ La và người kia đi theo phía sau. Ngươi kia vỗ ngực, tự giới thiệu:
- Huynh đệ, ta gọi là Lôi Thiên Quá, chính là người của Lôi gia ở cổ Trùng Sơn, tiểu huynh đệ ngươi là người nhà nào? Cũng là tới tặng tài liệu kim loại ư?
Vũ La lắc đầu:
- Nhà ta vô danh vô tính, Lôi huynh khẳng định chưa nghe nói qua.
Lôi Thiên Quá không nghe thấy những từ tâng bốc như "Ngưỡng mộ đã lâu", "Như sấm động bên tai" từ trong miệng Vũ La, trong lòng có chút không thỏa nguyện. Lôi gia hắn chính là một chỉ vô cùng nổi danh trong phần đông những thị tộc cổ xưa của Yêu tộc Đông Thổ, nếu không phải bởi vì lão tổ tông của Lôi gia ngã xuống ngoài ý muốn, nói không chừng Đông Thổ hiện tại đã có thêm một vị Đại Thánh Yêu tộc. Có thể nói, Lôi gia chính là gần với thị tộc Đại Thánh Yêu tộc.
← Ch. 394 | Ch. 396 → |