← Ch.426 | Ch.428 → |
Thanh niên cường tráng kia hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, trên người cũng bắn ra ô quang y như vậy, bất quá có màu sẫm hơn A Kiệt.
A Kiệt vô cùng kinh ngạc:
- Ngươi, lực lượng của ngươi vượt qua ta từ lúc nào vậy...
Dường như thanh niên cường tráng này đã mưu tính từ lâu, cười lạnh một tiếng:
- Hiện tại ngươi còn chỗ dựa nào nữa?
Hai tên đồng bạn của A Kiệt cũng đã giãy ra khỏi những người khác, đi tới bên cạnh y:
- A Kiệt, làm sao bây giờ?
Sắc mặt trở nên hết sức khó coi, do dự nhìn thanh niên cường tráng kia một lúc, sau đó vẫn nghiến răng một cái:
- Ta quyết không đồng ý. Chờ phong triều bên ngoài dừng lại, ta lập tức đi tim Úy Phong Thiết, chỉ cần tìm được, chúng ta có thể đổi lấy cái ăn, chắc chắn sẽ không đói chết.
Thanh niên cường tráng cười lạnh một tiếng:
- Nếu ngươi không tìm thấy thì sao, chúng ta còn có thể chịu được vài ngày, những người lớn tuổi trong bộ lạc không chờ được.
A Kiệt cũng biết y nói chính là tình hình thực tế, nhưng vẫn bướng bỉnh nói:
- Chắc chắn có thể tìm được.
Thanh niên cường tráng cất tiếng thở dài:
- A Kiệt, đây bất quá chỉ là một người xa lạ, hơn nữa không còn cứu được. Những vị lớn tuổi trong bộ lạc đã nuôi nấng ngươi từ nhỏ chẳng khác thân nhân. Ngươi thật sự vì một người xa lạ như vậy trơ mắt nhìn thân nhân mình đi vào chỗ chết hay sao?
Hiển nhiên A Kiệt cảm thấy vô cùng khó xử, ra sức cắn môi, một lúc lâu sau vẫn kiên quyết lắc đầu:
- Không được, các vị ấy đã dạy ta trái phải hết sức rõ ràng, một khi mở đầu loại chuyện như vậy, ắt sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng.
Thanh niên cường tráng nổi giận, xông lên phía trước đấm ra một quyền, ô quang bạo phát:
- Ta không cao thượng như ngươi, ta chỉ muốn cho các vị từng nuôi lớn ta ăn no mặc ấm. A Kiệt, ngươi dẫn dắt bộ lạc chúng ta ngày càng đi tới chỗ khốn cùng, hay là đổi đầu lĩnh khác đi thôi.
A Kiệt cười lạnh một tiếng, vung quyền nghênh đón:
- Ngươi cho rằng để ngươi làm là được hay sao? Ngươi muốn làm thủ lĩnh không phải chỉ mới ngày một ngày hai, không cần phải tỏ ra đường hoàng như vậy. Lên đi, đánh thắng ta là được. Ngươi đừng quên, từ nhỏ đến lớn vóc dáng ngươi vẫn cao hơn ta, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.
Thanh niên cường tráng không nói nửa lời, tung ra hết quyền này tới quyền khác, quyền nào cũng thế mạnh lực trầm, uy vũ sinh phong, ô quang kia cũng có tác dụng thần kỳ, dẫn động không khí xung quanh, một cỗ lực lượng thần bí hội tụ về phía y, thanh niên cường tráng càng đánh càng hăng.
A Kiệt không bằng, ô quang của y kém hơn thanh niên cường tráng kia. Lực lượng không khí xung quanh tụ tập về phía thanh niên cường tráng, A Kiệt không thể mượn lực, bị đối thủ áp chế.
Nhưng miệng y vẫn không yên:
- Ngươi quên rồi sao, lúc còn nhỏ ngươi từng bị ta đánh ngã, sau đó cưỡi lên cổ. Lúc trưởng thành ngươi bị ta đánh ngã đến nỗi phải bằng lòng thay y phục cho ta, còn nói là thay y phục cho ta còn nhiều hơn thay y phục cho những nữ nhân khác, hẳn ta phải cảm tạ ngươi...
Đây là nỗi nhục vô cùng của thanh niên cường tráng, nhưng A Kiệt lại cố tình nhắc tới, khiến cho y nổi trận lôi đình, ô quang trên quyền thình lình tăng lên mạnh mẽ, tốc độ cũng gia tăng. A Kiệt sơ ý một chút, suýt chút nữa bị một quyền của y đánh trúng nơi yếu hại, sợ tới mức cất tiếng kêu kỳ quái, lui nhanh lại mấy bước mới xem như tránh thoát một kiếp. Sau đó y mới chịu câm như hến, không dám nói lời nào nữa.
- Chạy sao, tên tiểu tử nhát gan...
Thanh niên cường tráng nổi giận quát to một tiếng đuổi theo, A Kiệt phục hồi tinh thần lại, phun mạnh một bãi nước bọt xuống đất, hai người lại tiếp tục chiến đấu.
Vũ La muốn lên tiếng gọi, nhưng trên người không có chút sức lực nào, chỉ phát ra một tràng tiếng ú ớ rất nhỏ. Lúc này tất cả mọi người đang chú tâm vào chiến trường, cơ hồ không ai phát hiện xác chết kia đã sống lại.
Hai người đánh hết sức hăng say, trong lòng Vũ La thầm kêu lên đau đớn: "Không phải các ngươi muốn ăn sao, ta có đây... Không đáng liều mạng với nhau như vậy..."
Tuy rằng trong Thiên Phủ Chi Quốc không trồng lương thực, nhưng cũng có không ít cái ăn. Tu sĩ thông thường lúc nào cũng chứa trong không gian trữ vật của mình không ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, tỷ như y phục, thức ăn, bàn ghế... Để phòng vạn nhất.
Thanh âm Vũ La cố gắng kêu lên ú ớ rốt cục khiến cho cho hắn bừng tỉnh ngộ, sáng suốt từ bỏ nỗ lực này. Hắn lập tức mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, một số thức ăn trong đó đổ ào ra ngoài thành đống.
Lần này động tĩnh hơi lớn một chút, mọi người đều chú ý. Hai tên đồng bạn của A Kiệt sợ tới mức nhanh chóng lui về phía y, một tên còn lên tiếng nói:
- A Kiệt, trên trời vừa rơi xuống thứ gì đó...
Thình lình một đống gì đó xuất hiện vô cùng khó hiểu, những thứ này bọn họ chưa từng thấy qua, bất cứ là ai cũng cảm thấy kinh ngạc. Hai bên tạm thời ngừng đánh, cả bọn vây lại thành hĩnh rẽ quạt, như lâm đại địch, chậm rãi thực thi chiến lược bao vây về phía đống thức ăn mà bọn họ ngày nhớ đêm mong, một ngày không gặp như bằng ba thu.
Vũ La rất muốn hô to một tiếng "Đó là thức ăn", đáng tiếc hắn không làm được.
Vì vậy hắn cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những người nguyên thủy kia giống như khỉ uống rượu, hết sức tò mò. Một người cẩn thận giơ tay ra cầm lấy một trái bắp lên, quan sát thật kỹ, nhìn trên nhìn dưới, nhìn khắp xung quanh.
Rốt cục có người lớn mật khẽ ngửi:
- Có chút mùi thơm, không biết có ăn được không...
A Kiệt lập tức véo tai y một cái thật mạnh:
- Ăn, ăn, tối ngày chỉ biết có ăn...
Vũ La suýt thì rơi lệ: Không phải thức ăn còn là gì nữa?
A Kiệt cùng thanh niên cường tráng bắt đầu nghiên cứu thảo luận, tìm hiểu xem rốt cục những thứ này là gì. Ban đầu còn nói vài câu hết sức bình thường, sau đó tật xấu dài dòng của A Kiệt lại tái phát, sắc mặt thanh niên cường tráng ngày càng sa sầm, hai sợi gân máu trên huyệt Thái Dương y ngày càng giật mạnh, hiển nhiên chịu đựng đã tới cực hạn.
Vũ La tuyệt vọng vô cùng.
Sự thật chứng minh, trời không tuyệt đường người.
Sự thật chứng minh, lực lượng của cái ăn là vô biên.
Tên nói chuyện đầu tiên vẫn nghi ngờ đây là thức ăn. Sau khi do dự vài lần, rốt cục bạo gan rời xa khỏi tầm mắt A Kiệt, cho trái bắp vào miệng cắn mạnh một cái.
Vũ La lo cho răng của y quá...
A Kiệt đùng đùng nổi giận, trong mắt tên kia chợt lóe sáng tinh quang:
- Ngon thật, đúng là thức ăn, các ngươi ăn thử đi...
Vũ La vô cùng cảm kích y: Tiểu tử, rất có tiền đồ...
Bầy người nguyên thủy này rốt cục cũng biết được những thứ này là thức ăn, ai nấy vô cùng hưng phấn, không ai nhớ còn có một xác chết gần đó.
Đói khát là ma quỷ, tra tấn bộ lạc này đau khổ không chịu nổi. Tâm trạng phản ứng lại, mâu thuẫn các loại hoàn toàn bạo phát.
Hiện tại đã có thức ăn, không ít người vui mừng mà khóc. Thanh niên cường tráng cũng không đánh nhau với A Kiệt nữa, ôm lấy một ôm thức ăn xông ra, những người khác lúc này mới có phản ứng, ào ào xông tới bắt đầu tranh đoạt.
Thật ra không cần tranh đoạt, thức ăn rất nhiều, ai cũng có phần, còn là giàu có.
Tất cả mọi người chạy đi, mang thức ăn của mình cho thân nhân mình, Vũ La đành từ bỏ ý niệm dạy bọn họ nấu chín thức ăn.
Trong sơn động to lớn như vậy, chỉ còn lại mình hắn.
Những người đó chạy ra ngoài không bao lâu, bỗng nhiên một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong lòng Vũ La thầm cảm thấy có chút không ổn. Quả nhiên có bóng người nhoáng lên, người vào sơn động chính là thanh niên cường tráng kia.
Trên người y bao phủ tầng một ô quang, cảnh giác nhìn chằm chằm Vũ La. Lúc thấy đôi mắt Vũ La đã mở, y càng đề phòng hơn nữa.
Thanh niên cường tráng xoay tay như làm ảo thuật, lấy ra một thanh cốt đao hình dáng kỳ lạ bên dưới lớp áo da, ô quang lập tức từ tay y lan tràn lên cốt đao.
Y chậm rãi tới gần Vũ La, lên tiếng hỏi:
- Ngươi có thể nghe hiểu lời nói chúng ta hay không?
Vũ La gắng sức chớp mắt một cái, thanh niên cường tráng cũng không lấy làm bất ngờ, y do dự hỏi:
- Những thức ăn kia có liên quan gì với ngươi không?
← Ch. 426 | Ch. 428 → |