← Ch.436 | Ch.438 → |
Vũ La không nói gì nữa, tập trung cao độ, bắt đầu phóng xuất thần thức.
Trong tầng đất đóng băng phát ra khí lạnh không ngừng tác động tới thân thể, ngay cả thần thức vừa mới thả ra, Vũ La cũng cảm giác được khí lạnh thấm sâu vào tận xương tủy, lạnh tới mức toàn thân run rẩy.
Thần thức chịu đựng rét lạnh, từ từ chìm vào tầng đất đóng băng. Hàn khí này có lực cản vô cùng đáng sợ với nguyên hồn, Vũ La chỉ xâm nhập được sâu sáu thước đã có cảm giác cật lực, đây là tình huống mà hắn chưa từng thấy qua.
Bất quá càng là như vậy, ngược lại hắn càng cảm thấy hứng thú. Hiển nhiên có một lực lượng nào đó không hề hy vọng chân tướng của tầng đất đóng băng này phơi bày ra ánh sáng.
Vũ La thôi thúc lực lượng tinh thần, nguyên hồn bạo phát, thần thức dần dần xâm nhập xuống. Đến khoảng cách sâu một trượng, lực cản này chợt tăng cường, đối kháng với thần thức Vũ La.
Vũ La mừng rỡ: Xem ra đã đến nơi trọng địa, chỉ cần đột phá được lực cản này sẽ phát hiện ra bí mật đằng sau.
Hắn lại thôi thúc lực lượng tinh thần, cô đọng thần thức thành hình mũi nhọn, thình lình bạo phát, quyết đột phá cho được lực cản của hàn khí kia.
- Phụt...
Hắn cảm thấy thần thức của mình chợt nhẹ nhàng, nhưng hành động ngược lại càng chậm chạp hơn. Thì ra không phải hắn đã đột phá được lớp kháng cự kia, mà là chui vào sâu trong lớp kháng cự ấy.
Đây cũng giống như một cánh kỵ binh tinh nhuệ muốn đột phá phòng tuyến quân địch. Cho rằng phòng tuyến quân địch không sâu dày, chỉ cần thọc xuyên qua là có thể xông vào giữa lòng địch.
Nhưng không ngờ rằng sau khi đi vào, phát hiện thật ra phòng tuyến hết sức sâu dày, bốn phía toàn là địch, không giống như tưởng tượng của bọn họ, phía sau phòng tuyến là vùng đất trống.
Vũ La lâm vào tình cảnh nguy hiểm mà bối rối này, nhất thời hết sức cảnh giác, muốn thu thần thức lại. Nhưng hắn chợt phát hiện lực lượng hàn khí xung quanh dường như không tiến hành bao vây tiêu diệt thần thức hắn, vẫn phòng ngự bị động như trước. Dường như nó đang khuyến khích Vũ La tiếp tục tiến tới, tiếp tục tìm hiểu, để xem rốt cục Vũ La có thể đột phá được tới đâu.
Vũ La cẩn thận tiếp tục thúc giục thần thức trầm xuống, nhưng lực cản quá mức khổng lồ, hắn vừa đi tới nửa trượng, đã cảm thấy kiệt lực. Nếu như liều mạng, hắn chỉ có thể đột phá chừng một trượng.
Nhưng đến mức này cũng đã quá nguy hiểm, nếu thình lình xảy ra biến cố gì, Vũ La không nắm chắc mình có thể rút lui mà không bị thương tổn.
Vì vậy đến khoảng cách này, Vũ La bèn không tiến tới nữa, chậm rãi thu thần thức trở lại.
Lần này thử dò xét không thu hoạch được gì, Vũ La cũng không nổi giận, bởi vì hắn còn có thủ đoạn khác: Phù Cổ.
Phù Cổ vừa được thả ra, cũng lạnh tới mức run lên. Bất quá nếu Vũ La có mệnh lệnh, tiểu gia hỏa không chút do dự thi hành. Nó tiến vào tầng đất đóng băng còn linh hoạt nhanh nhẹn hơn Vũ La nhiều.
Phù Cổ mang theo ý thức của Vũ La tiến thẳng xuống dưới. Lần này lực cản của hàn khí kia không thành vấn đề đối với Phù Cổ, nó dễ dàng chui xuống mấy trăm trượng, hết sức bất ngờ xông vào trong một mảng băng sương.
Vũ La cũng cảm thấy mê man trước mắt, không đợi hắn chỉ thị, Phù Cổ nhanh chóng vô cùng xông qua khỏi mảng băng sương này. Thế giới sau đó khiến cho Vũ La có cảm giác như hai mắt mình vừa rực sáng.
Đây là một thế giới Hàn Băng xanh thẳm một màu, Phù Cổ từ trên trời rơi xuống, từ cao xuống thấp, vừa khéo có thể quan sát toàn cảnh thế giới này.
Đây là thế giới Hàn Băng khôn cùng vô tận, đủ các kết cấu Hàn Băng giống như những pho tượng điêu khắc. Dù rằng mỗi một khối Hàn Băng khổng lồ không giống rõ ràng bất cứ thứ gì, nhưng lại rất giống bất cứ thứ gì.
Mỗi một khối Hàn Băng, bất kể lớn nhỏ mỹ lệ đẹp xinh, trong suốt như ngọc bích.
Hào quang không biết từ đâu chiếu tới, khiến cho Hàn Băng càng thêm rực rỡ long lanh, say đắm lòng người. Hào quang khúc xạ qua Hàn Băng, trở thành đủ các màu sắc sặc sỡ.
Phù Cổ trắng như ngọc bạch giống như một đóa hoa tuyết trắng tinh giữa thế giới Hàn Băng xanh thẳm này, chậm rãi rơi xuống. Nếu so sánh với những khối Hàn Băng khổng lồ kia, quả thật là nhỏ bé không đáng kể.
Khối Hàn Băng nhỏ nhất cũng to như con voi, lớn nhất sừng sững giữa trời như ngọn núi.
Phù Cổ rơi xuống giữa chừng chợt múa may, hóa thành một con đom đóm màu trắng, mang theo ánh sáng mờ mờ chậm rãi phi hành trong thiên địa. Nó xuyên qua những ngọn băng sơn khổng lồ mà mỹ lệ, lướt qua những con sông băng xanh thẳm hẹp dài, giống như một sợi dây lưng bằng bảo thạch. Trong tầm mắt, trên băng nguyên xa xa xuất hiện một tòa tế đàn rất lớn.
Diện tích tế đàn này rộng tới mức khó lòng tin được.
Trong Ma Sơn ở Đông Thổ, tòa di tích thần điện hoang phế kia có diện tích hết sức khổng lồ, từng khiến cho Vũ La than thở không thôi. Nhưng tòa tế đàn này, Vũ La nhẩm tính rộng gấp bốn lần diện tích di tích thần điện kia.
Tế đàn cũng không xa hoa, thường thì tế đàn có kích thước lớn như vậy, đối tượng được thờ cúng hẳn cũng phải vô cùng cao quý. Nhưng tế đàn này có phong cách vô cùng cổ kính đơn sơ, khiến cho người ta có cảm giác rằng tế đàn khổng lồ như vậy, biểu lộ rõ ràng thân phận và địa vị của đối tượng được thờ cúng. Nhưng phong cách giản đơn chất phác như vậy chính là tính cách của đối tượng.
Tế đàn này có hình tròn, có tổng cộng chín tầng, toàn là do Hàn Băng đúc thành, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác kỳ quái, dường như Hàn Băng được đúc từ sắt thép.
Trung tâm tế đàn có một vòng tròn, trong đó có một đồ án khổng lồ, chính là đồ án mà Giản Địch đã vẽ cho Vũ La xem.
Vũ La thoáng động trong lòng, đang định thúc giục Phù Cổ tới gần xem cho rõ ràng. Thình lình trên tế đàn dường như có một lực lượng đến từ ngàn xưa vừa mới thức tỉnh. Một đạo hào quang xanh thẳm phóng vút lên cao, sau đó một cỗ lực lượng toát ra khí thế hùng bá thiên hạ không thể ngăn cản, bao trùm trời đất bùng lên.
Phù Cổ thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị cỗ lực lượng kia đẩy mạnh một cái, bay rất nhanh lui khỏi thế giới Hàn Băng, thẳng một đường trở về bên cạnh Vũ La.
Vũ La mở mắt ra, Phù Cổ mang theo cảm giác uất ức chui trở vào mi tâm hắn. Mà cỗ lực lượng kia cũng theo sát tới, khắc vào mi tâm Vũ La.
- Xèo...
Cỗ lực lượng kia lạnh như băng, nhưng khắc vào mi tâm Vũ La giống như thỏi sắt nung đỏ áp vào, da thịt nhất thời bốc lên một trận khói xanh.
Cỗ lực lượng kia biến mất không thấy nữa, dường như chưa từng xuất hiện qua bao giờ. Vũ La tiện tay dẫn tới một dòng nước soi thử, quả nhiên không ra ngoài dự liệu của hắn, mi tâm hiện tại đã có một ấn ký hình ngọn lửa.
Thấy ấn ký này, Vũ La không nhịn được phải phì cười, tên ngốc Giản Địch kia đã vẽ ngược ấn ký này.
Hẳn là trên lớn dưới nhỏ mới đúng.
Như vậy nhìn qua không giống như ngọn lửa chút nào, mà giống như hình một u Linh (hồn ma). Hơn nữa ở bên dưới ấn ký này còn có một đạo hoa văn mờ nhạt.
Nếu không phải là cỗ lực lượng kia khắc vào mi tâm Vũ La hết sức rõ ràng, đạo hoa văn mờ nhạt này rất dễ bị bỏ qua, ngay cả Giản Địch cũng không thấy.
Hoặc giả lúc Giản Địch thức tỉnh, ấn ký của y không hoàn chỉnh.
Một giọng nói chợt vang lên trong đầu Vũ La:
- Ủa, có chuyện gì vậy, vì sao ta cảm thấy có mầm mống của lực lượng thứ ba xuất hiện trong cơ thể ngươi?
Vũ La truyền ấn ký kia thông qua ý thức cho Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, lão quái vật này im bặt một lúc lâu, rốt cục thở dài, chậm rãi nói:
- Ta đã nhớ ra ấn ký này.
- Băng Hải U Linh, đây là ấn ký của Băng Chi Tổ Vu. Không ngờ rằng nhân vật như vậy cũng không thoát được trường đại kiếp ấy...
Nó than thở không thôi, lát sau lại tự giễu cợt mình vô cùng hiếm thấy:
- Có lẽ cũng chỉ có nhân vật nho nhỏ như ta, không ai chú ý tới, mới có thể tránh được trường đại kiếp ấy...
Tâm trạng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân trở nên buồn bã. Lão quái vật này nhớ lại chuyện hàng vạn năm xưa, ký ức dần dần sống lại, quả thật bồi hồi thương cảm. Vũ La không quấy rầy nó, nhân cơ hội này kiểm tra thân thể của mình một lượt.
Ấn ký Băng Hải U Linh trên mi tâm đã gieo mầm mống một loại lực lượng đặc biệt vào cơ thể hắn. Cỗ lực lượng này hóa thành một sông băng màu xanh nhạt trong Minh Đường Cung, quấn quanh chân băng sơn.
Kỳ diệu chính là sông băng chảy xuôi.
Vũ La sử dụng thần lực đã rất thành thạo, nhưng vẫn hay mượn lực lượng của Thiên Phủ Chi Quốc, cũng không tu luyện qua thần lực, vì vậy thần lực cũng không thể hiện ra trong Minh Đường Cung.
Vũ La thoáng động trong lòng, vận chuyển pháp môn của bộ Đạo Tạng biến dị ở đại môn Nhược Lô Ngục, thúc giục sông băng này bắt đầu vận chuyển khắp kinh mạch toàn thân.
Bất quá Vũ La lại cảm thấy không được tự nhiên. Chỉ sau hai lần hô hấp, sông băng chợt động, tránh thoát khỏi sự khống chế của Vũ La, nháy mắt tràn ngập kinh mạch toàn thân hắn.
Vũ La hết sức bất ngờ. Tu sĩ Trung Châu tu luyện từ trước tới nay chưa từng có công pháp như vậy. Tuy rằng cũng là kinh mạch như sông, linh nguyên như nước, nước chảy thành sông, nhưng linh nguyên phải vận chuyển theo quỹ tích nhất định.
Mà dòng sông băng màu xanh nhạt này nháy mắt đã chảy tràn khắp kinh mạch hắn, sau đó xuyên thấu qua kinh mạch, tràn vào mỗi một mạch máu, mỗi một tế bào, mỗi một khúc xương trong thân thể hắn.
Cũng giống như cương phong, bắt đầu tôi luyện thân thể Vũ La.
Dùng từ "tôi luyện" có lẽ không được chính xác, bởi trong quá trình này, thân thể Vũ La không ngừng cường hóa, mà lực lượng của sông băng cũng không ngừng lớn mạnh.
Sau khoảng hai canh giờ, sông băng mới chậm rãi rút lui khỏi cơ thể Vũ La, thu trở về Minh Đường Cung, rõ ràng lớn mạnh hơn nhiều so với lúc đầu.
Vũ La cực kỳ kinh ngạc, không ngờ mầm mống lực lượng của Băng Chi Tổ Vu còn mang theo cả pháp môn tu luyện.
- Vu Sĩ truyền thừa khác với các ngươi...
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thấy hắn hành công xong, bèn giải thích:
- Lực lượng của Vu Sĩ cần thông qua thức tỉnh ý thức tìm người thích hợp, sau đó sư môn trưởng bối sẽ gieo mầm mống lực lượng vào cơ thể đệ tử.
- Chớ có xem thường mầm mống lực lượng này, chẳng những nó bao hàm lực lượng, còn bao hàm công pháp sư môn cùng kinh nghiệm tu luyện cả đời của sư tôn.
- Sau khi lực lượng Vu Sĩ đạt tới cảnh giới nhất định, mới có thể ngưng kết ra mầm mống lực lượng này để tiến hành truyền thừa. Ngưng kết ra mầm mống lực lượng như vậy tiêu hao rất lớn đối với bản thân Vu Sĩ, cho nên Vu Sĩ thu đồ đệ đặc biệt nghiêm khắc. Bất quá một khi đã thu vào trong môn, có mầm mống lực lượng này, tu luyện tinh tiến vô cùng.
- Cho nên mặc dù Vu Sĩ chân chính không nhiều lắm, nhưng lực lượng hết sức hùng mạnh.
Vũ La có điều thắc mắc:
- Nhưng vì sao thế giới này có nhiều người thức tỉnh ý thức thành công như vậy?
- Bọn họ chưa được tính là Vu Sĩ, tối đa cũng chỉ là một thành viên của Vu tộc, ấn ký của Vu tộc trên người bọn họ cũng không đầy đủ. Hơn nữa hiển nhiên tế đàn kia không truyền mầm mống lực lượng Vu tộc cho bọn họ, ấn ký của bọn họ chẳng qua chỉ là một hư ảnh của mầm mống lực lượng, giúp cho bọn họ có thể dần dần tích lũy lực lượng này, nhưng không truyền thụ cho bọn họ kinh nghiệm và pháp môn tu luyện.
Thấy Vũ La có chút nghi ngờ, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bèn nói:
- Nếu như ngươi không tin, hãy thử lực lượng của mình một lần.
Vũ La nắm chặt quyền, thúc giục dòng sông băng trong Minh Đường Cung. Lập tức một đạo lam quang vô cùng diễm lệ từ trong Minh Đường Cung thấu ra bên ngoài cơ thể hắn, sau đó hóa thành một lớp ô quang dày đậm, có màu sắc đậm hơn ô quang của Giản Địch, Giản Kiệt rất nhiều, giống như một lớp dầu đen bôi trên cánh tay hắn vậy.
Từ đó có thể thấy được, quả thật bọn Giản Kiệt không nói dối, bọn họ không biết bất kỳ pháp môn tu luyện nào.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lại nói:
- Lực lượng Vu Sĩ hùng mạnh thật, đáng tiếc nhân số quá ít. Ngưng tụ một hạt giống Vu lực như vậy, Vu Sĩ thông thường cần thời gian một năm, chuyện này đã hạn chế sự phát triển của Vu tộc rất nhiều.
- Cho nên bọn họ mới nghĩ ra biện pháp này, Vu tộc mới có thể lớn mạnh.
Nhiều tia lực lượng Băng Hàn trong không khí xung quanh nhận được lực hấp dẫn hùng mạnh trên cánh tay Vũ La, nhanh chóng tụ tập lại. Không cần Vũ La điều động, Vu lực tự động vận chuyển, thu nạp tất cả những lực lượng Băng Hàn, ô quang trên cánh tay Vũ La lại bạo phát gấp đôi.
- Đã có pháp môn vận dụng lực lượng, không biết có pháp môn chiến đấu hay không...
Hắn vừa nói tới đây, một cỗ ý niệm từ dòng sông băng kia chảy tràn vào đầu hắn.
Trong đầu Vũ La ầm một tiếng vang lên, một vùng đất xanh thẳm sắc Hàn Băng xuất hiện trước mắt hắn. Một lão nhân thân vận áo vải đơn giản, thân hình cao lớn, xương cốt thô to ngạo nghễ đứng trên băng sơn, đôi mắt hổ uy nghiêm chậm rãi quét nhìn Vũ La.
Vũ La còn đang bàng hoàng chấn động, lão nhân đã động. Thân thể dẻo dai như rồng, hai tay vũ lộng như giao long, trên người sáng lên hào quang xanh thẳm, kéo tất cả lực lượng của thế giới theo lão mà đi.
Lão nhân không ngừng biến hóa chiêu thức, tựa hồ đang biểu diễn cho Vũ La xem.
Cả thiên địa này khẽ run lên dưới màn biểu diễn của lão nhân, tựa hồ có chút khó có thể thừa nhận lực lượng hùng mạnh như vậy, mỗi một lần lão nhân xuất thủ, mặc dù rõ ràng đã khống chế lực lượng, bất quá chỉ là chiêu thức, nhưng dao động dư lực vẫn không ngừng phá hủy từng ngọn băng sơn diễm lệ.
Theo những băng sơn ầm ầm sụp đổ, lực lượng của lão nhân đã tích súc đến đỉnh điểm, thình lình hóa động thành tĩnh, hai tay bảo nguyên thủ nhất, lẳng lặng đứng giữa thiên địa.
Thế giới trở nên tĩnh mịch, không biết bắt đầu từ khi nào, từ dưới chân lão nhân đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, lan tràn ra rất nhanh, sau đó cả thiên địa bắt đầu sụp đổ trong tiếng gãy vỡ răng rắc.
Lão nhân xoay đầu lại, đôi mắt hổ lấp lánh hữu thần mang theo vẻ phức tạp, nhìn Vũ La thật sâu.
Lão nhân biến mất cùng thế giới kia, nhưng cảnh tượng cuối cùng đã khắc sâu vào đầu Vũ La, đây là lực lượng bậc nào? Chẳng qua chỉ tụ mà không phát, lại có thể hủy diệt cả một thế giới. Nếu thật sự phát ra, chẳng lẽ cũng có thể nghiền nát cả một phương không
Vũ La ngây người ra rất lâu, không ngừng ôn lại trong đầu từng động tác quả quyết của lão nhân, lặng lẽ ghi nhớ thật kỹ.
Bộ pháp môn công kích này chia làm chín bước, nếu có thể thi triển liên tục từ đầu chí cuối, hơn nữa thủy chung không phát lực lượng, đến đòn cuối cùng có thể đạt tới trình độ của lão nhân.
Nhưng Vũ La đoán rằng với trình độ của mình hiện tại, chỉ đơn thuần sử dụng Vu lực, ngay cả bước đầu tiên cũng không thể thi triển hoàn toàn, tối đa cũng chỉ có thể bắt chước vài động tác mở đầu mà thôi.
Phối hợp với động tác, cũng có phương pháp vận chuyển Vu lực, trong dòng sông băng kia có phương pháp này.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân chờ tâm trạng hắn dần dần bình phục, lúc này mới hỏi:
- Sao hả?
Vũ La chậm rãi gật đầu:
- Thật là đáng sợ.
Hắn lại có chút ít nghi ngờ:
- Vì sao hào quang Vu lực của lão nhân kia là màu xanh đậm, mà chúng ta là ô quang?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vất vả lắm mới tìm được một cơ hội đả kích hắn, lập tức không chút khách sáo nói:
- Bởi vì Vu lực của Băng Chi Tổ Vu đã đạt tới đẳng cấp tối cao, mà các ngươi bất quá chỉ là đám phế vật mới nhập môn!
Vũ La không hề nổi nóng, lần này mục đích xuống tầng đất đóng băng của hắn đã đạt, bèn rút đuốc lên, trở lên trên.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không nhịn được nói thầm một câu:
- Rốt cục đây là địa phương quỷ quái nào, có cương phong vô cùng khó hiểu, có sinh hồn tám đại Thần Thú, còn có tế đàn của Băng Chi Tổ Vu, quả thật tà môn...
Vũ La bỗng nhiên hiểu được một việc:
- Băng Chi Tổ Vu chính là cường giả thời Hồng Hoang, nói cách khác, chúng ta còn đang ở thế giới trước kia.
- Xem ra đúng vậy. Vu lực chính là lực lượng của thế giới trước kia của chúng ta. Nếu đã là lực lượng này, chúng ta vẫn còn may mắn, vẫn chưa rời khỏi thế giới trước kia.
- Nhưng rốt cục đây là nơi nào?
← Ch. 436 | Ch. 438 → |