← Ch.446 | Ch.448 → |
Những sinh hồn này vốn cực kỳ hùng mạnh, bị thế giới này ràng buộc mấy vạn năm, hỗn hợp cùng cương phong trở thành một loại quái vật kỳ lạ, thực lực nâng cạo một bước, tính tình cũng càng thêm nóng nảy. Muốn nắm chắc bảy thành trở lên, tối thiểu cũng phải chịu được cương phong trong mười canh giờ.
Hôm nay Vũ La tu luyện Cửu Long Thôn Nhật xong, bên ngoài cương phong vẫn gào thét như trước. Linh cơ thoáng động, Vũ La nảy ra một ý nghĩ: Nếu mình mượn cương phong tu luyện Vu lực, vậy sẽ có hiệu quả gì?
Đồng thời Vũ La tu luyện Cửu Long Thôn Nhật, hắn cũng không ngừng tu luyện Vu lực. Chỉ bất quá hắn hiểu rõ tham thì thâm, cho nên chủ tu vẫn là Cửu Long Thôn Nhật, dù không ngừng tu luyện Vu lực cũng chỉ là mỗi ngày một lần, không quá đặt nặng.
Hôm nay nảy ra ý nghĩ này, hắn cũng cảm thấy có thể thử một lần. Bất quá hắn hết sức cẩn thận, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, nuốt một viên linh đan, điều chỉnh trạng thái của mình tới mức tốt nhất, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại, đưa Vu lực tràn ngập khắp cơ thể.
Tu luyện Vu lực khác với những thứ khác. Vu lực theo một phương thức cố định cải tạo thân thể, mà ngược lại, đây cũng là trui rèn Vu lực.
Trong quá trình này, Vu lực còn có thể hấp thu năng lượng tự do xung quanh, dung nhập vào trong thân thể. Vừa có thể dung nhập vào thật nhiều năng lượng tự do, vừa có thể đồng thời củng cố căn cơ nền tảng, đó chính là pháp môn tu luyện Vu lực cao cấp. Trong vô tình, pháp môn tu luyện này của Vũ La có đẳng cấp rất cao.
Tu luyện một lúc, hắn mới há miệng hít mạnh, dẫn cương phong vào trong thân thể.
Cương phong vừa tiến vào, Vũ La đã hối hận. Cương phong cùng Vu lực xung khắc như nước với lửa, xung đột rất mạnh. Vũ La cảm thấy Vu lực trong cơ thể mình giống như một chảo dầu sôi, còn cương phong chính là một gáo nước lạnh đột ngột giội vào, va chạm mãnh liệt khiến cho hắn khổ không thể tả. Nếu không phải hiện tại thân thể cường hãn vô cùng, lần này Vũ La đã bị nổ tung thân thể.
Nếu lúc này có người đứng ở bên cạnh nhìn xem, nhất định sẽ giật nảy mình: Thân thể Vũ La thỉnh thoảng lại phình lên rất to, đó là kết quả của Vu lực và cương phong xung đột với nhau.
Chuyện đáng sợ hơn vẫn còn tiếp diễn. Lực lượng của cỗ cương phong đã được thuần phục trong cơ thể Vũ La thình lình từ trong Minh Đường Cung xông ra, lẫn với cương phong từ bên ngoài vào, ngưng tụ lực lượng lại, hung hãn chém giết cùng Vu lực toàn thân hắn.
Cỗ cương phong này có tốc độ rất nhanh, mới vừa đâm một cái vào ngực hắn đã chạy xuống đùi, nháy mắt lại lên tới bả vai.
Hai cỗ lực lượng trong cơ thể không nơi phát tiết, càng không ngừng phá hoại kết cấu thân thể hắn. Nếu còn tiếp tục như vậy, cho dù là thân thể đáng sợ của cường giả hiện tại cũng không chịu nổi. Vũ La dứt khoát nghiến răng một cái, mở cho Linh Long trong Minh Đường Cung phóng ra.
Cửu Long Thôn Nhật vô cùng bá đạo, không gì là không nuốt được, không chút khách sáo nuốt chửng cỗ cương phong kia cùng Vu lực toàn thân Vũ La.
Nhưng Linh Long nuốt vào hai cỗ lực lượng này cũng không chịu nổi, bụng nó cũng không ngừng phập phồng. Hôm nay Vũ La đã tu luyện xong Cửu Long Thôn Nhật, lúc này lại không thể không vận chuyển pháp môn này một lần nữa, trợ giúp Linh Long đang tiêu hóa không trôi.
Nhưng hắn hiểu rất rõ ràng, cho dù tiêu hóa hai cỗ lực lượng này thành công, một thân Vu lực cũng không còn nữa, mà cỗ cương phong thuần phục luyện hóa một cách dễ dàng kia cũng không còn. Chút tổn thất này hiện tại cũng chẳng đáng gì, nếu không luyện hóa, rất có thể khiến cho Linh Long suy kiệt dẫn đến tử vong.
Trong miệng Linh Long có ngậm linh phù Long Châu, luyện hóa hai cỗ lực lượng kia từng chút một. Vũ La vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Linh Long đang uể oải gục trong Long Cung chợt há miệng ra. Từng tia lực lượng mỏng manh màu vàng nhạt từ trong miệng nó tuôn ra, chậm rãi lọt vào dòng sông băng xanh thẳm bên dưới chân băng sơn.
Suối nguồn Vu lực xanh thẳm bị ô nhiễm rất nhanh. Linh Long tuôn ra lực lượng này càng ngày càng nhiều, sắc xanh thẳm của sông băng dần dần biến thành màu vàng nhạt, khiến cho người ta sợ hãi.
Qua bốn canh giờ, Linh Long mới luyện hóa toàn bộ hai cỗ lực lượng. Mà dòng sông băng xanh thẳm dưới chân băng sơn cũng hoàn toàn hóa thành một dòng sông băng màu vàng sẫm.
- Chà chà...
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lại tìm được một cơ hội đả kích Vũ La:- Nếu Băng Chi Tổ Vu thấy ngươi tu luyện mầm mống Vu lực thành bộ dáng này, e rằng sẽ tức tối đến nỗi nhảy khỏi tế đàn liều mạng với ngươi!
Vũ La bĩu môi một cái, nhưng cũng không thể tránh được, vấp ngã một lần, sau này không nên vọng động như vậy, cho dù muốn thử nghiệm pháp môn tu luyện tâm đắc cũng phải cẩn thận suy tính, chuẩn bị hết sức kỹ càng.
Vũ La thoáng động niệm, từ trong sông băng vàng sẫm xông ra một cỗ Vu lực, suy yếu hơn Vu lực trước đây rất nhiều, chỉ bằng một phần tư trước đây, co rút đến mức bằng với mầm mống Vu lực lúc Vũ La mới vừa nhận được.
Hắn thở dài, cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, còn có thể yêu cầu gì hơn nữa?
Nhưng khi Vu lực tràn ngập toàn thân, hắn chợt phát giác một điểm khác thường.
Trong Vu lực mơ hồ ẩn chứa một tia cương phong hung tàn.
Chẳng lẽ là... Hai loại lực lượng hoàn toàn trái ngược đã dung hợp?
Hắn cảm thấy có chút khó tin, nhưng suy nghĩ một chút, trừ nguyên nhân này, cũng khó mà giải thích chuyện sông băng xanh thẳm đột nhiên biến thành ông băng vàng sẫm. Huống chi Cửu Long Thôn Nhật vốn là Tiên quyết, có rất nhiều điều kỳ diệu mà ngay cả Vũ La cũng không biết, có thể dung hợp hai loại lực lượng hoàn toàn trái ngược cũng là chuyện không quá ly kỳ.
Vũ La do dự trong lòng, rất muốn hút vào một tia cương phong tiếp tục thử nghiệm. Nhưng vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết khiến cho trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Nếu như mình đoán sai, nói không chừng lần này sẽ không may mắn như vậy nữa.
Sau một phen đấu tranh dữ dội, rốt cục Vũ La nghiến răng một cái: Liều mạng!
Thiên Đạo vốn không bằng phẳng, nếu trông vào máy móc, chỉ dựa theo một bộ pháp quyết mà tu luyện thăng tiến cảnh giới, cảm ngộ, muốn thuận lợi tiến vào cảnh giới đại thành, chắc chắn là người si nói mộng.
Vũ La biết trong hung hiểm có ẩn chứa cơ duyên, trước mắt đã xuất hiện dị tượng này, nếu là kiếp nạn, vậy nhất định phải vượt qua, nếu là cơ duyên, cũng không thể nào bỏ lỡ.
Bất quá hắn vẫn lấy ổn thỏa làm trọng, không dám hít một hơi quá nhiều cương phong vào cơ thể. Hắn lấy ngón tay bịt một lỗ mũi, chỉ dùng lỗ mũi còn lại hít vào một tia cương phong vô cùng yếu ớt. Sau đó khống chế Vu lực ở một chỗ, chờ cương phong chậm rãi nhích tới gần.
Không ngờ sau khi cương phong và Vu lực va chạm vào nhau, lập tức vù một tiếng chui vào trong Vu lực, dung hợp thành công.
Sau khi thu nạp tia cương phong này, trong Vu lực màu vàng sẫm, khí chất hung tàn sắc bén tăng thêm một phần nhỏ bé hầu như không thấy được. Vũ La bật cười ha hả, quả là như vậy, trong hung hiểm có cơ duyên, nếu không có được đạo tâm anh dũng xông lên phía trước, hẳn mình đã bỏ lỡ cơ duyên này.
Hắn cũng không kịp vui mừng, lập tức hút vào một đạo cương phong giống như cá voi hút nước, sau đó cung cấp từng chút một cho Vu lực màu vàng sẫm. Sau khi Vu lực của hắn co rút lại đã trở nên vô cùng yếu ớt, một lần không thể dung hợp quá nhiều cương phong, chỉ có thể cho ăn uống từ từ giống như thú con mới sinh ra vậy.
Trên thực tế sau khi Vu lực được Linh Long dung hợp, đã xảy ra thay đổi. Pháp môn tu luyện Vu lực nằm trong mầm mống Vu lực đã bị Cửu Long Thôn Nhật sửa đổi, có được một chút công dụng của Tiên quyết này. Vu lực của Băng Chi Tổ Vu vốn lấy chiến đấu mà tăng trưởng, sau khi dung hợp cương phong trở nên hung tàn lợi hại hơn nữa.
Nhưng cũng vì vậy, một phần kinh nghiệm tu luyện vô cùng quan trọng trong mầm mống của Băng Chi Tổ Vu cũng đã hỏng mất.
Pháp môn bị Cửu Long Thôn Nhật cải tạo, chưa ai tu luyện qua, sau này Vũ La cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Bất quá tu luyện chính là như vậy, Tái ông thất mã, biết đâu là phúc đâu là họa? Ban đầu Vũ La cảm thấy nó là cơ duyên, tuy nhiên nó đã mất đi chỉ đạo kinh nghiệm. Nhìn qua dường như có chút thiệt thòi, nhưng nói không chừng không bị kinh nghiệm tu luyện của tiền bối ràng buộc, sẽ có được không gian rộng lớn hơn.
Đến tột cùng là phúc hay họa, ai có thể nói được cho rõ?
Sau khi Vu lực dung hợp thêm chín đạo cương phong, Vũ La cảm giác đã đến cực hạn. Hiện tại nếu muốn tiếp tục dung hợp cương phong, vậy phải tăng thêm Vu lực.
Vũ La lại dựa theo công pháp tu luyện của Băng Chi Tổ Vu đưa Vu lực màu vàng sẫm tràn ngập toàn thân. Thình lình cảm giác đau đớn lan ra, Vũ La hét thảm một tiếng, không chịu đựng được ngã xuống.
Vu lực sau khi dung hợp cương phong càng đáng sợ hơn cả cương phong. Nó cải tạo thân thể gần như điên cuồng, lại không gia tăng tốc độ hấp thu năng lượng tự do trong môi trường xung quanh.
Vũ La chỉ kiên trì không quá nửa canh giờ đã bại trận, vội vã thu Vu lực, toàn thân ướt sũng giống như vừa mới từ dưới nước chui lên.
Hiện tại hắn có thể chịu đựng năm canh giờ trong cương phong, nhưng chỉ có thể chịu được Vu lực của mình nửa canh giờ.
Nhưng tu luyện Vu lực và cải tạo thân thể chính là đồng bộ, nói cách khác sau này muốn tu luyện Vu lực, vậy phải chịu đựng cảm giác đau đớn này. Nghĩ tới chuyện này, Vũ La lại cảm thấy cảm giác đau đớn kia dường như xuất hiện trên người.
Chuyện duy nhất có thể an ủi hắn hiện tại chính là, hắn không phải chủ tu Vu lực, nửa canh giờ đã là quá đủ.
Vũ La thoáng động niệm, cánh tay trái dâng lên một ngọn lửa màu vàng bừng bừng, chuẩn bị hong khô y phục ướt đẫm mồ hôi của mình. Chợt nghe Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bất mãn gầm lên một tiếng:
- Thần Hỏa của bản tọa không phải là thứ để cho ngươi hơ y phục!
Vũ La phớt lờ nó, làm như không nghe không thấy.
Sau lần tu luyện kinh tâm động phách không chịu nổi này, Vũ La nghỉ ngơi một lúc, sau đó lấy trong Thiên Phủ Chi Quốc ra một viên linh đan chữa thương.
Linh đan này có màu xanh biếc, cấp bậc cực cao, là Chu Thanh Giang trước khi chia tay đã đưa cho hắn, dược hiệu rất tốt.
Tài liệu dùng luyện chế linh đan này là cực phẩm ở Trung Châu, nhưng tới Đông Thổ rồi, đâu đâu cũng có. Nhưng luyện chế thành linh đan, dược hiệu mạnh hơn nhiều so với dùng trực tiếp thảo dược như Yêu tộc ở Đông Thổ.
Nếu có thể trở lại Trung Châu, khoan nói tới những chuyện khác, tìm một đám Đại sư luyện đan, mình bỏ ra nguyên liệu cho bọn họ luyện chế linh đan, chỉ bằng vào trữ lượng bên trong Thiên Phủ Chi Quốc hiện tại, cũng đủ cho Vũ La trở thành phú ông Trung Châu.
Hắn mỉm cười tự chế giễu mình. Có tiền là có thể sai khiến quỷ thần, có nhiều linh đan trân quý như vậy, thậm chí mình không cần xuất thủ, có thể bỏ ra một số lớn thuê một đám Đại Năng Trung Châu làm lính đánh thuê cho mình, xâm nhập Nam Hoang làm thịt tên khốn Quỷ Lệ Danh kia.
Dù sao linh đan có tác dụng không nhỏ, có rất nhiều cao thủ bằng lòng trả một cái giá rất đắt, để đổi lấy một viên linh đan có thể giúp cho mình đột phá bình cảnh.
Lúc Vũ La ở Đông Thổ, đã cẩn thận thu thập rất nhiều nguyên liệu có thể luyện chế loại linh đan này.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ vẩn vơ. Với tính cách của Vũ La, nếu không được tự tay đâm kiếm vào cổ cừu nhân, vậy còn là báo thù sao? Thật ra hắn đã tính kỹ trong lòng, đợi đến khi thực lực đầy đủ, sẽ trở lại Nam Hoang, nhất định phải nện một quyền khiến cho Quỷ Lệ Danh cùng Ma Diêm cốc của y trở thành bánh thịt.
Nghĩ đến đại thù, ánh mắt Vũ La chợt tối sầm, một bóng hình yểu điệu lại hiện ra trước mắt. Hắn không muốn nhớ tới Tống Kiếm Mi, nhưng bản thân hắn lại hiểu rất rõ ràng, cừu hận của mình với Quỷ Lệ Danh, so ra vẫn còn kém hơn Tống Kiếm Mi.
Quỷ Lệ Danh cùng hắn vẫn luôn ở trạng thái đối địch, vì vậy Quỷ Lệ Danh muốn giết hắn là chuyện hết sức bình thường. Đổi lại là Vũ La, nếu có cơ hội cũng sẽ không chút do dự diệt trừ Quỷ Lệ Danh.
Nhưng vì sao Tống Kiếm Mi làm như vậy, chẳng lẽ những lần ân ái thân mật trước kia cũng chỉ là giả vờ sao? Nhiều lần trước hoa dưới trăng, mỹ nhân vũ múa, liếc mắt cười tình, chẳng lẽ chỉ là giả vờ để gạt mình?
Càng nghĩ không ra, Vũ La lại càng tức giận.
Rất nhanh hắn đã tỉnh lại, biết mình vừa đắm chìm trong tâm ma, nhất thời phẫn hận bừng bừng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi lắng xuống.
Yêu, hận cũng sẽ không biến mất, chẳng qua nó chỉ tạm thời lắng xuống mà thôi.
Vũ La cất tiếng thở dài, bài trừ tạp niệm, nuốt linh đan vào bắt đầu chữa thương. Lúc trước cương phong cùng Vu lực xung đột, đã gây ra thương tổn rất lớn cho thân thể hắn, sau lại dùng Vu lực cường hóa thân thể, hao tổn cũng rất lớn.
Linh đan vào bụng, nhanh chóng hóa thành nhiều tia linh khí êm mát, thấm vào khắp ngũ tạng lục phủ cùng kinh mạch toàn thân, nhanh chóng chữa trị thân thể. Sau một phen điều tức tu dưỡng, thân thể Vũ La đã trở nên tốt hơn, nhưng trong lòng Vũ La vẫn không thể nào bình tĩnh lại, bởi vì hắn vừa có phát hiện mới, mà phát hiện này khiến cho hắn vô cùng đau khổ, khó có thể lựa chọn.
Sau khi bình tĩnh tinh thần lại, phát huy hiệu lực linh đan tới mức cao nhất, thân thể cũng hoàn toàn phục hồi như cũ, Vũ La thình lình mở mắt ra, lộ ra một nụ cười khố: "Đây không phải là cố tình làm khó ta sao..."
Vừa rồi lúc hắn dưỡng thương đã phát hiện ra, sau khi thân thể hoàn toàn phục hồi như cũ, rõ ràng có tăng tiến hơn trước. Tính sơ một chút, sau khi thân thể cải tạo, dùng Vu lực hấp thu cương phong tu luyện có hiệu quả hơn gấp ba lần so với trước kia hắn mượn cương phong tu luyện, thậm chí có thể cao hơn.
Nhưng quá đau đớn!
Vũ La nhăn nhó mặt mày, rất lâu sau rốt cục nghiến răng, hạ quyết tâm: Tranh thủ thời gian quan trọng hơn!
Từ lúc hắn bị Dịch Long ám toán trong thông đạo không gian đến bây giờ đã trôi qua hai tháng. Mình mất tích trong thời gian này, bất kể là Cốc Mục Thanh hay Chu Cẩn, nhất định hết sức lo lắng nhớ thương. Nhất là Cốc Mục Thanh, miệng cứng lòng mềm, Cốc Thương không tán thành chuyện giữa mình và nàng, mình mất tích như vậy, chắc chắn không có người thân ở bên cạnh an ủi nàng, nhất định thương tâm vô cùng.
Chu Cẩn tốt hơn, dù sao còn có Chu Thanh Giang và hai vị ca ca ở bên cạnh chiếu cố, Vũ La cũng không cần quá lo cho nàng.
Cốc Mục Thanh... Chỉ mong nha đầu ngốc này chớ làm ra chuyện ngu ngốc nào đó khiến cho mình phải hối hận.
Thình lình một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, sóng âm chói tai theo đường hầm truyền đi thật xa dưới lòng đất. Ngay cả mọi người ở thạch động của Giản Thị bộ lạc cư ngụ cũng có thể nghe thấy mơ hồ.
Nhưng mọi người nghe mãi đã thành quen, vẫn tiếp tục công việc trong tay mình.
Chỉ có Giản Kiệt nghiêng tai nghe ngóng, sau đó lập tức bắt đầu kêu gọi mọi người:
- Tập hợp mau mau một chút, Đại nhân trời giáng tự ngược đã xong, đã tới lúc ra ngoài lấy quặng...
Những chiến sĩ cường tráng trong bộ lạc lập tức tụ tập lại, dưới sự điều động của Giản Kiệt ùn ùn lên đường.
Mấy ngày gần đây, những tiếng kêu thảm thiết như vậy thỉnh thoảng vang lên. Ban đầu khiến cho Giản Kiệt sợ hết hồn, mang theo hai mươi tên chiến sĩ cường hãn theo thanh âm tìm tới, chỉ thấy một mình Vũ La ở cửa ra, ngã lăn ra đất, phun ra một ngụm máu tươi lên vách đá.
Giản Kiệt sợ hết hồn, vội vàng đi tới, suýt chút nữa òa khóc, luôn miệng hỏi hắn tại sao, Vũ La cười khổ lắc đầu, nói cho y biết mình không có chuyện gì. Giản Kiệt chết sống không tin, còn tưởng rằng hắn bị thương không biết từ lúc nào, sợ mọi người lo lắng mới giấu diếm không nói, nhất định bắt Vũ La phải trở về dưỡng thương.
Vũ La bị y ép không có cách nào, chỉ có thể tìm cách gạt gẫm y, nói đây là một pháp môn tu luyện lực lượng ô quang đặc biệt, tiến bộ rất nhanh, nhưng phải chịu đau.
Lúc này Giản Kiệt mới tỏ ra nửa tin nửa ngờ. Sau mỗi ngày hai lần, Vũ La vẫn dùng Ngọc Ấn Linh Phù chờ mọi người ra ngoài lấy quặng như trước, vẫn xuất ra một chưởng chấn vỡ một mảng sườn núi, Giản Kiệt mới xác định hắn thật sự không có chuyện gì.
← Ch. 446 | Ch. 448 → |