← Ch.468 | Ch.470 → |
Cốc Mục Thanh ngã đầu vào vai Vũ La, thở phào nhẹ nhõm thật dài:
- Tận mắt thấy chàng, ta mới yên tâm.
Vũ La giơ tay sờ thử, chợt thấy thân thể Cốc Mục Thanh nóng bừng. Hắn phát giác có chút khác thường, bèn vỗ nàng nhè nhẹ:
- Mục Thanh?
Cốc Mục Thanh không phản ứng chút nào, thân thể mềm nhũn ngã nhào vào lòng Vũ La. Lúc này hắn mới biết có chuyện khác thường:
- Mục Thanh...
Người Cốc gia đã nghe được tiếng kêu của hắn, Lâm thị cũng không ẩn thân nữa, vội vàng chạy ra:
- Thanh nhi có chuyện gì vậy?
Vũ La ôm Cốc Mục Thanh, trên mặt nàng ửng hồng vô cùng quỷ dị, hơi thở nóng mà thơm ngọt.
Vũ La sờ thử mạch môn của nàng, tức thì biến sắc:
- Trúng độc ư?
Lâm thị lập tức nhớ tới vụ án đầu tiên trong ba tháng qua của Cốc Mục Thanh, thảng thốt kêu lên:
- Là Thượng Cách Long!
Sắc mặt Vũ La lại biến, khẽ kéo ống tay áo Cốc Mục Thanh lên. Dưới cổ tay trắng muốt của nàng có một màu xanh vô cùng quỷ dị ẩn dưới da, chẳng khác nào một con rắn độc.
Vũ La nghiến răng một:
- Là Độc Long Mạch của Thượng Trảm Đạo!
Độc Long Mạch chính là công pháp gia truyền của lão ma Nam Hoang Độc môn Thượng Trảm Đạo, cho dù là đệ tử đắc ý nhất cũng không được lão truyền thụ. Lão chỉ truyền cho mấy đứa con trai của mình, Thượng Cách Long chính là trường tử của Thượng Trảm Đạo, tự nhiên học được công pháp này sâu nhất.
Lâm thị vừa nghe tên Độc Long Mạch, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo vài cái, vài tên lão bộc vội đỡ lấy bà:
- Phu nhân...
Lâm thị khoát tay, giọng đau khổ:
- Mau phái người báo cho lão gia, bảo ông ấy trở về ngay tức khắc.
Vũ La cũng không còn lòng dạ nào cố kỵ lễ số gì nữa, ôm lấy Cốc Mục Thanh sải bước vọt vào khuê phòng của nàng, bỏ lại một câu:
- Trong bốn canh giờ không cho phép bất cứ ai quấy rầy ta!
Hiển nhiên trong Cốc gia có trận pháp truyền tin liên lạc với Cốc Thương, sau khi Cốc Mục Thanh hôn mê hai canh giờ, Cốc Thương vẻ mặt lo lắng chạy vội trở về:
- Chuyện gì xảy ra, Thanh nhi sao rồi, tại sao trúng độc trong thời gian dài như vậy, các ngươi cũng không phát hiện...
Lâm thị vẫn ngồi trên Thái Sư ỷ trong phòng, nghe thấy Cốc Thương lòng nóng như lửa đốt lên tiếng chất vấn như vậy, Lâm thị vốn xưa nay gần như chưa từng tranh cãi với phu quân đột nhiên bạo phát, vỗ bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Cốc Thương lớn tiếng chất vấn:
- Lúc này ông mới nhớ ra Thanh nhi là con của mình sao, ta còn tưởng rằng Thanh nhi chỉ là con của ta sinh ra mà thôi, vì sao ông không bức tử nó cho rồi? Nếu không phải ông cứng đầu ngăn cản, Thanh nhi đâu phải đau khổ như vậy? Hiện tại hài tử đã xảy ra chuyện, ông hùng hùng hổ hổ trở về như vậy, ta thấy thiếu niên kia còn thương yêu Thanh nhi hơn cả ông. Hiện tại người ta đang dốc hết toàn lực cứu mạng Thanh nhi, lão quỷ ông vừa về tới đã lập tức hỏi tội. Ngoại trừ chửi người giết người, ông còn làm được chuyện gì khác?
Cốc Thương bị Lâm thị mắng cho đỏ bừng mặt mũi. Từ trước tới nay chỉ có y mắng vợ mình, vợ mình chưa bao giờ cãi lại. Hôm nay đột nhiên Lâm thị đổi khách làm chủ, y sững người ra không biết đáp thế nào.
Lâm thị vẫn không hết giận, vung tay áo một. Một luồng khí xoáy hùng mạnh bùng lên, cuốn hai chiếc Thái Sư ỷ cùng cái bàn bên cạnh kêu rắc một tiếng, vỡ tan tành:
- Cốc Thương, ta cho ông biết, Lâm Nguyệt Mẫn ta vừa ý hài tử này. Hắn khẩn trương vì Thanh nhi là thật, ta thừa nhận đứa con rể này, nếu ông không đáp ứng, sau khi Thanh nhi khỏe lại, ta sẽ mang nó qua đó.
Lâm thị nói xong, nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi, để lại một mình Cốc Thương sững người ra đó.
Cốc Thương ngây ngẩn một lúc, thình lình thở ra một hơi thật dài, đôi vai rộng rãi sụp xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Lão bộc bên cạnh tỏ ra khẩn trương:
- Lão gia, vị tiểu ca kia có thể giải được độc của tiểu thư không?
Mặc dù Cốc Thương không thích Vũ La, nhưng y vẫn biết bản lĩnh Vũ La thế nào, chỉ là từ trước tới nay không muốn thừa nhận. Lão bộc cũng như người nhà, đi theo phu phụ y đã trên trăm năm, Cốc Thương cũng không có gì giấu diếm:
- Hắn... Có thể luyện chế linh phù giải độc, hẳn là không thành vấn đề.
Cốc Thương chắp tay sau lưng một mình đi tới cửa phòng nữ nhi. Lâm thị đang lo lắng đứng chờ ngoài cửa, vừa thấy y tới lập tức ngoảnh mặt sang nơi khác, cố tình không nhìn tới y.
Cốc Thương cũng không biết làm sao, lão bộc vội vàng mang ghế tới:
- Lão gia, phu nhân, ngồi xuống chờ vậy.
Rốt cục Cốc Thương cũng bình tĩnh lại, nhẫn nại nhận lấy chung trà do lão bộc dâng lên uống qua một hớp, chợt thấy miệng mình đắng ngắt, y chưa bao giờ uống qua loại trà khó uống như vậy.
Y đang định phát tác, cúi đầu nhìn lại, nước trà trong chén xanh trong, lá trà to bằng hạt gạo, mỹ lệ vô cùng, đúng là Vũ Vụ Mễ Trà mình thường uống ở nhà, không có gì khác lạ.
Y thầm thở dài trong lòng, hiểu được là do mình quá lo lắng nên mới có cảm giác như vậy, không trách được người khác. Tay đặt chén trà xuống, cũng không thể uống trôi nữa.
Ngoài cửa mọi người Cốc gia lo lắng đợi chờ, bên trong phòng, Vũ La đã dốc hết toàn lực luyện chế được một đạo linh phù giải độc. Hôm nay bản lĩnh của hắn tăng mạnh, linh phù giải độc này cũng đạt tới trình độ lục phẩm thượng. Sau khi cho Cốc Mục Thanh dùng, quả nhiên độc tố tiêu giảm không ít, sắc mặt Cốc Mục Thanh chuyển biến tốt đẹp một chút, chỉ chốc lát sau đã dần dần tỉnh lại.
Mỹ nhân mở bừng mắt có vẻ yếu ớt, hai hàng lông mi thật dài cong cong, trong mắt dường như bao phủ một tầng hơi nước.
Vũ La cực kỳ đau lòng, Cốc Mục Thanh nắm tay của hắn, hết sức chân thành:
- Ta sợ lần này thật là vĩnh biệt...
Chỉ có mất đi rồi, mới hiểu được quý giá tới mức nào.
Vũ La trùng sinh một lần, Cốc Mục Thanh mất mà được lại, cảm giác ấy chỉ có mình nàng hiểu được. Giờ phút nghe tin Hoang Vân thành bị phá, Thôi Xán tử trận, Cốc Mục Thanh cảm thấy lòng mình nguội lạnh như tro tàn. Vốn nàng là băng sơn mỹ nhân, sau lần ấy lại càng lạnh lùng tới mức không ai có thể tới gần. Đừng nói là người lạ, cho dù là thân nhân bằng hữu, nếu nàng có thể tránh được lập tức tránh né.
Bỗng nhiên Vũ La trùng sinh, Cốc Mục Thanh cảm giác lòng mình như cây khô gặp mùa xuân, bất ngờ sống lại. Cảm giác chết đi sống lại như vậy, nàng hiểu rất rõ ràng.
Lần này chỉ vì nàng muốn không ngừng thuyết phục chính mình, rằng lần trước Vũ La đã không có chuyện gì, lần này chắc chắn cũng không sao.
Nhưng nàng không kiên cường như người ngoài nhìn thấy. Trên thực tế trong lòng nàng càng lo lắng hơn bất cứ kẻ nào, bởi vì nàng từng trải qua một lần mùi vị mất đi Vũ La, cho nên hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Nhưng duyên cớ "lần trước không có chuyện gì, lần này chắc chắn sẽ không sao", ngay cả bản thân Cốc Mục Thanh cũng khó có thể thuyết phục mình tin tưởng. Cho nên nàng phải bắt buộc mình tin tưởng, bắt buộc mình không thèm nghĩ nữa, không ngừng nhận án, chỉ muốn làm cho mình đắm chìm trong công việc ngập đầu, không có thời gian suy nghĩ loạn lên.
Nếu quả thật nàng trấn định như thế, khi biết được tin Vũ La gặp chuyện không may, đã phái người đi báo cho Chu Cẩn ngay tức khắc rằng Vũ La chắc chắn không có chuyện gì, chứ không phải cho đến mười mấy ngày trước mới chợt nhớ tới.
Vũ La đau lòng áp tay nàng dán lên mặt mình:
- Vì sao nàng ngốc như vậy, trúng độc vẫn còn sính cường ỷ mạnh...
Cốc Mục Thanh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chàng không hiểu, ta không thể dừng lại, nếu như dừng lại, trong đầu ta sẽ không ngừng nhớ tới chàng, ta không chịu được...
Vũ La cảm động vô cùng, cũng càng thêm đau lòng, vốn hắn cho là mình đã đoán sai, Cốc Mục Thanh không có chuyện gì, Chu Cẩn sẽ hóa điên. Bây giờ nhìn lại ban đầu mình đoán không lầm, sau khi vén hết mây mù mới có thể thấy rõ, quả nhiên là Cốc Mục Thanh đã xảy ra chuyện.
Hắn thở dài một tiếng:
- Phụ mẫu nàng đang ở bên ngoài, để ta gọi họ vào.
Cửa phòng vừa mở ra, Lâm thị lập tức đứng lên:
- Thanh nhi sao rồi?
← Ch. 468 | Ch. 470 → |