Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 489

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 489: Thông đạo dị biến
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Lazada


Trường Bạch sơn.

Sâu trong tuyết trắng mịt mùng, có một mảng kiến trúc cung điện ẩn nấp. Nơi này chính là sơn môn của Trường Bạch phái, một trong Cửu Đại Thiên Môn.

Mộc Thương Bình vừa mới được đưa về đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Giường y được bày trong một tòa đại điện rộng rãi do ba khối bạch ngọc khổng lồ đúc thành.

Đại điện trống trải vô cùng, ngoại trừ hai hàng cột chạm rồng thật to, cũng chỉ có chiếc giường của Mộc Thương Bình cùng hai lão nhân.

Một lão nhân đang ngồi ngay ngắn trên chính vị trong đại điện, chính là Trường Bạch sơn chưởng giáo Trọng Tôn Nộ Đạt. Một người khác đang bắt mạch cho Mộc Thương Bình, là sư phụ Mộc Thương Bình, sư đệ Trọng Tôn Nộ Đạt, Mục Tuyền Dương.

- Kinh mạch, nội phủ đều bị thương nặng, lại bị tiết nguyên dương, sợ rằng phải tu dưỡng bảy tám năm.

Sắc mặt Mục Tuyền Dương tỏ ra lãnh đạm, bỏ lại một câu, sau đó đứng dậy tránh sang bên.

Mộc Thương Bình không chú ý sư tôn tỏ ra lãnh đạm đối với mình, nằm trên giường yếu ớt ho khan một trận, tức giận nói với chưởng môn:

- Sư bá, tiểu tử Vũ La kia thật là đáng giận, chẳng những đánh diệt nhi trọng thương, làm mất thể diện Trường Bạch sơn ta, hơn nữa còn đá Trường Bạch sơn ta ra ngoài, không cho phép chúng ta tham gia hành động Đông Thổ. Sư bá, người thấy tên tiểu tử này có quá cuồng vọng hay không?

Trọng Tôn Nộ Đạt thản nhiên nói:

- Hắn có cuồng vọng hay không, đó là chuyện khác, nhưng ngươi thật sự quá ngu xuẩn rồi!

Mộc Thương Bình sững sờ.

Trọng Tôn Nộ Đạt thở dài một tiếng, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi:

- Tuyền Dương, hãy dạy dỗ đệ tử của đệ cho cẩn thận đi!

Mộc Thương Bình ngây dại: Chưởng giáo sư bá nói như vậy là có ý gì? Y nhìn về phía sư tôn mình, sắc mặt Mục Tuyền Dương hết sức khó coi, ngồi thẳng một bên không nhúc nhích, chẳng khác nào một pho tượng.

- Sư tôn...

Mộc Thương Bình kêu lên một tiếng, nhưng Mục Tuyền Dương vẫn không có trả lời.

- Sư tôn...

Mộc Thương Bình vành mắt đỏ ửng, mơ hồ cảm giác được dường như mình đã gây ra đại họa, giọng điệu của y đầy vẻ cầu khẩn. Một lúc lâu sau, Mục Tuyền Dương mới thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

- Lối đi Đông Thổ nằm trong tay Vũ La. Chuyện này dù Chu Thanh Giang lên tiếng cũng bằng vô dụng, Cửu Đại Thiên Môn cũng không thể làm gì, chỉ có thể nghe theo Vũ La...

- Tên khốn Tống Hồng Liệt kia quả thật là không có đầu óc, chỉ vì một chút hư danh lại đi trêu chọc Vũ La, các ngươi thật cho là người ta sẽ nhịn các ngươi sao? Tại sao phải nhịn chứ?

Tuy rằng giọng Mục Tuyền Dương hết sức bình thản, nhưng từng lời như tiếng sấm nổ sát bên tai Mộc Thương Bình:

- Tống Hồng Liệt chỉ là tên hề, không ngờ dám tranh cùng Vũ La. Ngay cả Trịnh Tinh Hồn cũng không phải là đối thủ của Vũ La, Tống Hồng Liệt là cái thá gì?

Mộc Thương Bình nghe vậy giật mình kinh hãi:

- Vũ La thật sự đánh bại Trịnh Tinh Hồn ư?

Mục Tuyền Dương có chút thương hại nhìn y một:

- Cho dù năm người các ngươi liên thủ cũng không phải là đối thủ một hiệp của người ta, như vậy còn chưa rõ ràng sao?

- Ngày đó tuy nói là ngang tay, nhưng... Lúc ấy chúng ta cũng có người ở đó, tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy. Trịnh Tinh Hồn đã dốc hết toàn lực, Vũ La vẫn còn sát chiêu chưa thi triển, con nghĩ xem ai thắng?

Ngày đó mọi người vây xem, đám Bạch Côn Sơn là đến từ đủ các môn phái, trong đó tự nhiên có tai mắt của Cửu Đại Thiên Môn.

Mục Tuyền Dương cảm thán một tiếng:

- Nghĩ lại mà xem, đánh bại một chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, đây là vinh quang đến bực nào. Nếu đổi lại là con, con có thể chống lại được dụ hoặc này không?Mộc Thương Bình lặng im không nói, thật sự y không làm được. Khoan nói tới những chuyện khác, chỉ riêng phương diện tâm cảnh này, y biết Vũ La đã trên xa mình.

- Chỉ là hắn e ngại cả Cửu Đại Thiên Môn. Nếu hắn thật sự giết chết Trịnh Tinh Hồn, ắt sẽ đứng vào thế đối lập với cả Cửu Đại Thiên Môn. Hắn có thể lưu lạc chân trời, nhưng hai vị nhạc phụ Chu Thanh Giang, Cốc Thương không đi đâu được. Từ khi Vũ La xuất đạo, hắn hành sự vô cùng dứt khoát, lúc nên giết thì giết, lúc không nên giết cũng có thể làm gia tăng lợi ích của mình tới mức tối đa...

Trong lòng lão lại thầm nhủ một câu: "Vì sao ta lại gặp phải một tên đồ đệ không ra gì như vậy?"

- Sư tôn, con...

Mộc Thương Bình xấu hổ vô cùng.

Mục Tuyền Dương nhìn tên đồ đệ mà từ trước tới nay mình đặc biệt yêu thương, khẽ khoát tay ngăn lại:

- Không cần nói nữa, sai lầm lớn nhất của con trong chuyện này không phải là thái độ đối với Vũ La, mà là con không nên liên thủ cùng Tống Hồng Liệt. Trường Bạch sơn chúng ta vốn đứng ở thế trung lập, kết quả vì hành động của con, hiện tại đã rơi vào thế bị động vô cùng.

- Con hãy chờ xem, cho dù là Cửu Nghi sơn của Tống Hồng Liệt cũng sẽ không có hành động gì.

- Nói không chừng sẽ phái người áp giải Tống Hồng Liệt đăng môn nói lời xin lỗi.

Mộc Thương Bình trợn mắt hốc mồm:

- Không thể nào...

- Tại sao lại không, con biết lợi ích ở Đông Thổ nhiều tới mức nào không?

- Bảy đại Thiên Môn chúng ta liên thủ, vất vả lắm mới moi được trong tay Chu Thanh Giang và Trịnh Tinh Hồn hai thành ích lợi.

- Cho dù mang chia đều hai thành này cho cả bảy đại Thiên Môn, cũng còn nhiều gấp đôi so với thu nhập hàng ngày của chúng ta hiện tại.

- Đây là lợi ích lớn tới mức nào, mà tất cả lợi ích này đều nằm trong tay Vũ La. Đúng là Cửu Đại Thiên Môn có thể liên thủ tạo áp lực với Vũ La, nhưng nếu ép hắn quá mức, hắn sẽ liều mạng cá chết lưới rách, lúc ấy phải làm sao? Ai có thể chịu được tổn thất lớn như vậy?

- Vả lại chuyện này vốn là các ngươi không đúng, phái người áp giải đệ tử đăng môn nói lời xin lỗi, ngược lại lộ ra vẻ Cửu Đại Thiên Môn khí độ bất phàm, tuyệt không bênh vực người nhà, chính là chuyện rất có danh dự.

Mục Tuyền Dương liếc Mộc Thương Bình một:

- Vi sư nói cho con những chuyện này, là hy vọng con có chuẩn bị tâm lý trước...

Dứt lời Mục Tuyền Dương đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Mộc Thương Bình chợt cảm thấy bàng hoàng ngơ ngác, sư tôn nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ muốn áp giải mình đi xin lỗi Vũ La sao?

Mộc Thương Bình không biết, thật ra thì kể từ khi biết chuyện đã xảy ra, Trường Bạch sơn đã bỏ mặc y.

Thật ra Mục Tuyền Dương vẫn chưa phân tích thấu triệt. Ngoại trừ những chuyện mà lão vừa nói, Chu Thanh Giang vẫn còn vài biện pháp xử lý, nhưng bất kể biện pháp nào cũng bất lợi cho Trường Bạch sơn. Vũ La nắm giữ lối vào Đông Thổ, coi như đã nắm chặt Cửu Đại Thiên Môn.

Cửu Nghi sơn không áp giải Tống Hồng Liệt tới xin lỗi, Vũ La đã sớm đoán được điểm này. Chưởng môn Cửu Nghi sơn không ai xa lạ, chính là đối thủ cũ Lâm Tuyệt Phong của Vũ La.

Lâm Tuyệt Phong thà gãy chứ không cong, không thể nào cúi đầu với Vũ La.

Nhưng trước mặt ích lợi thật lớn, Lâm Tuyệt Phong cũng không đè ép được các thanh âm phản đối trong Cửu Nghi sơn. Rốt cục lão lấy cớ Tống Hồng Liệt "bại hoại gia phong", trục xuất khỏi Cửu Nghi sơn, cũng coi như biến tướng lấy lòng Vũ La.

Trừ Cửu Nghi sơn ra, Thái Âm sơn, Trường Bạch sơn, Không Động, Nga Mi cũng phái người đưa đệ tử đến Tháp Sơn đảo, xin lỗi Vũ La.

Trong số năm đại Thiên Môn công khai phản đối Vũ La, chỉ có Trường Bạch sơn là trung lập. Trọng Tôn Nộ Đạt hành xử rất đẹp, bắt Mộc Thương Bình đeo hai cành gai trên lưng, phụ kinh thỉnh tội.

Trường Bạch sơn không muốn cuốn vào vòng tranh đấu giữa Chu Thanh Giang cùng Trịnh Tinh Hồn, tiếp tục giữ thế trung lập.

Vì chuyện rắc rối này, hành trình đi Đông Thổ trì hoãn bảy ngày.

Rốt cục thì nhãn quang của lớp thanh niên trẻ tuổi không được lão luyện như lớp tiền bối. Môn phái của bọn Thương Ngọc Bác liên minh cùng Chu Thanh Giang, hoặc trung lập, sẽ không đứng ra phản đối Vũ La. Nhưng bọn họ cũng cảm thấy cách xử lý chuyện này của Vũ La quá mức cứng rắn, e rằng năm đại Thiên Môn kia khó nỗi hạ đài, nhưng không ngờ rốt cục đi tới kết quả như vậy.

Bảy ngày sau đó, năm đại Thiên Môn kia lại phái người tới lần nữa, tối thiểu ngoài mặt đều tỏ ra tôn trọng Vũ La, ngoại trừ Hứa Sơn Dương của Cửu Nghi sơn. Lẽ ra trước kia Hứa Sơn Dương vẫn bị Tống Hồng Liệt áp chế ở Cửu Nghi sơn, bởi vì Vũ La mà Tống Hồng Liệt bị đuổi ra khỏi Cửu Nghi sơn, Hứa Sơn Dương hẳn phải cảm kích Vũ La mới đúng. Nhưng chuyện này liên quan tới danh dự môn phái, sau khi Hứa Sơn Dương tới tỏ ra không thân thiện gì với Vũ La, lúc gặp mặt chỉ khẽ ôm quyền nói một tiếng Vũ huynh lạnh nhạt, không nói lời nào nữa với Vũ La.

Mọi người tới đây ai nấy mang theo một số khoáng thạch kim loại, đây là tiến hành chia theo tỷ lệ thu hoạch của các đại Thiên Môn. Bảy đại Thiên Môn kia cũng muốn mang nhiều một chút, đáng tiếc hiệp nghị cũng không cho phép.

Trong lúc chờ người năm đại Thiên Môn chạy tới, Vũ La đã tranh thủ thời gian luyện chế được hai món pháp bảo công kích cỡ lớn nữa, cộng thêm món khi trước, tất cả đã có ba món.

Sau khi mọi người tụ tập đầy đủ, ai nấy chuẩn bị một chút, sau đó mới tiến vào cung điện hợp kim kia, xuống đường hầm dẫn tới Đông Thổ.

Ngoại trừ Vũ La, tám người còn lại cũng là nhân vật kiệt xuất trong lớp thanh niên của Cửu Đại Thiên Môn, kiến văn quảng bác, tu vi cũng là mỗi người mỗi vẻ. Nhưng hành trình Đông Thổ lần này vẫn khiến cho bọn họ có chút khẩn trương, có lẽ trăm năm sau, tao ngộ lần này chính là tư cách để bọn họ khoác lác cùng vãn bối.

Vũ La đứng trước vách đá giơ tay ra, sau đó nói với mọi người:

- Nắm tay nhau, ngàn vạn lần không nên buông ra, nếu không sẽ bị lạc trong thông đạo không gian.

Thương Ngọc Bác thầm cảm thấy may mắn, quan hệ giữa mình và Vũ La không tệ, bằng không trong thông đạo không gian, Vũ La buông tay ra thì...

Y quay đầu nhìn lại một, sắc mặt người của năm đại Thiên Môn kia cũng hết sức khó coi.

Vũ La cầm nhẫn ấn chính xác vào vết lõm, một đạo linh quang đưa bọn họ chui vào trong vách đá.

Cảm giác trong thông đạo không gian vẫn là như trước. Vũ La chỉ cảm thấy kinh ngạc là vì lần này mình tiến vào thông đạo không gian không giống như trước, nhìn qua chỉ thấy một mảng ngân quang chói mắt.

Lần này nhờ có ngân quang, hẳn là có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Thông đạo không gian này giống như những đường hầm rắc rối ngầm dưới đất, khắp nơi đều có cửa động và đường rẽ. Mà chín người Vũ La hiện tại đang được một luồng năng lượng màu bạc giống như một luồng nước lũ đưa đi theo một lộ tuyến cố định.

Đến một vị trí ở giữa, một ngã rẽ ở bên cạnh phủ đầy lam quang, một cảm giác quen thuộc chợt hiện ra. Vũ La lập tức biết được, đó chính là lối đi thông tới thế giới dưới lòng đất.

Ngân quang nhanh chóng thu liễm, chín người giống như một xâu đường hồ lô, bị đẩy ra ngoài.

Đây đã là lần thứ ba Vũ La đi tới Đông Thổ, tự nhiên không có cảm giác gì, nhưng tám người khác thì không giống. Mọi người ngó xung quanh không ngừng đánh giá, có kẻ còn hít sâu một hơi, cảm nhận thử xem năng lượng không khí nơi này có gì khác với Trung Châu.

Chỉ chốc lát sau, mọi người bắt đầu bàn tán.

Vũ La ở bên cạnh lắng nghe, quản nhiên những người này chỉ thấy trước mặt toàn là ngân quang, thậm chí suy nghĩ có hơi dừng lại, mãi tới tận nơi này.

Vũ La thầm phỏng đoán, có lẽ lần trước mình trải qua kiếp nạn bị Dịch Long ám toán, cũng là nhân họa đắc phúc.

Nếu người khác không thấy rõ tình huống trong thông đạo không gian, vậy Vũ La không còn gì lo lắng nữa.

Nhưng sắc mặt của hắn cũng ngày càng trở nên hết sức khó coi.

Thương Ngọc Bác là người đầu tiên chú ý, vội hỏi:

- Vũ huynh, huynh làm sao vậy?

Vũ La giơ một ngón tay lên môi:

- Suỵt...

Trong núi rừng hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí không có một tiếng chim hót. Rốt cục có người cảm nhận được vẻ khác thường:

- Khí thế thật là đáng sợ!

Một cỗ khí thế cổ xưa mà hung tàn từ sau lưng núi quét tới giống như hồng thủy diệt thế, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả vùng núi.

- Là thứ gì vậy?- Hùng mạnh quá, chẳng lẽ Đông Thổ toàn là hùng mạnh như vậy?

- Vũ huynh, làm sao bây giờ...

Ngoại trừ Vũ La ra, tám người còn lại chưa từng đối mặt với khí thế hùng mạnh như vậy. Đáy lòng từng người chợt nổi lên cảm giác bất lực, thầm đoán cho dù là tám người mình liên thủ, cũng không thể chịu nổi một đòn.

Vũ La nhìn dãy núi một bên, lên tiếng hỏi:

- Các ngươi có biết nơi này là địa phương nào chăng?

Tám người cũng chỉ ngơ ngác lắc đầu.

- Là hung địa nổi danh nhất Đông Thổ, Đông Thổ gọi là cổ Địa. Nơi này là một trong những Cổ Địa nổi danh nhất Đông Thổ, Ma Sơn.

Ma Sơn... Chỉ nghe tên thôi, tám người đã cảm thấy lạnh cả người. Không cần dùng từ ngữ hoa mỹ nào khác, chỉ hai chữ đơn giản đã có thể nói lên nơi đây hung hiểm tới mức nào.

- Vũ... Vũ huynh... Chúng ta phải làm gì đây, huynh đã tới qua Đông Thổ, chắc chắn trước kia cũng xuất hiện ở chỗ này, nhất định có biện pháp...

- Đúng, Vũ huynh nhất định có biện pháp, huynh hãy nói phải làm gì, chúng ta nghe theo huynh.

Trước khi tới đây, bọn người này thủy chung có chút không phục Vũ La, nhất là đệ tử của năm đại Thiên Môn kia. Hôm nay thấy bọn họ lo sợ trở thành như vậy, Vũ La cười thầm trong lòng, cũng có hơi thích chí.

Chỉ có Hứa Sơn Dương của Cửu Nghi sơn vẫn giữ gương mặt khó chịu, dường như bất chấp sinh tử, nhất định không chịu cúi đầu với Vũ La.

Trên thực tế trước đây hai lần, Vũ La cũng xuất hiện ở gần tòa di tích thần điện khổng lồ đáng sợ kia, nhưng đây là lần đầu tiên hắn lọt vào nơi khỉ ho cò gáy này.

Hắn đoán rằng có lẽ là vì lần trước Dịch Long giở trò trong thông đạo không gian, kết quả khiến cho thông đạo không gian đã xuất hiện thay đổi nho nhỏ.

Cỗ khí tức bao trùm trời đất này, Vũ La cảm thấy hơi quen. Nhưng cảm giác quen thuộc này lại khiến cho hắn sinh ra kỳ quái, bèn khoát tay với tám người:

- Chớ có lên tiếng!

Hắn quan sát thế núi xung quanh một chút, nhớ lại tình hình hai lần trước mình tiến vào Đông Thổ. Không nhìn thì thôi, sau khi nhìn Vũ La lập tức giật nảy mình, toát mồ hôi lạnh.

Bên cạnh có một người không nhịn được, đang định lên tiếng hỏi thăm, không ngờ y vừa há miệng ra, trước mắt bỗng hoa lên một, không thấy rõ Vũ La làm sao tới được trước mặt mình, một tay giơ lên bụm miệng mình lại.

Ánh mắt Vũ La vô cùng sắc bén quét nhìn mọi người, giơ ngón tay để lên môi ra ý bảo mọi người chớ có lên tiếng nói.

Trong lòng mọi người cả kinh: Cuối cùng cũng đã tận mắt thấy, mới biết được rốt cục Vũ La hùng mạnh tới mức nào.

Vừa rồi tên tu sĩ thanh niên kia ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị Vũ La bụm miệng. Cảnh giới tu vi của tất cả bọn họ không chênh lệch bao nhiêu, nói cách khác, đổi lại là bọn họ, chắc chắn cũng không kịp phản ứng. Nếu quả thật Vũ La có địch ý, chỉ sợ giết tám người bọn họ cũng chỉ trong thời gian một nháy mắt. Khó trách năm người Tống Hồng Liệt liên thủ cũng không phải là đối thủ một hiệp của hắn.

Mí mắt Hứa Sơn Dương bất giác hơi giật giật, sau đó lại lạnh như băng, không nhìn ra chút dao động tâm trạng nào.

Vào thời khắc nguy hiểm, Vũ La không chút do dự cầm quyền chỉ huy, mọi người tại trường bị hắn chấn nhiếp, không còn chút ngang ngược như trước, ngoan ngoãn nghe theo an bài của hắn.

Vũ La phất phất tay ra ý bảo mọi người đi theo mình. Tất cả mọi người là thanh niên thiên tài siêu quần bạt tụy Trung Châu, thân thủ bất phàm, âm thầm lặng lẽ rời khỏi khe núi này, chạy ra xa hàng chục dặm.

Mãi đến lúc này, Vũ La mới xem như thở phào nhẹ nhõm, Thương Ngọc Bác không nhịn được hỏi:

- Vũ huynh, rốt cục đó là thứ gì vậy?

Trong lúc này, chín người đang đi lên một ngọn núi, Vũ La vẫn không trả lời. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy địa phương vừa rồi toát ra khí thế bao trùm trời đất đang chậm rãi dâng lên một cột khói đen. Cột khói đen này càng ngày càng to, càng ngày càng nồng đậm, người có nhãn lực sẽ lập tức nhìn ra đây không phải là khói đen, mà là lông vũ màu đen vô cùng vô tận.

Lông vũ màu đen ngưng tụ cùng một chỗ, bay múa giữa trời, từ xa nhìn lại giống như một cột khói đen khổng lồ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-862)