← Ch.509 | Ch.511 → |
Từng tiếng đùng đùng trầm đục vang lên, bên trong căn cứ Băng Hà khẩu, mấy trăm tu sĩ cường tráng chuyên tu lực lượng chia làm ba người một tổ, khiêng những cây ngọc túy hình trụ to bằng người, dài chừng nửa trượng vứt xuống những miệng giếng sâu.
Nếu có Hướng Cuồng Ngôn ở chỗ này, nhất định có thể nhìn ra vị trí phân bố của những miệng giếng này ngầm hợp với một loại trận pháp truyền lưu từ thời thượng cổ.
Căn cứ Băng Hà khẩu hết sức khổng lồ, trận pháp phức tạp, mỗi một lần khởi động cần tiêu hao năng lượng cũng hết sức khổng lồ. Hàng năm Bắc Thú quân nhận được rất nhiều tài nguyên của Cửu Đại Thiên Môn, cũng có một phần lớn dùng trong công cuộc phòng ngự Băng Hà khẩu.
Những cây ngọc túy hình trụ vừa rơi xuống giếng, cả căn cứ Băng Hà khẩu lập tức toát ra hào quang sáng chói. Ngay sau đó, hào quang này lập tức dung hòa thành một thể với cả phong hải tuyết sơn, thậm chí có một cỗ lực lượng kết nối cùng thiên địa, hoàn toàn phủ kín lỗ hổng của Băng Hà khẩu. Bất kể là những hung thú thượng cổ kia muốn bay qua phía trên hay chui vào dưới đất cũng không được.
Một cự thú đầu giao long thân trăn gầm thét, đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm căn cứ Băng Hà khẩu ngăn đường bọn chúng, thình lình nó há miệng thật to, một tiếng rắc rất lớn vang lên, một đạo điện quang màu xanh nhạt khổng lồ từ ngoài ngàn trượng nháy mắt bắn vào căn cứ Băng Hà khẩu.
Lam quang văng ra tung tóe, căn cứ Băng Hà khẩu vẫn không nhúc nhích.
Đàn thú gầm thét, đã vọt tới dưới Băng Hà khẩu. Tinh tinh khổng lồ lông màu bạc há miệng phun ra một luồng lửa đỏ, rút một tảng đá cao sáu trượng gần đó lên, hung hăng xông về phía Băng Hà khẩu.
Cự mãng đầu giao long uốn mình một đã chạy tới dưới Băng Hà khẩu, úi đầu dùng chiếc sừng duy nhất của mình húc vào Băng Hà khẩu.
Các loại thượng cổ hung thú đều thi triển thủ đoạn của mình, mấy trăm hung thú cùng nhau oanh kích, cho là Băng Hà khẩu cũng có chút lắc lư.
Sắc mặt Cừu Nhân Hổ vẫn bình thản, hạ lệnh lần nữa:
- Xuất kích!
Bắc Thú quân trong căn cứ cùng nhau phụ họa, trăm người tạo thành một trận pháp. Trận pháp này chính là phiên bản đơn giản của trận pháp Kiêu Long Vệ, uy lực không thể nào sánh được với trận pháp Kiêu Long Vệ, nhưng thi triển ra vẫn hết sức bất phàm. Trong mỗi trận pháp như vậy cũng xuất hiện một hư ảnh cự thú, có đủ các loại hung thú. Những hư ảnh cự thú này vừa xuất hiện, lập tức đánh ra ngoài quan, nương theo ưu thế của căn cứ chém giết cùng đám thượng cổ hung thú kia.
Cừu Nhân Hổ nhìn lướt qua Hạng Ngạo Lâm bên cạnh đang nóng lòng muốn xông ra:
- Nhịn không nổi rồi sao, đi đi.
Hạng Ngạo Lâm mừng rỡ ôm quyền quỳ bái:
- Tuân lệnh!
Dứt lời, không thay đổi tư thế bay ngược ra ngoài quan. Hạng Ngạo Lâm cất tiếng thét dài, thân thể búng mạnh. Bông tuyết xung quanh y tung bay lả tả, vây xung quanh miệng y tạo thành một đạo âm tuyến chuyển động chập chờn, giống như một đường tuyết màu trắng bay thẳng lên chín tầng mây.
Sau lưng Hạng Ngạo Lâm dâng lên một luồng ô quang. Y đưa tay chộp lấy, lúc này mới thấy rõ, thì ra trong đạo ô quang kia có một đôi bao tay khổng lồ hình dáng kỳ lạ.
Thân thể Hạng Ngạo Lâm vô cùng cao lớn, vai y rộng gấp đôi người thường, lưng ngực dày cộp, hai quyền to như cái bát, vượt xa người cùng lứa. Nhưng đôi bao tay này còn to gấp ba quyền của y, nếu so ra tỷ lệ không hề tương xứng với thân thể.
Trên bao tay điêu khắc vô số đầu thú dữ tợn. Nhìn vẻ mặt chúng, dường như đang ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi bao tay mà ra.
Hạng Ngạo Lâm huýt dài một, đám bông tuyết quay xung quanh y nhanh chóng nổ tung. Y vung tay lên xuất ra một quyền về phía cự mãng đầu giao long hùng mạnh nhất.
Quyền vừa xuất ra, ép bức không gian, không khí nổ tung, phát ra tiếng kêu trầm đục khiến cho người ta sợ hãi.
Cự mãng đầu giao long kia dường như cũng cảm thấy tình huống không ổn, quay đầu lại nhìn chăm chú Hạng Ngạo Lâm với vẻ tàn bạo. Sau đó từ chiếc sừng duy nhất của nó lóe lên một mảng điện quang màu xanh, hung hăng cúi đầu lao về phía y.
Rầm một tiếng vang lên, điện quang màu xanh tan tác khắp xung quanh, bao tay Hạng Ngạo Lâm đập vỡ chiếc sừng duy nhất trên đầu cự mãng đầu giao long. Ngay sau đó, những đầu thú khắc trên bao tay như sống lại, hóa thành vô số thú hồn màu đen từ trong bao tay điên cuồng xông ra, bắt đầu cắn xé thân thể khổng lồ của cự mãng.
Chỉ trong thoáng chốc, cự mãng thân dài ba mươi trượng kia đã bị ăn chỉ còn lại bộ xương trắng. Lại có vô số thú hồn từ trong đầu cự mãng đầu giao long xé sinh hồn của nó ra, sau đó những thú hồn này lôi sinh hồn cự mãng cùng lui trở về trong bao tay, chậm rãi ngưng đọng lại.
Trên bao tay xuất hiện một hư ảnh thú hồn mới. - Giỏi!
- Hạng huynh lợi hại!
- Hay lắm!
Trong Bắc Thú quân vang lên tiếng khen ngợi trầm trồ, đây cũng không phải là vuốt mông ngựa, thực lực của Hạng Ngạo Lâm chiếm ngôi đệ nhất cao thủ thanh niên Bắc Thú quân hết sức vững vàng. Vừa rồi một chiêu giết chết cự mãng đầu giao long hùng mạnh nhất của bầy hung thú, ai nấy đều tâm phục khẩu phục.
Cừu Nhân Hổ cũng hơi hơi vuốt cằm, mặc dù Tiêu Tiến Tam đã chết, nhưng tốt xấu gì mình cũng còn một viên hổ tướng.
Hạng Ngạo Lâm vỗ vỗ bao tay của mình, cười ha hả, sát ý nổi lên, quay đầu lại xông về phía những hung thú khác. Có vị sát thần này, bầy hung thú tan tác rất nhanh, một mình Hạng Ngạo Lâm giết chết năm hung thú, lại tổn thất thêm ba hung thú nữa dưới quan, đại quân hung thú lập tức rút chạy.
Tâm trạng uất ức gần đây của Cừu Nhân Hổ rốt cục cũng có chuyển biến tốt đẹp, khoát tay hạ lệnh:
- Mở yến mừng công!
- Đa tạ tướng quân!
Mặc dù Hạng Ngạo Lâm là tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng, nhưng y có thực lực có thể đánh với Đại Năng một trận. Thậm chí một ít Đại Năng hơi yếu một chút cũng không phải là đối thủ của y. Sở dĩ như vậy, là nhờ Bách Thú Quyền Sáo này của y.
Đôi bao tay này là tác phẩm của đệ nhất Đại sư chế khí Trung Châu Vu Thiên Thọ.
Trận pháp phong ấn Băng Hà khẩu cùng với trận pháp mà Bắc Thú quân sử dụng cũng là vài ngàn năm trước còn sót lại. Trên khắp Trung Châu, đối với việc bảo tồn và duy trì trận pháp cổ xưa, Băng Hà khẩu làm tốt nhất.
Trận pháp này là câu nhiếp thú hồn phục vụ cho chiến đấu.
Sở dĩ trận pháp của Kiêu Long Vệ hùng mạnh, ngoại trừ thực lực bản thân bọn chúng ra, cũng là vì trong trận pháp của chúng câu nhiếp sinh hồn của Kiêu Long.
Lúc ấy Vu Thiên Thọ đi ngang qua Băng Hà khẩu, bị trận pháp này hấp dẫn bèn lưu lại nghiên cứu một phen. Cừu Nhân Hổ hiểu rõ giá trị của Vu Thiên Thọ, không tiếc lấy thân phận Đại Thống Lanh Bắc Thú quân khom lưng nịnh nọt, hứa rằng hàng năm cung ứng rất nhiều tài nguyên cho Vu Thiên Thọ thí nghiệm, lúc này Vu Thiên Thọ mới bằng lòng lưu lại.
Hiện tại Vu Thiên Thọ chính là đệ nhất cung phụng của Bắc Thú quân, chỉ bất quá không có mấy người biết được tin này.
Bách Thú Quyền Sáo này là tác phẩm mà Vu Thiên Thọ tham khảo trận pháp kia, luyện chế mà thành.
Vũ La ngồi trên đại thuyền do bộ linh phù của Hướng Cuồng Ngôn hóa thành, cũng có cảm giác đi mây về gió. Với tốc độ này, chỉ cần bảy tám ngày là có thể vượt qua lộ trình vốn phải cần một tháng.
Vốn cả hai người đang bay vô cùng khoái chí, không ngờ rằng mới được nửa đường, không biết tại sao bộ linh phù này có vấn đề. Thân thuyền thình lình đảo một, kim quang tan mất, hóa thành chín đạo linh phù trở lại bay vào trong tay Hướng Cuồng Ngôn, hai người suýt chút nữa từ giữa không trung té xuống.
Vũ La giận dữ hỏi:
- Hướng Cuồng Ngôn, lão làm gì vậy?
Hướng Cuồng Ngôn cũng tỏ ra oan ức:
- Làm sao ta biết được, ngươi chờ một chút, ta kiểm tra xem...
Lão vội vàng xem xét linh phù của mình, lòng thầm nhủ lần này mất mặt không ít. Mình đường đường là Nam Hoang đệ nhất phù sư, luyện chế linh phù lại có vấn đề.
Bộ linh phù này lão đã sử dụng Ngọc ấn Linh Phù làm tiêu bản, tự mình sáng tạo ra. Nhưng không ngờ rằng lúc mang ra khoe với hảo hữu lại xảy ra vấn đề. Hướng Cuồng Ngôn kiểm tra mấy lần, cũng không phát hiện vấn đề ra ở nơi đâu, trên trán cũng có hơi đổ mồ hôi.
Vũ La có chút dở khóc dở cười:
- Được rồi, thu lại trước đi, hay là chúng ta...
Hắn còn chưa nói hết, phía trước bỗng nhiên có một đạo linh quang dâng lên, đến trước mặt hai người, chậm rãi tụ lại thành một đạo hư ảnh.
Hư ảnh này là một lão nhân vàng vọt, cũng có bộ dáng tiên phong đạo cốt, rất khách sáo chắp tay nói với hai người:
- Hai vị đạo hữu, có thể giúp một việc hay không?
Hai người đang ở giữa trời bao la, phía dưới chính là một mảnh sông núi xinh đẹp, thế núi tuy không cao, nhưng hình dáng cũng rất đặc biệt. Một dòng sông lớn như một chiếc ngọc đái uốn lượn giữa dãy núi, non xanh nước biếc, quả thật cũng là một nơi động thiên phúc địa.
Dù vị lão nhân này tỏ ra khách sáo, nhưng Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng có thể nhìn ra được lão nhân tràn đầy tự tin, không hề có dáng vẻ nhún mình cầu người, ngược lại có cảm giác như "hai người bọn họ nhất định sẽ đáp ứng".
Hướng Cuồng Ngôn đang buồn bực, tức giận nói:
- Không rảnh!
Lão nhân không để ý, lúng túng cười một tiếng:
- Hai vị đạo hữu đừng vội cự tuyệt, thật ra thì chuyện này rất đơn giản, lão hủ luyện đan tới thời khắc mấu chốt, chỉ cần hai vị đạo hữu giúp quạt lửa, sau khi đan thành, lão hủ sẽ biếu tặng hai vị mỗi người một viên linh đan do lão hủ đích thân luyện chế.
Vũ La nhướng mày, không thích lời của lão nhân này.
Mặc dù lão có dáng vẻ cao nhân đắc đạo, giọng điệu cũng không có chỗ nào không ổn, nhưng những lời nói gần nói xa này khiến cho người ta có cảm giác rằng, cho các ngươi hai viên linh đan chính là các ngươi phúc lớn bằng trời.
Lão nhân thấy vẻ mặt Vũ La như vậy chỉ khẽ mỉm cười, một tay chắp sau lưng, một tay nhẹ vuốt chòm râu, dáng vẻ hết sức rõ ràng là cao nhân một phái:
- Lão hủ đạo hiệu Lục Hỏa Cư sĩ.
Dáng vẻ của lão như vậy không phải là làm bộ, thật sự chỉ là thói quen.
Lục Hỏa Cư sĩ Lư Niệm Vũ chính là Trung Châu đệ nhất đan sư, thân mang Lục Đại Thần Hỏa, chính là đệ nhất kỳ tài trong lĩnh vực luyện đan của Trung Châu ba ngàn năm nay. Lão có thiên phú, có sư thừa, có cơ duyên, chỉ sợ ba ngàn năm sau, Trung Châu cũng khó lòng xuất hiện một đan sư có thể sánh ngang với Lư Niệm Vũ. Khoan nói tới những chuyện khác, chỉ riêng thân mang Lục Đại Thần Hỏa, đây đã là cơ duyên tới bực nào? Người bình thường cho dù là có thiên phú, có sư thừa, cơ duyên này cũng là thúc ngựa theo không kịp.
Từ trước tới nay mỗi khi Lư Niệm Vũ báo ra danh hiệu của mình, đối phương đều lập tức tỏ ra kính cẩn. Vốn lão cho rằng lần này cũng là như vậy.
Mặc dù nhìn qua hai người trước mặt có thực lực cũng không tệ, thậm chí lão già sắc mặt rất khó coi kia còn là một Đại Năng. Nhưng Đại Năng thì đã sao, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, không phải ai gặp mình cũng tỏ ra một mực cung kính hay sao?
Vùng núi non xinh đẹp này có tên là Cẩm tú sơn, đúng như tên gọi, trong giấu Cẩm tú. Lư Niệm Vũ mất thời gian ba mươi năm thu thập tài liệu luyện một lò Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan, cho nên dốc lòng bế quan ở Cẩm tú sơn, chuẩn bị luyện lò linh đan này.
Nguyên liệu luyện chế Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan có chừng chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại, trong đó hơn phân nửa cũng là dược liệu hết sức hiếm thấy. Bằng không với thân phận địa vị của Lư Niệm Vũ, cũng không tới nỗi mất ba mươi năm mới thu thập đủ nguyên liệu.
Bất quá sau khi linh đan này luyện thành, chỉ cần uống vào một viên là có thể giúp cho Lư Niệm Vũ tăng lên một cảnh giới.
Vốn lão đã chuẩn bị kế hoạch sẵn sàng, nhưng không ngờ rằng một vị dược liệu trong đó còn kém hỏa hầu hơn so với dự liệu của mình, cần phải cô đọng thêm mấy ngày nữa.
Luyện đan là một quá trình tỉ mỉ, tuy rằng Lư Niệm Vũ đã tính toán từng bước kỹ càng, nhưng trăm vạn lần không ngờ rằng sẽ xuất hiện sơ hở như vậy. Lão không thể phân tâm cô đọng dược liệu, không thể làm gì khác hơn là phân ra một đạo thần niệm, tìm người hô trợ.
Đáng tiếc hai người trước mặt lão, một người đường đường là Nam Hoang Đế Quân, người kia là Nam Hoang đệ nhất phù sư, tính tình còn khó ngửi hơn cả Nam Hoang Đế Quân. Thân phận Trung Châu đệ nhất đan sư của Lư Niệm Vũ có thể chấn nhiếp người khác, nhưng thật sự không có uy lực gì với hai người này. Phù sư không cần phải nói, đây chắc chắn là nhân vật siêu phàm. Đãi ngộ của Cửu Đại Thiên Môn dành cho Lư Niệm Vũ thua xa so với Hướng Cuồng Ngôn.
Vũ La cũng không thèm quan tâm tới Trung Châu đệ nhất đan sư. Hắn đã có vị nhạc phụ Đại nhân là Chu Thanh Giang, trong Ám Vệ cũng có cao thủ luyện đan, hắn đã có thừa linh đan sử dụng.
Sau khi Lư Niệm Vũ báo ra danh hiệu của mình, lẳng lặng chờ hai người xung phong nhận việc trợ giúp luyện đan, đáng tiếc hai người cũng không có một chút phản ứng nào cả.
Lão còn tưởng rằng hai người này lánh đời đã quá lâu, chưa nghe tới danh hiệu của mình, bèn nói khéo một câu:
- Khụ khụ, được mọi người quá thương mà nâng đỡ, xưng lão hủ là Trung Châu đệ nhất đan sư, thật sự là thẹn không dám nhận...
Hướng Cuồng Ngôn tức giận nói:
- Ta biết lão là ai, bất quá chỉ là Trung Châu đệ nhất đan sư, cũng dám khoe khoang cửa miệng, quả thật là không biết xấu hổ.
Lư Niệm Vũ á khẩu không trả lời được, gương mặt già nua thoạt trắng thoạt xanh, không biết nên nói gì cho phải.
Vũ La nổi tà ý, tròng mắt đảo mấy vòng nhanh như điện chớp, chợt cười nói:
- Lư lão tiên sinh phân ra một đạo thần niệm tìm trợ giúp, chỉ sợ cũng vì bị buộc bất đắc dĩ mà thôi. Cũng không cần thù lao gì cả, bất quá chỉ là quạt lửa, chúng ta sẽ giúp.
- Ngươi...
Hướng Cuồng Ngôn còn muốn nói nữa, đã bị Vũ La che miệng kéo đi.
Lư Niệm Vũ khẽ lắc lắc đầu, thầm nhủ trong lòng: Rốt cục mình tìm được hai người thế nào vậy...
Động phủ Lư Niệm Vũ ở bên dưới, lão dùng thần niệm tiếp dẫn hai người vào trong. Trong động phủ lúc này lửa nóng bừng bừng, một lò cao chừng ba trượng đứng sừng sững. Bên dưới lò có sáu luồng Thần Hỏa màu sắc khác nhau đang cháy, trong lò toát ra từng đợt khói tím, hương thơm của đan dược hết sức mê người.
Trung Châu đệ nhất đan sư Lư Niệm Vũ đang ngồi trước lò, thôi thúc Lục Đại Thần Hỏa.
Bên trái lão là rất nhiều dược liệu trân quý xếp thành đống cao như ngọn núi nhỏ. Bên phải lão có một lò hơi nhỏ, bên trong chất đầy dược liệu. Bất quá vì Lư Niệm Vũ không kịp ra tay chiếu cố, tam vị Chân Hỏa trong đó dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.
- Hai vị, chỉ cần hai vị cô đọng xong lò dược liệu này, lão hủ ắt hậu tạ, chỉ cần trông coi ngọn lửa kia là được.
Vũ La nhìn lướt qua đống dược liệu trân quý xếp thành đống kia, lại nhìn lò đan dược trước mặt. Vũ La cũng biết qua về dược liệu, nhận ra thứ trong lò chính là Ngũ Diệp Thu Hồng Thảo.
Loại dược liệu này ở Trung Châu là cực kỳ trân quý, hơn nữa phiến lá càng nhiều càng trân quý. Ngũ Diệp Thu Hồng Thảo thông thường chỉ có hai phiến lá đối nhau, sau thời gian trăm năm mới có thể sinh ra chiếc lá thứ ba, qua trăm năm nữa mới có chiếc lá thứ tư.
Đan sư thông thường có thể tìm được Tứ Diệp Thu Hồng Thảo đã cảm thấy mình may mắn bằng trời. Cũng chỉ có Lư Niệm Vũ mới có thể tìm được Ngũ Diệp Thu Hồng Thảo.
- Lão tiên sinh cực khổ cô đọng chín gốc Ngũ Diệp Thu Hồng Thảo như vậy làm gì, vì sao không trực tiếp sử dụng một gốc Lục Diệp Thu Hồng Thảo?
Trong lòng Lư Niệm Vũ có chút căm tức: Quả thật nói thừa, nếu có Lục Diệp Thu Hồng Thảo, ta còn cần phải vất vả như vậy sao? Tiểu tử này nhìn qua đã biết là kẻ ngoài nghề, cho dù tìm khắp cả Trung Châu cũng không có được bao nhiêu gốc Lục Diệp Thu Hồng Thảo.
Vũ La không chịu quạt lửa, lại lo quan sát dược liệu của lão, miệng nói không ngừng:
- Ừm, Chiểu Trạch Mặc Chỉ một ngàn năm trăm năm, vì sao lão tiên sinh lại làm như vậy, vì sao không trực tiếp sử dụng loại ba ngàn năm tuổi?
- Tuyết Sơn Liên Đài thất phẩm, ôi, sao ngài không dùng cửu phẩm, không phải sẽ có hiệu quả tốt hơn sao?
← Ch. 509 | Ch. 511 → |