← Ch.512 | Ch.514 → |
Phó tướng đang muốn thóa mạ ầm ĩ, Hạng Ngạo Lâm đã kéo y lại, cười lạnh một tiếng nhìn lên đỉnh núi:
Vũ La ư?
Y chậm rãi bay lên, chỉ thấy trên đỉnh núi đầy xương Bích Nhãn Tước, còn có một vò rượu khổng lồ mùi thơm bát ngát.
Lư Niệm Vũ đang xỉa răng, thấy Hạng Ngạo Lâm vội vàng ngưng động tác này, âm thầm lắc đầu: Ôi, đi theo hai người này, lão hủ càng ngày càng mất đi phong độ của Trung Châu đệ nhất đan sư... Gần mực thì đen, cổ nhân quả thật không có lừa ta...
Ba mươi tên đội viên tuần tra cũng bay theo lên không, đám Sư Hổ Thú cũng yên lặng như tờ, nhìn qua dường như nhờ nghiêm chỉnh huấn luyện, trên thực tế là do hung thú trời sinh có linh cảm nhạy bén, đối mặt ba người không dám hó hé một tiếng.
Vũ La phun ra chiếc xương cuối cùng, xoa xoa bụng vô cùng thỏa mãn:
- Tiểu Hướng tử, tài nấu nướng của lão tiến bộ hơn trước rất nhiều...
Hướng Cuồng Ngôn hết sức tức tối:
- Cút!
Vũ La không thèm để ý, dáng vẻ điên cuồng của hắn lọt vào mắt Hạng Ngạo Lâm, tên đệ nhất cao thủ thanh niên của Bắc Thú quân không nhịn được phát ra một tiếng cười lạnh:
- Giỏi cho một phường giá áo túi cơm!
Sắc mặt Lư Niệm Vũ trở nên kỳ quái, nhưng vẫn muốn duy trì khí độ cao thủ của mình, vẫn không nổi giận, chỉ hờ hững nói một câu:
- Hảo nhãn lực!
Trong ba người ở đây, trừ Vũ La ra không nói, lão cùng Hướng Cuồng Ngôn một người là Trung Châu đệ nhất đan sư, người kia là Nam Hoang đệ nhất phù sư. Nhân vật như vậy trong miệng tên vãn bối kia lại trở thành giá áo túi cơm, nhãn lực tên này quả thật không phải cao minh một cách bình thường.
Vũ La đảo mắt nhìn quanh, đánh giá một lượt:
- Bắc Thú quân cũng thật là hiếu khách, còn chưa tới cửa đã dâng cho chúng ta thức ngon như vậy...
Tên phó tướng kia tức tối run lên lẩy bẩy. Ba mươi con Bích Nhãn Tước này trân quý vô cùng, là một nửa trong tổng số Bích Nhãn Tước mà Bắc Thú quân có được, đã bị bọn họ nướng ăn sạch sẽ. Thiếu đi ba mươi con, sau này tiến hành tuần tra điều tra chắc chắn sẽ gặp bất lợi vô cùng.
- Quả thật to gan chó, đến Băng Hà khẩu chúng ta còn dám ngông cuồng như vậy!
Hạng Ngạo Lâm ngăn cản phó tướng, khí thế trên người bắt đầu từ từ dâng lên. Gió tuyết xung quanh giống như bị một bàn tay to vô hình kéo lại, vây xung quanh Hạng Ngạo Lâm ngưng tụ thành một quả cầu tuyết khổng lồ, giống như một đám lông chim lớn.
Cỗ khí thế này thăng lên tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng mới ngừng lại. Nhưng ngay sau đó, lại có một cỗ hắc khí từ sau lưng y phát ra, khí thế kia vốn đã dừng lại hiện tại càng thêm hùng mạnh, thăng lên thêm một bước nữa đột phá cảnh giới Đại Năng.
Hắc khí tràn ngập, bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh Hạng Ngạo Lâm. Từng đạo sinh hồn hung thú diện mạo hung tợn nhe nanh múa vuốt bay tới bay lui bên cạnh y. Hoa tuyết trong phạm vi vài dặm cũng bị nhuộm thành màu đen.
- Vũ La!
Hạng Ngạo Lâm trầm giọng quát:
- Lập tức chạy trở về Trung Châu, hai tay dâng Cốc Mục Thanh lên, ta có thể nói giúp cho ngươi với tướng quân, cho ngươi một chết nhẹ nhàng thoải mái. Bằng không, hiện tại giết chết ngươi, sau đó Bắc Thú quân xuôi Nam bắt Cốc Mục Thanh, lúc ấy ả sẽ là nữ nhân của Bắc Thú quân chúng ta...
Hướng Cuồng Ngôn ở một bên khe khẽ thở dài, hờ hững nói một câu:
- Cõi đời này, những kẻ đáng chết luôn có lý do đáng chết, an tâm lên đường đi thôi.
Đừng nói Hạng Ngạo Lâm, ngay cả Lư Niệm Vũ cũng không biết rõ.
Ầm!
Một đạo khí thế cường hãn đáng sợ phóng lên cao, cả ngọn núi lắc lư kịch liệt. Vũ La vốn đang ngồi trên mặt tuyết chậm rãi đứng dậy, giơ tay lên khẽ bóp hờ một. Vu lực màu vàng sẫm điên cuồng bạo phát, lực lượng cương phong đáng sợ nháy mắt bao phủ khắp không trung. Tất cả hoa tuyết rơi vào trong phạm vi này, lập tức bị lực lượng cương phong phá hủy mất tích.
Độc Long Bích Ngọc Đằng giống như ba ngàn sợi tơ phiền não, dùng một loại lực lượng mà Hạng Ngạo Lâm không có cách nào chống lại phong tỏa không gian xung quanh y, chui vào trong kinh mạch, chiếm cứ các huyệt đạo y. Hạng Ngạo Lâm cho là chiến lực của mình hùng mạnh, rốt cục không phát huy ra được trước mặt Vũ La.
Y đang muốn điều khiển Bách Thú Quyền Sáo của mình, Vũ La đã cử trọng nhược khinh, hai tay chậm rãi giơ lên, tay trái Phượng Hoàng, tay phải Kỳ Lân, hai Thần Thú Hồng Hoang bay lên không, ngạo nghễ thiên hạ.
Huyết mạch thượng cổ cao quý khiến cho chúng khinh thường không thèm liếc nhìn sinh hồn đám hung thú bên dưới, cao ngạo giống như cao thủ thiên hạ tịch mịch.
Tất cả sinh hồn hung thú đều bị áp chế chặt chẽ, không dám có chút cử động nào.
Ba mươi tên chiến sĩ tuần tra phía sau Hạng Ngạo Lâm nằm trong phạm vi Vu lực màu vàng sẫm, không chịu nổi quá ba lần hô hấp đã hóa thành trở bụi bay theo gió tuyết.
Vũ La thoáng động ý niệm, Vu lực màu vàng sẫm ngưng đọng lại to như ngón tay, giống như một mũi phi tiêu bay xuyên qua Bách Thú Quyền Sáo. Pháp bảo thông thường cho dù có thêm Úy Phong Thiết vào, cũng khó lòng ngăn được lực phá hủy đáng sợ của Vu lực màu vàng sẫm, trừ phi hoàn toàn làm bằng Úy Phong Thiết.
Bách Thú Quyền Sáo nhất thời hóa thành sắt vụn rơi xuống mặt tuyết.
Mặt đất trắng xóa lúc này điểm xuyết những điểm đen lấm tấm. Bất quá chỉ trong thoáng chốc, tuyết rơi đã che lấp mất, không còn nhìn ra được gì.
Lư Niệm Vũ bên cạnh trợn mắt há mồm, lão chưa từng thấy qua Vũ La xuất thủ, lúc trước lão vẫn cho rằng Vũ La bất quá chỉ là cơ duyên hơn người, nhưng không ngờ rằng chiến lực của tiểu tử này cũng hùng mạnh như vậy.
Hạng Ngạo Lâm này có thực lực đạt tới cảnh giới Đại Năng Phụng Thiên, nhưng không có lực trả đòn dưới tay Vũ La!
Hướng Cuồng Ngôn hiểu rõ Vũ La hơn, vỗ vỗ vào vai của lão:
- Vẫn chưa xong đâu...
Vũ La xách Hạng Ngạo Lâm, phóng xuất Vu lực màu vàng sẫm mênh mông đầy trời hóa thành một áng mây rộng chừng mười dặm, cuồn cuộn tiến về phía Bắc.
Hướng Cuồng Ngôn cùng Lư Niệm Vũ vội vàng đi theo.
Băng Hà khẩu nằm ngoài sáu mươi dặm về phía Bắc. Phía sau căn cứ là một bức tường cao hoàn chỉnh, căn bản không có cửa ra. Những người tiến vào Bắc Cương toàn là cường giả tuyệt thế, bay qua Băng Hà khẩu mà đi, không cần tới cửa ra.
Căn cứ Băng Hà khẩu chỉ có một cửa ra ở phía Nam.
Cửa ra này cao lớn hùng vĩ, từ xa nhìn lại, căn cứ Băng Hà khẩu giống như một cự thú băng tuyết khổng lồ há to miệng, dường như muốn nuốt chửng cả phương Nam.
Đám mây màu vàng sẫm của Vũ La cuồn cuộn tiến tới, dọc trên đường đi xua đuổi tất cả gió tuyết, mây đen ra xa. Trên bầu trời căn cứ Băng Hà khẩu lúc này đã vang lên tiếng cảnh báo dồn dập.
Cừu Nhân Hổ nhanh chóng dẫn theo mọi người đi lên tường thành. Tất cả chiến sĩ Băng Hà khẩu rất có kinh nghiệm ứng phó với nguy hiểm tới từ phía Bắc, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với địch nhân tới từ phía Nam.
Đám mây màu vàng sẫm dường như che cả bầu trời. Vũ La đứng trên đám mây, mặt lạnh như nước, dưới chân hắn là Hạng Ngạo Lâm bị Độc Long Bích Ngọc Đằng trói chặt như chiếc bánh chưng.
Trong Bắc Thú quân có người tinh mắt lập tức nhìn ra:
- Đó là Hạng Ngạo Lâm tướng quân!
Cừu Nhân Hổ cũng nhìn thấy, sắc mặt lão hết sức khó coi.
Đám mây màu vàng sẫm ập tới, Vũ La vung tay lên, Hạng Ngạo Lâm giống như một viên đạn bay thẳng về phía cửa Nam căn cứ Băng Hà khẩu. Cừu Nhân Hổ giận tím mặt, thình lình vỗ mạnh vào tường chắn trước mặt một, sau lưng lão bay lên một đạo kim quang, một con Bạch Hổ bốn cánh trông rất sống động gào lên một tiếng xông ra.
Trên thân Bạch Hổ khoác áo giáp hoa mỹ tinh xảo, quanh thân bừng cháy ngọn lửa màu trắng sáng, nhe nanh múa vuốt xông về phía Vũ La, định đón lấy Hạng Ngạo Lâm đang rơi xuống.
Bạch Hổ chủ sát, sinh hồn Bạch Hổ này vừa xuất hiện, cả Băng Hà khẩu nhất thời bị một cỗ sát khí cường hãn bao phủ. Một cột sáng màu đỏ máu từ trong Băng Hà khẩu chậm rãi dâng lên, đâm toạc trời cao.
Vũ La không khỏi bĩu môi cười lạnh.
Muốn đấu sát khí, đấu sát ý, đấu sát cơ sao?
Ai có thể là đối thủ của thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ?
← Ch. 512 | Ch. 514 → |