Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 614

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 614: Vu Cổ Ký Hồn (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Lazada


Thần Vương cổ hét thảm một tiếng, bất chấp hết thảy xông lên, không dám tiếp xúc cùng những đốm đỏ loang lổ này. Nó muốn xông phá đám mây lửa trên đầu, chạy ra khỏi thế giới này.

Ngay cả Thần Vương cổ hùng mạnh đến mức không thể chiến thắng cũng muốn chạy trốn, những đốm đỏ này rốt cục đáng sợ tới mức nào?

- Là vật gì vậy?

Tào Long Báo không nhịn được hỏi.

Vũ La nhìn chằm chằm những đốm đỏ kia, lắc đầu bất đắc dĩ:

- Thật không ngờ rằng là quái vật này...

Vô số đốm đỏ to bằng ngón chân cái người lớn, nếu so với Thần Vương cổ quả thật là không đáng để nhắc tới. Vũ La nhìn xuyên qua ánh sáng màu đỏ thấy được bản thể bên trong, chính là những sinh vật giống như con kiến, chỉ bất quá sau lưng đám kiến này có cánh, khiến cho bọn chúng di chuyển vô cùng linh hoạt nhanh chóng.

Hắn từng thấy qua sinh vật này.

Là lần ở Đông Thổ, trong Toái Kim Mê Cốc, là sinh vật này chiếm cứ Toái Kim Mê Cốc, khiến cho không ai dám vào trong cốc nửa bước.

Phệ Kim Hỏa Nghĩ!

Dù Vũ La nhận ra đây là Phệ Kim Hỏa Nghĩ, nhưng cũng phát hiện những Phệ Kim Hỏa Nghĩ này khác với Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc. Tuy rằng Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc đáng sợ thật, nhưng chưa đủ làm cho Thần Vương cổ phải hoảng sợ bỏ chạy trối chết như vậy.

Nghi vấn này vừa nảy ra trong lòng hắn, Lam Điệp ấn ký vốn vẫn yên lặng lúc này thình lình động, những mảnh vụn ký ức liên tiếp tràn vào Minh Đường Cung của Vũ La, nối lại thành một đoạn ký ức.

Là Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ.

Phệ Kim Hỏa Nghĩ tạp giao cùng Nghĩ Hậu, sinh ra Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ. Nghĩ Hậu chính là thượng cổ Thần Thú, thân mang Thiên Hỏa có thể luyện hóa hết thảy. Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ là loại sinh vật kỳ lạ có thể tràn qua hai giới, nhưng vô cùng hiếm có. Hơn nữa nuôi dưỡng chúng không dễ, với mảng đốm đỏ đầy trời trước mắt đã có hàng chục vạn con. Nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều đốm đỏ không ngừng bay ra từ hồ dung nham, e rằng có không dưới trăm vạn con.

Là ai có được thủ đoạn bậc này, nuôi dưỡng trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, người đó muốn làm gì?

Người đó giấu trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này ở nơi nào, khiến cho trước đó Phù Cổ không phát hiện ra?

Những nghi vấn liên tiếp nảy ra, Vũ La cũng không khỏi sinh lòng nghi hoặc.

Thần Vương cổ bị mấy chục vạn con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cuốn lấy, đau đớn không chịu nổi. Đám mây lửa trên đầu hết sức dày nặng, nó vừa đâm đầu vào đã như bị một con rồng lửa quấn lấy, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, đau đớn lăn lộn một trận.

Số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ từ trong hồ dung nham bay ra vượt xa Vũ La dự liệu, chí ít cũng có ba trăm vạn con, hội tụ lại thành một luồng lửa đỏ rực khổng lồ. Từng con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vỗ đôi cánh màu vàng nhạt mang theo lửa ngọn cuồn cuộn từ dưới bay lên, không ngừng biến hóa đội hình, vô cùng trật tự.

Lúc đến bên ngoài đám mây lửa, dường như đàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ nhận được mệnh lệnh, phân tán ra bao vây trọn mây lửa, bảo đảm Thần Vương cổ sẽ không chạy được. Sau đó gần như cùng lúc, bọn chúng cùng nhau chui vào mây lửa, mượn uy thế mây lửa chui vào thân thể Thần Vương cổ.

Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, mỗi một con có thể cắn nát dễ dàng kim loại cứng nhất trên thế giới này. Bọn chúng cùng nhau phát động, cho dù Thần Vương cổ hùng mạnh tới mức khó tin, chỉ trong nháy mắt đã bị phanh thây ăn thịt. Chỉ nghe Thần Vương Cổ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể khổng lồ của nó đã bị đàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ thay thế.

Mặt Tào Long Báo đầy vẻ khó tin:

- Rốt cục là sinh vật gì mà lợi hại như vậy... Không thể nào, cho dù là một bầy do Vương Cổ chỉ huy cũng không thể trật tự như vậy.

Vũ La cũng không khỏi cau mày, chuyện mà Tào Long Báo vừa phát hiện, hắn đã sớm nhìn ra. Trong suốt quá trình vừa rồi, cả bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ không có một con nào tụt lại phía sau, chỉnh tề có hơi quá mức.

Cho dù là Nghĩ Hậu cũng không thể đạt tới mức độ này.

Bất kể là loại côn trùng nào, muốn khống chế bầy đàn nếu không sử dụng thanh âm vậy cũng là mùi, cao cấp hơn chính là nguyên hồn. Nhưng mặc dù những thủ đoạn này chỉ huy bầy đàn đông vài trăm vạn có hiệu quả, cũng không thể không có sai sót, thường là có một ít tụt lại phía sau.

Nhưng bầy đàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ trước mắt hoàn toàn không có hiện tượng tụt lại phía sau, tất cả những đốm đỏ tụ tập lại với nhau hết sức chỉnh tề. Cho dù là hiện tại ăn thịt Thần Vương cổ này, mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vẫn tụ lại cùng một chỗ, vẫn duy trì hình dáng Thần Vương cổ. Nếu nhìn thoáng qua người ta sẽ tưởng rằng Thần Vương Cổ còn chưa chết. Mây lửa trên trời, hồ dung nham dưới đất toát ra từng tia nhiệt, hóa thành rất nhiều tia lửa màu vàng đỏ, mỗi một con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ hấp thu một tia lửa màu vàng đỏ như vậy, thêm vào lực lượng lúc trước ăn thịt Thần Vương cổ, Vũ La có thể thấy rõ ràng những con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này đang trong quá trình tiến hành lột xác.

Dù cách xa vài vạn trượng, Vũ La vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới cánh mỗi một con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lại sinh ra một đôi cánh mới tinh.

Vốn cặp cánh kia là màu vàng nhạt, hiện tại đã hóa thành màu vàng đỏ, giống như một ngọn lửa nho nhỏ.

Cặp cánh mới sinh ra gần như trong suốt, nhưng trên đó còn có một đạo linh văn hình ngọn lửa.

Đạo linh văn này phong cách cổ xưa, cũng không biết dùng thủ đoạn gì lại có thể sinh ra trên đôi cánh thứ hai của Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, tràn đầy khí tức thượng cổ, nhìn qua đã biết ẩn chứa lực lượng thần bí khó lòng đoán được.

Dường như cánh này chưa đủ hỏa hầu, cho nên vẫn là trong suốt. Có lẽ chờ một thời gian nữa, nhất định cũng sẽ biến thành màu vàng đỏ.

Nhưng chuyện làm cho Vũ La phải giật mình kinh hãi chính là trên đầu Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, đôi râu của chúng đã rút ngắn lại, dần dần hóa thành một cặp sừng ngắn.

Tuy rằng hình dáng cặp sừng này còn mơ hồ, nhưng Vũ La cũng có thể nhìn ra. Sau khi phân biệt được, khiến cho hắn phải sợ hết hồn, hình dáng của nó rõ ràng là một cặp sừng rồng.

Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, nếu thật sự tất cả đều sinh ra một cặp sừng rồng hoàn chỉnh như vậy, lực lượng của chúng sẽ kinh khủng tới mức nào, nói là hủy thiên diệt địa e rằng vẫn còn khiêm tốn.

Hai mắt Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cũng phát sinh biến hóa, vốn là hai mắt đỏ như lửa, đã hoàn toàn biến thành màu vàng, trong mỗi con mắt có một vòng xoáy linh lực màu đỏ nhạt.

Ở xa xa quan sát những biến hóa này của đàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, Vũ La không khỏi sợ hãi than thầm: Lực lượng hùng mạnh như vậy, chẳng trách nào lúc trước vị tiền bối kia an bài cực khổ như vậy, đợi chờ hàng vạn năm chắc chắn là xứng đáng.

Lúc này tất cả mây lửa đã biến mất, tất cả dung nham đã ngưng đọng lại.

Năng lượng hệ Hỏa nóng bỏng đã bị Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ hấp thu sạch sẽ.

Mà một ít Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ dần dần biến hóa, không còn tạo thành hình dáng Thần Vương cổ nữa. Theo chúng biến hóa, dần dần chuyển động tạo thành hình dáng khác.

- Bọn chúng đang làm gì vậy?

Thương Điệp Lệ không nhịn được hỏi.

Mạnh Liên Ân tỏ ra nghi hoặc:

- Dường như bọn chúng đang tạo ra một hình dáng mới, các ngươi xem là hình gì?

Tào Long Báo cau mày:

- Bộ dáng có chút kỳ quái, chưa thể nhìn ra... Chờ một chút, đây... Đây không phải là hình dáng một người sao?

Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ chen chúc dày đặc, dù là như vậy, vẫn tạo ra hình dáng một người cao vài chục trượng, bất quá có vẻ hơi khác với người Trung Châu hiện tại, đầu có vẻ đặc biệt to lớn.

Vũ La thở dài, nói:

- Người này thật là xuất sắc, thủ đoạn thật là lợi hại, không ngờ lại là Thiên Nghĩ cổ Hồn! Lần này thật đúng là phiền phức...

- Thiên Nghĩ cổ Hồn!

Tào Long Báo kêu lên sợ hãi, lập tức nhảy dựng lên:

- Thiên Nghĩ cổ Hồn! Ngươi nói Thiên Nghĩ cổ Hồn ư? Phải chăng là pháp thuật gửi hồn khó tu luyện nhất, âm độc nhất, nhưng cũng là hùng mạnh nhất trong truyền thuyết?Thiên Nghĩ cổ Hồn chính là một loại cổ Sinh Ký Hồn trong truyền thuyết, cũng là loại hùng mạnh nhất.

Pháp môn này có nguồn gốc từ cổ tu thời thượng cổ. Những cổ tu độ kiếp thất bại thông thường chọn phương pháp này, ký sinh nguyên hồn của mình trên thân thể một loại cổ trùng hùng mạnh.

Lúc trước Vũ La đã suy đoán, có thể là vị tiền bối bố trí Đông Hồ địa cung này muốn đoạt xá Thần Vương Cổ trùng sinh. Nhưng không ngờ rằng âm mưu của người ta to lớn hơn nhiều, Thần Vương cổ bất quá cũng chỉ là mồi huyết thực, thứ mà vị tiền bối kia dùng để gửi nguyên hồn chính là mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này.

Trong cổ trùng, hùng mạnh nhất chính là cổ trùng loại kiến, thân thể cứng rắn. Thiên Nghĩ Cổ Hồn chính là một loại cổ Sinh Ký Hồn hùng mạnh nhất, bất quá cũng khó thực hiện nhất. Không ngờ rằng vị tiền bối trong Đông Hồ địa cung này lại chọn phương pháp khó thực hiện nhất như vậy.

Đối với nghi vấn của Tào Long Báo, Vũ La chỉ vào Thiên Nghĩ cổ Hồn ở ngoài xa:

- Chẳng lẽ còn có khả năng nào khác?

Mảnh vụn ký ức của Lam Điệp ấn ký đã chứng minh Vũ La không sai.

Sau khi mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cắn nuốt Thần Vương cổ, ngưng tụ thành hình dáng một người.

Người này ngũ quan cường tráng, lỗ mũi, khóe mắt, cằm, miệng dường như được dùng rìu tạc ra trên đá, đường nét sắc sảo, hết sức kiên cường, khiến cho người ta nhìn qua lập tức cảm thấy ma khí lành lạnh, sát ý kinh người.

Y cao gần mười tám trượng, hai vai rộng rãi, cánh tay như trụ đá, hai tay chắp sau lưng. Đầu y đầy tóc dài khác với Nhân tộc hiện tại, mái tóc y giống như những sợi râu thịt, toát ra hồng quang xung quanh, râu thịt không gió mà bay, vô cùng quỷ dị.

Người do Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tạo thành này vừa xuất hiện, lập tức sát ý ngập trời cuồn cuộn tuôn ra, không ngờ rằng không hề thua kém thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ.

Ba người Tào Long Báo thấy vậy há hốc mồm, Vũ La lại khác với bọn họ. Hắn xuất thân từ phe Ma đạo, đối với vị tiền bối trước mắt chỉ cảm thấy tôn kính. Người có thể ẩn nhẫn vài ngàn năm, bày ra bố trí hoành tráng vĩ đại như vậy để cuối cùng đạt được thần lực nghịch thiên, đây chắc chắn là hạng người có đại nghị lực, đại thiên tư.

Người nọ ở cách xa mấy vạn trượng lạnh lùng nhìn mọi người, trong đôi mắt do Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tạo thành không có chút tình cảm.

Tào Long Báo bị ánh mắt của y đảo qua, nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai chân run lên, đứng không muốn vững.

Y đường đường là Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn, tuy rằng hiện tại trọng thương trong người, thực lực còn lại chưa đầy ba thành lúc bình thường. Nhưng bị người cách mấy vạn trượng nhìn lướt qua đã trở thành dáng vẻ như vậy, cũng có thể thấy đối phương kinh khủng tới mức nào.

Thương Điệp Lệ cùng Mạnh Liên Ân lại càng không chịu nổi, sắc mặt Thương Điệp Lệ biến đổi, thân hình lay động, sau đó lùi lại vài bước, vẫn không thể nào nhịn được, khóe miệng chảy ra một dòng máu nhỏ. Mạnh Liên Ân thảm hại hơn một chút, thất khiếu phun ra một vòi máu. Vũ La thấy vậy bèn tiến lên nắm chặt tay y, nhét một viên linh đan vào miệng.

Mạnh Liên Ân không kịp nói thêm lời nào, vội vàng đi qua một bên ngồi xuống chữa thương.

Dường như người ngoài mấy vạn trượng kia có vẻ bất ngờ, liếc nhìn Vũ La một. Vũ La lập tức cảm giác như có một tảng đá vạn cân đập mạnh vào ngực mình. Mặc dù thương tổn khổng lồ, nhưng thân thể Vũ La hiện tại vô cùng biến thái, hầu như không có cảm giác gì.

Người nọ càng thêm bất ngờ, trong hai mắt vốn không có chút tình cảm chút nào chợt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng không biết tại sao y không nhìn Vũ La nữa, mà là ngẩng đầu nhìn trời, chắp hai tay sau lưng dáng vẻ ngạo nghễ thiên hạ.

Tào Long Báo nghiến răng nghiến lợi, sợ hãi tới nỗi suýt chút nữa thân bất do kỷ, quỳ xuống dập đầu.

- Y đang làm gì vậy?

Giọng y có hơi kỳ dị, là vì cố gắng thốt qua kẽ răng.

Dường như Vũ La đã hiểu ra, bước ra một bước vượt qua khoảng cách ngàn trượng, đi về phía người Thiên Nghĩ cổ Hồn kia.

Tào Long Báo sợ hết hồn vội hỏi:

- Ngươi muốn làm gì vậy?Y đuổi sát theo sau, Thương Điệp Lệ cũng vội vàng đuổi theo. Nhưng không ngờ người nọ đột ngột cúi đầu xuống, hung hăng trừng bọn họ một. Tào Long Báo hét thảm một tiếng, cả người bay ngược trở về, bản mệnh pháp bảo hộ vệ thân mình kêu bốp một tiếng nổ tan nát, máu tươi đổ ròng ròng.

Thương Điệp Lệ giống như một mũi tên bắn ra xa, ngã lên trên cột sáng màu vàng. Xương cốt toàn thân nàng gãy hết sáu thành, nếu không phải nàng có được đạo pháp Côn Luân kỳ lạ, đã chết chừng ba lần.

- Vũ Đại nhân...

Tào Long Báo kêu thảm một tiếng, Vũ La cũng không quay đầu lại, khẽ phất phất tay với y.

Vũ La đi thẳng đến trước mặt người nọ trăm trượng, ở chỗ này nhìn lại, tuy rằng mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ kia không nhúc nhích, nhưng vẫn khiến cho người ta bất giác sinh ra cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng.

Người nọ thờ ơ liếc nhìn Vũ La một, toát ra ý cảnh cáo rất rõ ràng, sau đó lại ngẩng đầu lên trời, dường như đang chờ đợi chuyện gì đó.

Vũ La thở dài một tiếng:

- Tiền bối không cần chờ nữa.

- Tiền bối đợi vài ngàn năm, các tu sĩ trên thế giới này cũng đợi vài ngàn năm. Thiên kiếp sẽ không tới, tiên tuyệt Ngũ Phương giới đã vài ngàn năm rồi.

Người nọ thình lình cúi đầu, hung hăng nhìn về phía Vũ La, áp lực trên người Vũ La đột nhiên tăng lên gấp mấy trăm lần, dù là hắn cũng có chút không chịu nổi. Nhưng Vũ La không lui về phía sau chút nào, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước:

- Nếu tiền bối không tin, có thể đi ra ngoài hỏi một chút. Người đợi lâu như vậy Thiên kiếp còn chưa tới, chẳng lẽ người cũng chưa có chút nghi ngờ nào sao?

- Nếu như tiền bối có năng lực, xin mời phá toái hư không, thoát khỏi Ngũ Phương giới.

Người nọ vẫn không nói lời nào, trừng mắt nhìn Vũ La một, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời.

Lần này dù là Vũ La cũng không chịu nổi, liên tiếp lùi lại ba bước, mới cảm thấy khá hơn một chút. Mà người nọ nhìn lên trời như vậy qua một hồi lâu vẫn không thấy Thiên kiếp giáng xuống, rốt cục hiểu ra lời Vũ La là sự thật. Thình lình y cúi đầu, trong hai mắt tràn đầy lửa giận, chợt há to miệng ngửa mặt lên trời, làm ra vẻ như đang rống giận.

Chẳng qua dường như y vẫn chưa khống chế Thiên Nghĩ cổ Hồn thuần thục, tiếng gầm giận dữ này không có âm thanh, trở thành động tác gào thét không tiếng động, nhìn qua có vẻ hết sức tức cười.

Nhưng Vũ La làm sao cũng không cười nổi. Tuy rằng người nọ không phát ra thanh âm, nhưng cơn giận và lực lượng lại bạo phát hoàn toàn. Tám cột sáng quay xung quanh Đông Hồ nổ ầm một tiếng, vỡ tan tành.

Người nọ chỉ gầm lên giận dữ như vậy, tám cột sáng mà Vũ La không thể nào phá được đã vỡ tan.

Vũ La hự một tiếng, mũi chảy ra hai dòng máu. Hắn lui về phía sau, lần này lùi lại chín bước mới ngừng lại được, trong lòng lạnh toát như vừa rơi xuống hố băng, không ngờ rằng với thân thể hiện tại của mình lại bị thương vì một tiếng gầm không ra tiếng.

Dường như cơn giận của người nọ không nơi phát tiết, thình lình quay nhìn bốn người Vũ La, trong mắt phun ra ngọn lửa dài đến mấy trăm trượng.

Y vung tay lên, Tào Long Báo kêu lên một tiếng quái dị, lập tức lăn người đi né tránh.

Một dấu bàn tay khổng lồ thình lình xuất hiện, ầm một tiếng đánh trúng chỗ Tào Long Báo vừa nằm khi nãy thành một hố to. Mặc dù Tào Long Báo né được nhưng vẫn bị chưởng phong quét phớt qua người. Y lảo đảo một, miệng lại phun ra hai ngụm máu tươi.

Tào Long Báo không còn chút dáng vẻ cao nhân tiền bối, vừa chạy trốn vừa lắp bắp kêu lên:

- Con bà nó, con bà nó... Lần này lão tử phải chết tại đây, lần này lão tử phải chết tại đây...

Người nọ trong cơn cuồng nộ thình lình vung hai tay lên, nhất thời trong cả phạm vi Đông Hồ xuất hiện lưu tinh hỏa vũ giáng xuống vù vù. Vô số vẫn thạch lưu tinh to bằng căn phòng từ trên trời giáng xuống, nháy mắt nơi này trở thành địa ngục trần gian.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-862)