← Ch.627 | Ch.629 → |
Bốn người từ trên mây hạ xuống, Long Hổ Sơn vạn dặm tuấn tú liền hiện ra trước mắt. Tuy rằng cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng bốn người không lòng dạ nào thưởng thức. Đám khí Huyền Hoàng mênh mông cuồn cuộn kia dường như đang chống đỡ đại trận, mặc dù hộ sơn đại trận còn chưa phát động nhưng có thể nhìn ra, trận này hết sức bất phàm.
Vu Thiên Thọ cau mày, trong bốn người, lão tinh thông về trận pháp nhất:
- Sư phụ, ngài hãy chờ một chút, trận này có chút cổ quái, đồ nhi vẫn chưa thể nhìn ra manh mối, để cho đồ nhi nghiên cứu một phen...
Vũ La khoát tay chặn lại:
- Không cần, chúng ta không có thời gian nữa.
Vu Thiên Thọ có hơi lo lắng, Vũ La cũng đã nhanh chóng bay về phía sơn môn Long Hổ Sơn.
Sơn môn Long Hổ Sơn lộ ra vẻ vô cùng đơn giản, một thềm đá thật dài giống như một sợi dây thừng từ trên Long Hổ Sơn buông xuống. Cuối thềm đá này chính là lối vào Long Hổ Sơn. Bên cạnh lối vào có một cây cột đá hết sức thô to, cao mười trượng, to ba trượng, bề ngoài loang lổ tang thương, hiện đầy dấu vết của năm tháng.
Phần hướng ra ngoài của cột đá có ba chữ to màu đỏ máu cứng cáp hữu lực: Long Hổ Sơn.
Đây chính là sơn môn Long Hổ Sơn trong Cửu Đại Thiên Môn uy chấn Trung Châu.
Lúc này ở cửa sơn môn đang có một thanh niên ngửa mặt lên trời đứng đó. Nhìn thấy bốn người Vũ La tiến tới, thanh niên kia không thèm để ý, vẫn hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời như trước.
Vũ La nhớ tới lời hứa của mình với Tào Long Báo, lại lo lắng Cốc Mục Thanh thật sự rơi vào trong tay Long Hổ sơn, cho nên lúc này quyết định tiên lễ hậu binh, tiến lên lạnh nhạt nói:
- Xin thông báo Trương Thiên Tuyệt một tiếng, Vũ La đã tới.
Ôn Tây Lăng đảo mắt vài vòng, quét nhìn Vũ La với ánh mắt hết sức khinh thường:
- Ngươi là Vũ La đó sao, bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.
Vũ La vẫn không tỏ ra tức giận:
- Ta chính là Vũ La, quả thật không có ba đầu sáu tay.
Ôn Tây Lăng cất tiếng cười lạnh:
- Xem như ngươi cũng tự biết mình, nhưng vì sao ngươi không thử nghĩ xem, ngươi là cái thá gì? Chỉ là một tội nhân bị Trưởng lão hội đuổi ra ngoài, bằng vào ngươi cũng muốn gặp sư tôn ta ư? Thật hết sức nực cười, thời thế hiện tại quả là thay đổi, chó mèo cũng cho là mình có cơ hội nói chuyện với cường giả hàng đầu Trung Châu.
Lòng kiên nhẫn của Vũ La cực kỳ có hạn, hắn đã hận thấu xương Trương Thiên Tuyệt, vừa cực kỳ lo lắng cho an nguy của Cốc Mục Thanh. Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng là gì, lại ở nơi này nói nhăng nói càn làm chậm trễ thời gian của mình.
- Đi thông báo, hoặc là chết.
Ôn Tây Lăng cười ha hả:
- Ha ha ha! Chết? Vũ La, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Trung Châu đệ nhất trận, cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng! Các sư đệ, xuất thủ cho Tam gia ta coi thử!
Hắn rút lui thật nhanh về phía sau, vung tay chém hờ xuống một.
Theo mệnh lệnh của y vừa ra, khí thế cả Long Hổ Sơn nhất thời biến đổi, chín đạo khí Huyền Hoàng mênh mông bành trướng, bao trọn Long Hổ Sơn lại.
- Ầm!
Khí tức hùng mạnh tới mức thừa sức khiến cho thần tiên phải run rẩy thình lình bạo phát, một bức màn sáng màu vàng nhạt bao vây bảo vệ Long Hổ Sơn.
- Vũ La!
Bên trong trận, Ôn Tây Lăng gần giọng thét to:
- Ngày chết của ngươi đã đến! Cửu Huyền Vấn Thiên trận, trảm yêu trừ ma, giết! Giết! Giết!
Đúng như lời Ôn Tây Lăng, Cửu Huyền Vấn Thiên trận không chỉ là một trận pháp phòng ngự, mà còn có khả năng tấn công, cho nên y không lo lắng chút nào. Nếu Vũ La không công kích, bản thân cũng sẽ bị trận pháp vây khốn.
Mấy chục tên đệ tử liên thủ điều khiển đại trận nghe thấy lệnh y, lập tức dựa theo quá trình huấn luyện vô số lần trước đây, bắt đầu khởi động trận pháp.
Vốn đại trận này chỉ cần một người cũng có thể điều khiển. Nhưng như vậy yêu cầu đối với tu vi người đó sẽ rất cao, cả Long Hổ Sơn, cũng chỉ có Trương Thiên Tuyệt có thể làm được.
Tuy rằng mấy chục tên đệ tử liên thủ điều khiển như vậy, hiệu quả có hơi kém một chút, cũng không kém nhiều.
Ôn Tây Lăng tự cho rằng mình rống lên liên tiếp ba tiếng giết gần khản cổ, nhất định là sát khí tứ bề, phối hợp với Cửu Huyền Vấn Thiên trận, thanh thế ngay cả tu sĩ thông thường cũng có thể dọa cho vỡ mật.
Nhưng hành động như vậy rơi vào mắt đại hành gia chân chính như Vũ La, không khỏi lộ vẻ kệch cỡm, càng buồn cười như những tên nhãi nhép.
Trong Cửu Huyền Vấn Thiên trận, giữa chín đạo khí Huyền Hoàng mênh mông bành trướng, mỗi đạo rút ra một tia, dung hợp cùng năng lượng mênh mông cuồn cuộn của trận thành một thể. Sau đó khí Huyền Hoàng lập tức bành trướng thành chín con cự long, từ trong Long Hổ Sơn gào thét bay ra. Dọc trên đường đi chín cự long bay sát mặt đất, cây cối, nham thạch đều bị chúng nghiền nát.
Rống!
Chín con cự long giận dữ rống lên, uốn mình trên không một đã tới trên đầu Vũ La, sau đó mở ra chín cái miệng to như chậu máu, hung hăng cắn xuống Vũ La bên dưới.
Bị chín cự long vây công, Vũ La không hề nhúc nhích, Ôn Tây Lăng cùng những đệ tử kia tận mắt thấy chín cự long cắn vào người Vũ La, cảm thấy hạnh phúc tới mức khó lòng tin được. Không ngờ rằng tên Vũ La từng giết chết Lâm Tuyệt Phong, hiện tại bị bọn chúng giết chết một cách dễ dàng như vậy.
Chín tiếng phập kỳ dị vang lên, chín cự long hình thành từ khí Huyền Hoàng đã tiêu tan không thấy, Vũ La vẫn bình yên vô sự, chỉ có áo bị cắn run lên vài cái mà thôi. Hắn phủi phủi vạt áo, lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ Trung Châu đệ nhất đại trận Cửu Huyền Vấn Thiên trận trong truyền thuyết, chỉ có chút lực lượng nhỏ nhoi như vậy sao? Không cần thử dò xét ta, cứ việc dốc hết toàn lực đi, bằng không cả Long Hổ Sơn này sẽ phải ôm hận vì ngươi!
Ôn Tây Lăng cười gằn một tiếng:
- Đây là ngươi muốn chết, chẳng lẽ Tam gia ta hẹp hòi không thành toàn cho ngươi?
Y lại vung tay lên, lần này Vũ La cũng cảm giác được có chút khác thường.
Một cỗ lực lượng hùng mạnh khó lòng tin được giống như núi lửa phun trào từ dưới đất bùng lên. Trong Long Hổ Sơn, toàn bộ khí Huyền Hoàng ẩn dưới đất vài ngàn năm đều tuôn trào ra, khiến cho cả Long Hổ Sơn bị bao phủ trong một tầng sương mù nồng đậm.
Mà Cửu Huyền Vấn Thiên trận càng ngày càng trở nên dày nặng hơn.
Vũ La bỗng nhiên sửng sốt, ngay cả hắn cũng không nhìn ra, không biết Cửu Huyền Vấn Thiên trận dùng phương pháp gì đã lôi tuột hắn vào trong trận, mà ba người Hướng Cuồng Ngôn lại bị giữ bên ngoài trận.
Vu Thiên Thọ lập tức biến sắc:
- Thiên Địa Na Di! Đây... Đây thật sự là Thiên Địa Na Di, có thể lấy trận pháp sử dụng, hơn nữa không có chút dấu hiệu nào, thật sự là hết sức thần kỳ, khó lòng tin được!
Sắc mặt Lư Niệm Vũ thoáng chốc trở nên rất khó coi:
- Nói như vậy Cửu Huyền Vấn Thiên trận này thật sự bất phàm, e rằng Vũ La... Không dễ gì ứng phó...
Lão không muốn nói rằng Vũ La không phải là đối thủ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng sửa lại một câu, lộ ra vẻ cực kỳ không được tự nhiên.
Hai người cùng nhìn sang Hướng Cuồng Ngôn:
- Hướng tiên sinh, chúng ta liên thủ xông vào đi, nói gì cũng phải cứu Vũ La ra.
Hướng Cuồng Ngôn ngửa đầu nhìn ra xa, Cửu Huyền Vấn Thiên trận giống như một cự thú Hồng Hoang hết sức khổng lồ, trước mặt nó, mọi người giống như một hạt cát, còn kém rất xa.
Lão chợt thu hồi dáng vẻ hận đời thường ngày, vẻ mặt trở nên âm trầm sâu sắc:
- Đường tu hành trải qua biết bao phong ba bão táp, các ngươi cũng đã trải qua tang thương tuế nguyệt gần ngàn năm, hẳn cũng hiểu rằng khúc chiết khó tránh khỏi, kiếp nạn khó lòng thoát. Nếu như không thể vượt qua, chắc chắn sẽ là một đòn đả kích hết sức nặng nề đối với đạo tâm và cảnh giới.
- Chúng ta có thể giúp hắn đánh tan Long Hổ Sơn, nhưng hắn đã vào trong trận, vậy chính là kiếp nạn của hắn. Đến cảnh giới như chúng ta, nhờ người ngoài tương trợ như vậy không phải là có lợi, ngược lại còn có hại. Nếu bản thân mình không thể vượt qua, sẽ trở thành gút mắc trong lòng cả đời. Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ sao lại không biết như vậy, nhưng chuyện này liên quan tới tính mạng của Vũ La, chỉ là hai người quan tâm quá cho nên loạn mà thôi.
- Ôi...
Hai người thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Cửu Huyền Vấn Thiên trận nhưng không lưu ý, mặc dù Hướng Cuồng Ngôn nói như vậy trấn an hai người, nhưng gương mặt lão cũng vô cùng lo lắng.
Cửu Huyền Vấn Thiên trận giống như một tảng đá lớn, đè nặng trong lòng cả ba người.
Thủ đoạn Thiên Địa Na Di này, ngay cả Vũ La cũng không hề phát giác. Đến khi hắn kịp phản ứng, thân đã ở trong đại trận. Bất quá hắn chỉ hơi bất ngờ chứ không hề hoảng loạn, vừa quan sát một vòng xung quanh vừa lẩm bẩm:
- Như vậy mới xứng với danh hiệu Trung Châu đệ nhất trận...
Xung quanh toàn là khí Huyền Hoàng, màu đen và màu vàng thỉnh thoảng tách ra phân biệt rõ ràng, thỉnh thoảng đan xen vào với nhau, mơ hồ không rõ. Vũ La nhìn dưới chân mình chỉ thấy cũng là khí Huyền Hoàng, không thấy mặt đất đâu cả.
Hắn không dám loạn động, mặc dù hắn hết sức tin tưởng vào nguyên hồn của mình, nhưng phỏng đoán rằng Ngọc Ma Vương năm xưa cũng có nguyên hồn không hề yếu hơn mình, chỉ cần sơ suất một chút e rằng cũng sẽ bị mê muội trong đại trận này.
Hắn thử phóng xuất lực lượng nguyên hồn ra thăm dò, nhưng mới vừa phóng xuất nguyên hồn đã bị một cỗ lực lượng nhu hòa nhưng hết sức dẻo dai đẩy bật trở về, khiến cho hắn có cảm giác không thể nào chống lại được.
Kết quả như vậy cũng không làm cho Vũ La bất ngờ, chắc chắn là các tiền bối trước đây cũng đã thử qua như mình.
Khí Huyền Hoàng xung quanh bắt đầu khởi động không ngừng, càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng trầm trọng.
Vũ La còn chưa nghĩ ra biện pháp xử lý hữu hiệu, áp lực vô hình kia đã tăng lên gấp mấy trăm lần, áp lực hùng mạnh khiến cho Vũ La có cảm giác gần như ngạt thở. May nhờ thân thể của hắn cường hãn, nếu không lúc này chỉ sợ đã bị ép cho kinh mạch toàn thân nổ tung, ngũ tạng vỡ nát.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, cũng chỉ có thể hơi giảm bớt áp lực kinh khủng kia mà thôi.
Trong sơn môn, Ôn Tây Lăng cười ha hả:
- Các vị sư đệ mau xem, tiểu tử này sắp sửa không chịu đựng được nữa rồi. Ta đã nói, Cửu Huyền Vấn Thiên trận của chúng ta hùng mạnh vô cùng, nhất định có thể trấn áp, đánh chết tiểu tử này!
Người không tiến vào trong Cửu Huyền Vấn Thiên trận, bất kể thế nào cũng không thể hiểu được trận này đáng sợ tới mức nào.
Bị vây ở trong trận, xung quanh toàn là một mảng khí Huyền Hoàng, bất kể thế nào cũng không thể xông ra. Cho dù Vũ La có được độn pháp với tốc độ trăm vạn dặm trong nháy mắt, cũng không thể thoát ra được. Áp lực của khí Huyền Hoàng không ngừng gia tăng, trận này chỉ bằng vào thủ đoạn đơn giản nhất lại có thể đạt tới hiệu quả đáng sợ nhất.
Nhưng làm sao có thể tạo thành hiệu quả như vậy, cho dù là Vu Thiên Thọ đi vào cũng không hiểu được.
Trong trận này cũng không phải là mở ra một thế giới động thiên khác, cũng không phải mê trận che mắt, mà là rộng lớn vô biên, mặc cho người lọt vào trong trận phi thiên độn địa, cũng không thể nào trốn thoát.
Mà khí Huyền Hoàng kia dày nặng có một không hai, áp lực nặng nề có thể so với lò luyện đan cường hãn nhất. Chỉ cần có được đầy đủ thời gian, có thể dựa vào áp lực luyện hóa hết thảy.
Ôn Tây Lăng kêu la một tiếng, những đệ tử kia cũng rất là hưng phấn. Bọn chúng có thể thấy rõ biến hóa trong trận, Vũ La khoanh chân ngồi xuống, hơn nữa thần sắc lộ ra vẻ rất không thoải mái, khiến cho bọn chúng hết sức bất ngờ, không ngờ trận pháp này quả thật lợi hại như vậy. Bọn chúng được cổ vũ mạnh mẽ, lập tức gào thét lên:
- Mau thêm chút lực, luyện hóa tiểu tử này đi!
- Phong ấn chết hắn đi, thật là hay quá...
- Ha ha, Tam sư huynh, chúng ta lập công lớn như vậy, huynh cần phải nói tốt vài câu giúp chúng ta trước mặt chưởng môn mới được, không thể ban thưởng ít quá...
Ôn Tây Lăng cười to:- Yên tâm đi, ai ai cũng sẽ được trọng thưởng!
Dưới sự đồng tâm hiệp lực điều khiển của bọn chúng, đại trận vận chuyển hết sức trầm ổn, khí Huyền Hoàng trong trận càng ngày càng dày nặng, áp lực cũng càng lúc càng lớn. Lúc này nếu ném vào đó một món pháp bảo thông thường, lập tức cũng sẽ bị khí Huyền Hoàng hóa thành phấn vụn.
Nhưng Vũ La vẫn ngồi thẳng trong đó như trước, từ đầu đến cuối không có phát sinh một chút biến hóa nào cả.
Từ thần sắc của hắn đúng là có thể nhìn ra hắn cũng không thoải mái, nhưng cũng chỉ có như thế. Hơn nữa từ đầu chí cuối, bất kể áp lực gia tăng tới mức nào, thần sắc của hắn vẫn là như vậy, không hề có biến hóa.
Theo đại trận vận chuyển, Vũ La mơ hồ cảm giác được có điểm gì đó kỳ dị. Hắn khẽ cau mày, đích xác là bởi vì áp lực này làm cho hắn không thoải mái, ngoài ra còn một nguyên nhân khác chính là nghi ngờ, nghi ngờ đưa tới cảm giác như vậy.
Khí Huyền Hoàng càng ngày càng nhiều, áp lực nặng nề bắt đầu ảo hóa ra đủ các hình thái. Xung quanh Vũ La dần dần trải đầy núi cao, cự thạch, sông ngòi... Hết thảy đều chen chúc ùa về phía Vũ La.
Sau đó, khí Huyền Hoàng tiếp tục ảo hóa ra vô số thượng cổ Thần Thú, con nào cũng to hơn ngọn núi, sau khi húc vỡ những ngọn núi cản đường, ào ào chạy như điên tới chỗ Vũ La.
Thân thể Vũ La cường hãn vô cùng, Cửu Long Thôn Nhật vận chuyển trong cơ thể chống cự lại áp lực cực lớn kia. Nhưng chính hắn cũng hiểu, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn không thể kiên trì được lâu.
Nhưng hắn vẫn cố chấp muốn tìm hiểu xem vì sao mình ở trong đại trận này, lại có cảm giác kỳ quái như vậy. Hắn mơ hồ cảm thấy rằng đến khi áp lực của đại trận này lên đến đỉnh điểm, đó sẽ là thời điểm hắn tìm được đáp án.
Mà dường như cảm ứng được thân thể Vũ La đã đạt đến cực hạn, Lam Điệp ấn ký trên ngực hắn trong lúc không hay không biết, phóng xuất từng điểm sáng màu lam nhạt.
Áp lực kia vẫn đang không ngừng gia tăng, trong đại trận không chỉ có dã thú nơi rừng núi sông ngòi cũng có các loại sinh linh, nghiễm nhiên đã là một thế giới hết sức hoàn thiện. Thế giới này đang dùng hết trọng lượng của bản thân nó đè lên người Vũ La.
Dường như Vũ La chính là Thần Thú trong truyền thuyết của một số Man tộc, lưng gánh toàn bộ thế giới.
Vũ La hừ một tiếng, trong lỗ mũi chảy ra hai dòng máu tươi.
Ngoài trận, bọn Ôn Tây Lăng mừng như điên dại:
- Ha ha, thành, thành công rồi!
Trong cơ thể, Vũ La triển khai tất cả thủ đoạn của mình, các loại linh phù, pháp bảo tung bay trong Minh Đường Cung của hắn, trợ giúp thân thể hắn chia sẻ áp lực bên ngoài.
Cho dù là như vậy, hắn cũng chống đỡ vô cùng vất vả.
Khi thế giới này hiển hóa ra toàn bộ, áp lực kia vẫn tiếp tục gia tăng không hề ngừng lại. Động thực vật trên thế giới cũng không ngừng tiến hỏa, rất nhanh đã ảo hóa ra các loài sinh vật cấp cao có trí khôn.
Thế giới này khác với Ngũ Phương giới ở chỗ, những sinh vật phá triển trí khôn cấp cao trong thế giới này cũng không phải là động vật, mà là một số loài thực vật, trong đó có một loại dây mây là tối ưu. Rất nhanh loại dây mây này đã chiếm cứ toàn bộ thế giới. Theo ánh mắt Vũ La nhìn thấy, thực vật thông thường lại có được trí khôn cao cấp như vậy, quả thật là một chuyện khó lòng tin được.
Nhưng chuyện như vậy vẫn xảy ra trong thế giới này.
Không chỉ có như thế, sau khi những dây mây này thống trị toàn bộ thế giới, bèn trói buộc khắp nơi, biến thế giới này thành một "lồng tre" khổng lồ.
Mà lúc này, áp lực của thế giới đè lên người Vũ La cũng đã đạt tới đỉnh điểm.
Trong khoảnh khắc này, Vũ La chợt cảm thấy trong Minh Đường Cung của mình như có một luồng hỏa phong nóng bỏng thổi ngang qua, quét ngang cả thế giới nho nhỏ bên trong Minh Đường Cung. Trong luồng hỏa phong này, Thiên Mệnh Thần Phù Phong Thần Bảng thần bí chậm rãi hiện ra, rót vào trong đầu Vũ La một ý niệm: Phát hiện Thần Tướng có thể sắc phong, có sắc phong hay không?
Thần Tướng? Thiên Mệnh Thần Phù? Vũ La hết sức bất ngờ, ở đâu vậy?Nơi này chính là Cửu Huyền Vấn Thiên trận, chung quanh là một mảnh hư vô, chẳng lẽ trong thế giới do khí Huyền Hoàng ảo hóa ra này có ấn giấu đạo Thiên Mệnh Thần Phù nào đó hay sao?
Mặc dù nghi vấn trùng trùng, nhưng Vũ La vẫn không chút do dự lựa chọn sắc phong.
Lần này cũng không giống như lần trước, những lần trước đây sau khi Vũ La xác nhận, Phong Thần Bảng lập tức toát ra ánh sáng, thu hút lấy đạo Thiên Mệnh Thần Phù vô chủ kia về phía mình.
Nhưng lần này dường như Phong Thần Bảng đang chuẩn bị làm gì đó, từng cỗ hào quang màu vàng nhạt từ thân thể nó xông ra, khuếch tán không ngừng. Giữa chín đạo hào quang màu vàng nhạt liên tiếp như vậy, rốt cục Phong Thần Bảng ngưng tụ ra một vòng sáng màu vàng nồng đậm trên thân thể của mình, từ trong Minh Đường Cung bắn ra bên ngoài.
Vũ La vội vàng mở mắt ra xem, muốn biết rốt cục đạo Thiên Mệnh Thần Phù kia ẩn nấp ở nơi nào.
Bên ngoài chính là thế giới do khí Huyền Hoàng ảo hóa ra, nhưng vòng sáng màu vàng kia hoàn toàn không thèm để ý tới thế giới này, vù một đã xuyên thấu toàn bộ thế giới, chiếu rọi vào một nơi tồn tại bản nguyên thuộc thế giới bên ngoài.
Ầm...
Một tràng tiếng sấm trầm đục liên tục vang lên, thế giới do Huyền Hoàng khí ảo hóa ra hoàn toàn sụp đổ, các loại hình thái sinh linh, núi cao, sông, hồ, biển cả toàn bộ chia năm xẻ bảy, hóa thành khí Huyền Hoàng nguyên thủy nhất.
Mà trước mắt Vũ La có một vòng sáng màu vàng không ngừng bành trướng, bao phủ trên đầu hắn.
Luồng sáng màu vàng kia có tính xuyên thấu cực mạnh, dễ dàng xuyên qua khí Huyền Hoàng, khiến cho Vũ La nhìn thấy được cảnh vật thật xung quanh mình. Hắn thấy mình đang khoanh chân ngồi trên một mảnh đất trống, cách đó không xa là một thềm đá thật dài, chính là lối vào Long Hổ Sơn.
Mà ở xéo phía trước hắn chính là cột đá của sơn môn Long Hổ Sơn.
Trên cột đá, ba chữ to Long Hổ Sơn như rồng bay phượng múa đang toát ra hồng quang giống như ngọn lửa.
Chuyện ra ngoài dự liệu của Vũ La chính là, vòng sáng màu vàng kia lại bao phủ cột đá này.
Hiển nhiên trong cột đá đang cất giấu thứ gì đó, đang ra sức đối kháng với lực lượng của Phong Thần Bảng. Vòng sáng màu vàng không ngừng xoay tròn, mà trên cột đá kia, ba chữ to Long Hổ Sơn cũng đang không ngừng phóng xuất ánh lửa nồng đậm, đối kháng với ánh sáng vàng kia.
Lúc này Vũ La phóng xuất nguyên hồn, khí Huyền Hoàng xung quanh không còn ảnh hưởng, dưới nguyên hồn quan sát, Vũ La giật mình kinh hãi.
Ba chữ to Long Hổ Sơn kia nhìn qua đơn giản, trên thực tế có từng đường nét trận pháp vô cùng đặc biệt, gắn kết tất cả khí số, linh mạch của cả Long Hổ Sơn lên trên cột đá này.
Trong cự thạch có một luồng hào quang mông lung, khiến cho nguyên hồn Vũ La cũng không nhìn rõ rốt cục bên trong phong ấn thứ gì.
Mà bên ngoài luồng hào quang kia bị vô số đường nét trận pháp trói chặt lại giống như kén tằm. Hào quang không ngừng nhảy lên, nhưng đã bị những đường nét trận pháp trói buộc chặt chẽ.
- Là vật gì đây...
Vũ La không nhịn được thì thầm một tiếng.
- Ủa...
Bọn Ôn Tây Lăng có vẻ kinh ngạc, bọn chúng nhìn thấy được biến hóa trong trận, biến hóa như vậy khiến cho bọn chúng cảm thấy không yên lòng. Nhưng Ôn Tây Lăng vẫn vô cùng tin tưởng như trước: Ngay cả Ngọc Ma Vương cùng Kim Long tôn giả ở Cửu Huyên Vấn Thiên ở trước mặt đại trận cũng phải ôm đầu máu chạy về, huống chi là lỏi con Vũ La ngươi!
Đúng là Vũ La không tinh thông trận pháp, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết gì cả.
Tuy rằng hắn không phá giải được những đường nét trận pháp chằng chịt như kén tằm kia, nhưng hắn có phương pháp xử lý khác: Linh văn.
Vũ La thầm cân nhắc trong lòng trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, lúc này mới quyết định được. Mà những đường nét trận pháp kia mượn linh lực của cả Long Hổ Sơn này, vẫn đang không ngừng đối kháng sắc phong của Phong Thần Bảng.
Vũ La chậm rãi giơ tay lên, đánh ra hai tầng ấn ký Băng Chi Tổ Vu, Vu lực màu vàng sẫm phát động, ngón tay Vũ La cũng động, tốc độ nhanh chóng vô cùng. Thậm chí Ôn Tây Lăng bên ngoài trận cũng không nhìn rõ quỹ tích tay hắn, chỉ nhìn thấy tay Vũ La vừa động, đã có một mảng hào quang màu vàng nhạt toát ra.
Cho dù với tốc độ như vậy, Vũ La cũng phải viết trong khoảng thời gian tàn một nén nhang.
Đây là loại linh văn mà Vũ La đã nhìn thấy qua vài lần nhưng vẫn không thể hoàn toàn hiểu được, cũng không thể hoàn toàn nắm được trong tay. Một nét vẽ như vậy từ đầu chí cuối nhìn qua như có vô số linh văn dày đặc, trên thực tế chỉ có một đạo.
Trong đạo linh văn này, Vũ La còn cho thêm vào vài loại linh văn thượng cổ mà mình quen thuộc, có vẻ như không giống ai. Sau khi cải biến như vậy, dường như lực lượng linh văn có hơi yếu đi, nhưng dễ dàng khống chế hơn.
Sau khi làm ra một quái thai như vậy, Vũ La cũng không biết rốt cục đạo linh văn này có uy lực tới mức nào.
Sau khi hắn viết xong cũng cảm thấy cả người một trận hư thoát, Vu lực màu vàng sẫm suýt nữa tiêu hao không còn.
Cũng may lỗ chân lông trên thân thể hắn mở ra một lượt, điên cuồng hấp thu khí Huyền Hoàng nồng đậm bên ngoài. Khí Huyền Hoàng chính là một trong những loại linh khí căn bản nhất trên thế giới này, có cấp bậc cao hơn thiên địa linh khí thông thường giữa trời đất không ít. Nó nhanh chóng chuyển hóa thành Vu lực màu vàng sẫm tinh thuần nhất, lực lượng của hắn lại được bổ sung đầy đủ như trước.
Sau khi đạo linh văn kia rời tay Vũ La bay ra, vận chuyển theo một quỹ tích hơi kỳ dị, chậm rãi rơi vào trên cột đá kia, sau đó nhanh chóng thẩm thấu vào trong. Dường như cột đá kia là do vô số hạt cát ghép lại mà thành, đạo linh văn này chính là nước, chậm rãi thấm vào.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy cột đá có phản ứng gì.
Ôn Tây Lăng ngoài trận cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Tên xuẩn ngốc này thật sự cho rằng mình có thể phá giải Cửu Huyền Vấn Thiên trận hay sao? Đùng nói giỡn, trận này là do đích thân tố sư Long Hổ Sơn ta bày ra...
Y còn chưa dứt lời, cột đá kia thình lình run lên kịch liệt.
Bốp... Trên cột đá nứt ra một khe thật nhỏ, mặc dù khe nứt này nhỏ vô cùng, nhìn qua không thể tạo thành ảnh hưởng gì với cột đá, nhưng nó lại nằm trên ba chữ Long Hổ Sơn.
Mà Vũ La nhờ có nguyên hồn có thể nhìn thấy rõ ràng, những đường nét trận pháp chằng chịt bên trong đang không ngừng gãy lìa ra.
Mà khe nứt kia càng ngày càng lớn, giống như một con rắn độc nhanh chóng lan tràn khắp mặt ngoài cột đá. Rất nhanh vết nứt đã xuyên qua cả cột đá, sau đó nhanh chóng biến thành, hai, ba, bốn khe nứt... Giống như mạng nhện giăng đầy cột đá, nhưng cột đá vẫn chưa sụp đổ.
Trận pháp do tổ sư đầu tiên của Long Hổ Sơn đích thân bố trí quả thật bất phàm, có thể vây khốn chặt chẽ luồng hào quang kia trong trung tâm cột đá. Bất kể là Phong Thần Bảng hay là Vũ La, cũng không thể bằng vào lực lượng của mình phá vỡ được trận này.
Nhưng lực lượng của Vũ La cùng Phong Thần Bảng hợp lại với nhau, bấy nhiêu đã đủ.
Đạo linh văn kia của Vũ La đã phá nát một nửa đường nét trận pháp bên trong cột đá, đây là kết quả mà Vũ La đã dốc hết toàn lực của mình.
Nhưng một nửa đường nét trận pháp còn lại vẫn có năng lực tiếp tục giữ lại luồng hào quang kia bên trong cột đá.
Bất quá thần quang sắc phong của Phong Thần Bảng trên đầu tiếp tục vận chuyển, giống như đang kéo một bàn kéo khổng lồ từ thuở Hồng Hoang. Dây thừng vô hình trên bàn kéo kéo luồng sáng kia ra thật mạnh. Luồng sáng không thể ngăn lại bắt đầu tiến về phía thần quang, tránh thoát từng đường nét trận pháp.
Dường như Vũ La nghe được thanh âm gãy lìa của từng đường nét trận pháp, rốt cục cột đá sụp đổ.
Ầm...
Ba chữ Long Hổ Sơn nổ ầm thành nhiều mảnh nhỏ, cột đá cũng theo đó vỡ tan tành. Luồng sáng kia lao mạnh vào luồng thần quang sắc phong của Phong Thần Bảng.
Sau đó nó cùng luồng thần quang kia hóa thành một điểm sáng to bằng hạt gạo vô cùng xinh đẹp, chui vào trong mi tâm Vũ La.
Ầm... Cả Long Hổ Sơn cũng chấn động một. Những đường nét trận pháp kia liên kết khí số, linh mạch của Long Hổ Sơn lại với nhau. Sau khi luồng sáng kia chạy thoát, Long Hổ Sơn cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
← Ch. 627 | Ch. 629 → |