← Ch.653 | Ch.655 → |
Xiêm trưởng lão ở bên cạnh nhìn hắn một âm thầm gật đầu, lúc này còn có thể ẩn nhẫn được, Ngọc Cửu Long cũng coi như không tồi rồi, tương lai giao Cổ Ngọc thế gia cho hắn mình cũng có thể yên tâm.
Tính tình của Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn đều là cao ngạo, nếu như hai bên tiếp tục đối kháng, hai nàng nhất định vững vàng đứng ở bên cạnh Vũ La đại chiến một trận với mọi người.
Nhưng có người ra mặt điều giải, nữ nhân luôn mềm lòng, hai người liền nhìn về phía Vũ La, trong vẻ mặt cũng có mấy phần ý vị dò hỏi.
Vũ La hoàn toàn không thèm nhìn bọn Biện Tây Lương, suy nghĩ một chút nói:
- Một canh giờ.
Cửu Ân Đạo Nhân quay đầu lại nhìn mọi người, mọi người đều không dị nghị, hắn gật đầu một:
- Được, chúng ta chờ một canh giờ.
Biện Tây Lương có chút không cam lòng, nhìn mọi người một chút, bất âm bất dương nói một câu:
- Nếu như sau một canh giờ, Mạnh Liên Ân còn chưa xuất hiện thì sao?
Không ít người trong lòng cũng có nghi vấn như vậy, vì vậy lời này vừa thốt ra, lập tức có bảy tám ánh mắt cùng nhìn Vũ La.
Vũ La không nhịn được mỉm cười, ánh mắt lấp lánh hữu thần, nhìn Biện Tây Lương một vô cùng sắc bén:
- Biện Tây Lương, ta thấy ngươi thực sự không tin Mạnh Liên Ân có thể đi vào chứ gì?
Biện Tây Lương hừ lạnh một tiếng:
- Đâu chỉ là ta, sợ rằng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là chúng ta lãng phí thời gian cùng ngươi hồ đồ ở lại chỗ này mà thôi.
Vũ La vẫn không nổi giận, gật đầu nói:
- Đã như vậy chúng ta đánh cuộc đi. Nếu như Mạnh Liên Ân tiến vào trong một canh giờ này, vậy ngươi phải cút ra ngoài.
Biện Tây Lương biến sắc, Vũ La nói tiếp:
- Nếu như hắn không vào được, ta cút ra ngoài. Ngươi có dám cược hay không?
Biện Tây Lương thoáng do dự một chút. Mặc dù hắn tin tưởng Mạnh Liên Ân khẳng định không vào được, thế nhưng chuyện Tiên mộ Hoài Sơn Hà rất quan trọng, đã tiên vào rồi Tiên mộ ở ngay trước mắt, chỉ cần mở Tiên mộ ra vậy có nghĩa sẽ có rất nhiều bảo vật và cơ duyên, hắn không muốn mạo hiểm.
Vũ La cười lạnh nói:
- Nếu là một con chuột nhát gan thì bớt mở miệng làm ồn, hãy ngoan ngoãn thành thật một chút đi.
Biện Tây Lương đột nhiên nổi giận:
- Được, ta cược với ngươi.
- Chẳng qua ta chỉ thông cảm ngươi đã phát hiện tòa Tiên mộ này, nếu như đuổi ngươi ra không khỏi bất cận nhân tình. Nếu như ngươi đã hùng hổ dọa người như vậy ta có gì phải sợ? Cược thì cược.
Vũ La cười ha ha:
- Tốt.
Hắn lại nhìn về phía Ngọc Nhị:
- Vị Ngọc Cửu Long các hạ tự cho là rất có thân phận này, ngươi có dám cược với ta không?
Lại không ngờ rằng Ngọc Nhị lúc này không ngờ chỉ mỉm cười nhàn nhạt:
- Không đáng làm chuyện nhàm chán đó, các ngươi nguyện ý thì các ngươi chơi đi, ta không tham dự.
Vũ La có chút bất ngờ liếc nhìn Ngọc Nhị, trong lòng có chút cảnh giác, tiểu tử này không dễ đối phó giống như biểu hiện bên ngoài.
Thời gian một canh giờ, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Cửu Ân Đạo Nhân xung phong nhận việc tính thời gian. Hắn lấy ra một đồng hồ cát, vừa đúng là một canh giờ, dốc ngược lên trước mặt mọi người, hạt cát bên trong vô thanh vô tức chảy xuống phía dưới.
Mọi người túm năm tụm ba lại, có thảo luận tu luyện tâm đắc, có nghị luận Tiên mộ trước mắt, còn có một ít không thích nói chuyện liền đả tọa tại chỗ bắt đầu minh tưởng.
Hai nàng đi theo bên cạnh Vũ La, hiện tại đã trở nên yên tĩnh lại, có chút lúng túng xấu hổ.
Ba người trò chuyện rời rạc từng câu từng câu, bởi vì ở giữa có Vũ La, nên hai nàng rất khó tìm được đề tài nói chuyện chung. Vũ La trong lòng thở dài một tiếng, âm thầm phát thệ, sau này kiên quyết ngăn chặn hai nàng đồng thời xuất hiện ở bên cạnh mình.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt thấy kỳ hạn một canh giờ đã sắp tới, Biện Tây Lương trên mặt càng ngày càng đắc ý, cùng mấy người tụ một chỗ nói nói cười cười, tiếng cười cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng không kiêng nể gì.
Mắt thấy đã tới cuối cùng, thế nhưng Mạnh Liên Ân vẫn chưa xuất hiện. Biện Tây Lương nhìn đồng hồ cát bên cạnh Cửu Ân Đạo Nhân, mắt thấy sắp hết không còn.
Biện Tây Lương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn Hà, trong số tất cả mọi người, Vũ La rõ ràng là một người cạnh tranh lớn nhạt, có thể đá hắn ra ngoài may mắn như vậy, bản thân Biện Tây Lương cũng có chút khó có thể tin.
Xem ra lần này, khả năng không cần vận dụng món Tiên Khí kia của Ngọc Nhị, cũng có thể hoàn thành lời dặn bảo của vị Tiên Quan thượng giới kia.
Ở trong nhiệm vụ lần này mình đã lập được đầu công, chỉ cần Ngọc Nhị bẩm báo như sự thật, tưởng đến lúc vị Tiên Quan kia luận công ban thưởng, nhất định không thiếu ích lợi của mình
Hắn mừng rỡ trong lòng, vỗ vỗ y phục đứng lên đi về phía Vũ La:
- Vũ Đại nhân, nguyện cược chịu thua, lấy thân phận của ngươi, phải chăng là nên chủ động một chút?
Cửu Ân Đạo Nhân có chút thương hại Vũ La, dù sao Tiên mộ Hoài Sơn Hà này cũng là Vũ La và người của Ngũ Trang Quan phát hiện. Ngũ Trang Quan không có ai tiến vào, nếu như Vũ La lại đi ra nữa, về tình về lý đều có chút không thích hợp.
Thế nhưng chuyện đánh cược là bản thân Vũ La đề ra, không phải là Biện Tây Lương bức hắn, Cửu Ân Đạo Nhân cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu.
Ảnh mắt của Vũ La đảo qua mọi người, quả nhiên trong mắt đại đa số những người này đều lộ vẻ hưng phấn, trong lòng hắn âm thầm cười nhạt.
- Biện Tây Lương, ngươi gấp cái gì chứ, vẫn còn thời gian mà.
Hạt cát trong đồng hồ cát sắp sửa chảy hết, nhưng dù sao vẫn còn lại một chút. Biện Tây Lương cười nhạt:
- Vũ Đại nhân, ngươi thật sự cho rằng tên phế vật Mạnh Liên Ân kia có thể tiến vào ư? Ha ha ha, quá buồn cười, ngươi biết có bao nhiêu Đại Năng cảnh giới chỉ kém một chút đều bị ngăn ở bên ngoài? Mạnh Liên Ân lẽ nào còn hùng mạnh hơn bọn họ? Tên phế vật kia của Ngũ Trang Quan căn bản không có khả năng tiến vào...
Hắn đang nói, bỗng nhiên trước mắt hoa lên, một người lảo đảo bị quăng vào, bịch một tiếng ngã trên mặt đất, toàn thân cháy đen, suýt chút nữa không nhận ra hắn là người.
Mạnh Liên Ân há mồm thở dốc, một lúc sau mới khôi phục lại:
- Xin... Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu...
Những lời chưa nói hết của Biện Tây Lương nuốt vào trong bụng, Vũ La cũng không tiến lên đỡ Mạnh Liên Ân, chỉ đưa cho hắn một viên linh đan của Lư Niệm Vũ:
- Uống đi.
Mạnh Liên Ân nhếch miệng cười, trên khuôn mặt đen sì lộ ra hai hàm răng trắng, lập tức nuốt đan dược vào.
Cửu Ân Đạo Nhân thở dài một tiếng:
- Nghị lực bậc này, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng.
Tất cả Đại Năng ở đây đều khiếp sợ, Mạnh Liên Ẩn tiến vào với bộ dạng này, ai cũng có thể tưởng tượng được hắn rốt cuộc làm thế nào đi vào. Vô luận là tu vi hay là pháp bảo, Mạnh Liên Ân đều kém xa những Đại Năng bị ngăn ở bên ngoài. Thế nhưng hắn bằng vào ý chí cường hãn của mình, kiên cường cắn răng đi qua lôi điện kia tiến vào.
Biện Tây Lương phục hồi tinh thần lại, nhưng còn có chút chưa từ bỏ ý định, đột nhiên quay đầu, quả nhiên đồng hồ cát của Cửu Ân Đạo Nhân đã trống rỗng, hắn lập tức bắt lấy cọng rơm cứu mạn cuối cùng, hét lớn:
- Không tính, không thể tính, Vũ La ngươi đã thua rồi, sau một canh giờ hắn mới tiến vào.
Vũ La chỉ cười nhạt, ánh mắt kia làm cho Biện Tây Lương trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng hắn rất nhanh lại nghĩ đến, sau lưng mình có người của Tiên Quan ủng hộ, có cái gì đáng sợ? Lập tức liền đứng thẳng sống lưng.
Vũ La thản nhiên nói:
- Xin hỏi Cửu Ấn Đạo Nhân.
Cửu Ân Đạo Nhân cũng tỏ ra bất đắc dĩ:
- Mạnh Liên Ân chính là đi vào trong thời gian quy định.
Biện Tây Lương hoàn toàn há hốc mồm. Vũ La nhìn hắn, chỉ phun ra một chữ:
- Cút.
Biện Tây Lương ủ rũ từ trong Tiên mộ đi ra ngoài, thừa nhận cược thua. Nếu hắn chơi xấu, sau này cho dù trở thành Trung Châu đệ nhất nhân cũng không có mặt mũi ra ngoài gặp người khác. Vũ La âm thầm cười nhạt, hắn đánh cược với Biện Tây Lương nhìn như lỗ mãng, thế nhưng ở đây sợ rằng chỉ có Xiêm trưởng lão có thể đoán được, chính là hắn cố ý làm suy yếu lực lượng bên người Ngọc Nhị.
Chỉ là Xiêm trưởng lão mặc dù có thể nhìn ra, thế nhưng tuổi càng lớn cố kỵ càng nhiều, đã nhìn ra cái "Cục" này không có cách nào phá được.
Trước khi Vũ La tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn Hà, bỗng nhiên tâm có cảm ngộ đối với sự kiên trì của Mạnh Liên Ân, khoảnh khắc đó hắn đã có tám phần nắm chắc Mạnh Liên Ân có thể tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn Hà. Hành động đánh cuộc này, khả năng thắng của hắn cực lớn.
Sau khi Biện Tây Lương rời khỏi Tiên mộ, Cửu Ân Đạo Nhân cũng bất đắc dĩ thở dài:
- Chúng ta có thể tiến vào chưa?
Vũ La gật đầu:
- Đi thôi.
Tổng cộng ba mươi người, tốc độ ngược lại cũng không phải đặc biệt nhanh, mọi người trong lòng mang theo hy vọng cực lớn, nhưng cũng có ba phần đề phòng, tốc độ thong thả nhưng ổn định đi về phía Tiên mộ.
Vũ La cố ý đi qua trên từng đạo vết rãnh kia, ra vẻ lơ đãng cúi đầu nhìn, màu sắc dưới đáy rãnh biến thành màu đen, dường như năm tháng xa xưa trước, nơi này từng có tiên huyết chảy xuôi, hôm nay đã khô cạn rồi.
Sau khi Mạnh Liên Ân tiến vào lại không có phản ứng gì đặc biệt. Vũ La có chút kỳ quái nhìn hắn, vẫn là bộ dạng hạ thấp mình không nổi bật kia.
Không bao lâu mọi người đã đi tới dưới tòa tế đàn cực lớn ở trung tâm quảng trường.
Tế đàn cao chừng ba người, quy mô cực lớn, trên mặt hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, thế nhưng lại không cảm giác được chút sức nóng nào.
- Đây là...
Tất cả mọi người ở đây đều là cường giả siêu cấp, lúc này bên cạnh có người nhận ra, nhắc nhở:
- Mọi người ngàn vạn lần không nên phóng nguyên hồn ra dò xét hỏa diễm này, đây là Luyện Ngục Minh Hỏa chuyên môn luyện hóa linh hồn!
Trong mọi người ở đây, tu vi của Cốc Mục Thanh, Chu Cẩn và Mạnh Liên Ân là kém nhất, không nhận biết hỏa diễm này, nghe người ta nói cũng vô cùng bất ngờ:
- Luyện Ngục Minh Hỏa?
Ba người bọn họ kinh ngạc, thế nhưng những người khác lại trở nên hưng phấn. Luyện Ngục Minh Hỏa chuyên môn luyện hóa linh hồn, ngay cả linh hồn cũng có thể luyện hóa, sau khi thu lấy, tế luyện thêm một chút, tùy tiện rót vào bất cứ một món pháp bảo nào cũng có thể tăng cường rất nhiều lực sát thương.
Nhiều Luyện Ngục Minh Hỏa như vậy, cho dù mỗi người đều thu lấy một cỗ lớn cũng còn có dư.
Luyện Ngục Minh Hỏa loại thứ tốt này, toàn bộ Trung Châu đã mấy trăm năm không có xuất hiện rồi, không ngờ rằng còn chưa tiến vào nội bộ Tiên mộ Hoài Sơn Hà, chỉ ở ngoài cửa đã tìm được thứ tốt như vậy.
Mọi người ai nấy vui vẻ vô cùng, mạnh ai nấy sử ra thủ đoạn của mình, chuẩn bị thu hỏa diễm này.
Vũ La vốn không định xen mồm, thế nhưng nhìn thấy mọi người lao lên như ong vỡ tổ, ai cũng muốn thu hỏa diễm này, không thể làm gì khác hơn là tiến lên một bước nói:
- Mọi người cẩn thận, đây không phải là Luyện Ngục Minh Hỏa.
Mọi người sửng sốt:
- Không phải là Luyện Ngục Minh Hỏa?
Bọn họ nhìn hỏa diễm kia, hừng hực thiêu đốt nhưng không có nhiệt độ, hỏa diễm cháy lên có từng tia quang ti kim sắc như ẩn như hiện thường thường bay lượn, các chi tiết trong hỏa diễm cũng có thể chứng minh đây chính là Luyện Ngục Minh Hỏa.
Tên tu sĩ đầu tiên phán đoán đây chính là Luyện Ngục Minh Hỏa bị người nghi vấn, thoáng có vẻ không hài lòng:
- Vũ Đại nhân, đây rõ ràng chính là Luyện Ngục Minh Hỏa, thời gian tu hành của ngươi còn ngắn, không nhìn ra cũng là bình thường. Hỏa diễm này, khi ta mới vào Tu Chân Giới đã từng thấy qua một lần, sẽ không nhìn lầm.
Vũ La rất trẻ tuổi, tự nhiên làm cho người ta có chút nghi ngờ đối với kiến thức của hắn. Mặc dù chiến lực của hắn siêu quần, thế nhưng dù sao thời gian tu luyện ngắn ngủi, kiến thức thường là có quan hệ trực tiếp với tuổi tác.
Vũ La lắc đầu nói:
- Đây không phải là Luyện Ngục Minh Hỏa, đây là Vân Thượng Niệm Hỏa còn trân quý hơn so với Luyện Ngục Minh Hỏa.
- Vân Thượng Niệm Hỏa?
Mọi người xung quanh vẻ mặt nghi hoặc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chưa ai từng nghe nói qua loại hỏa diễm này.
- Đạo huynh nghe nói loại hỏa diễm này chưa?
- Chưa có.
- Ngươi cũng không có nghe nói qua?
- Chưa từng nghe nói qua...
Trong mọi người không ngờ không có ai từng nghe nói qua loại hỏa diễm này, ánh mắt của mọi người liền trở nên nghi hoặc. Lúc trước Vũ La phủ nhận đây là Luyện Ngục Minh Hỏa, mọi người cũng chỉ cảm thấy kiến thức của hắn không đủ. Thế nhưng hiện tại hắn nói ra đây là Vân Thượng Niệm Hỏa gì đó, những Đại Năng này vẫn chưa từng nghe nói qua, trong lòng mọi người không khỏi có chút phỏng đoán không tốt.
Xét thấy tuổi tác của Vũ La, đông đảo tu sĩ ở đây gần như mỗi người đều cảm thấy kiến thức của mình nhất định ở trên Vũ La. Mọi người cũng không có nghe nói qua Vân Thượng Niệm Hỏa gì đó, vậy thì chỉ có một khả năng, cái tên này căn bản chính là Vũ La bịa đặt ra.
Căn bản không có Vân Thượng Niệm Hỏa gì cả, đây chính là Luyện Ngục Minh Hỏa hàng thật giá thật.
Vì sao Vũ La muốn lừa gạt mọi người? Còn không phải muốn độc chiếm Luyện Ngục Minh Hỏa này, không cho mọi người thu lấy, chờ mọi người đi ra rồi, hắn lại một mình tiến tới thu lấy hay sao?
Trong lòng mọi người không khỏi khinh thường: Ngươi cũng quá tham lam. Nhiều Luyện Ngục Minh Hỏa như vậy, chia cho tất cả mọi người cũng có không ít, hơn nữa đây còn chưa tiến vào Tiên mộ mà ngươi đã làm như vậy, thực sự làm cho người ta khinh thường.
Đối mặt với từng ánh mắt nghi hoặc của mọi người, trong lòng Vũ La có cảm giác vô lực.
Hắn biết nói ra không ai tin, thế nhưng nhất thời thiện tâm vẫn nói ra, quả nhiên là kết quả này.
Tên tu sĩ lúc trước sắc mặt cũng trở nên khó coi:
- Vũ Đại nhân cho là Vân Thượng Niệm Hỏa. Được, được, ngươi cứ cho là Vân Thượng Niệm Hỏa đi. Nhưng ta vẫn cảm thấy nó là Luyện Ngục Minh Hỏa.
Nói xong hắn bước nhanh tiến lên, bắt tay vỗ một, pháp quyết đã chuẩn bị sẵn trước đó từ giữa hai tay bay ra, rơi vào trong hỏa diễm hừng hừng kia bắt đầu thu lấy Luyện Ngục Minh Hỏa.
Vũ La muốn ngăn lại cũng không ngăn được, lại nghĩ đến thái độ của những người khác, quyết định cũng không đi ngăn cản, chỉ bất đắc dĩ nói:
- Các ngươi nếu không tin, không ngại chờ một chút xem, nếu như hắn có thể thu lấy thành công, vậy tự nhiên là các ngươi phán đoán chính xác. Nếu như hắn thất bại... Kẻ không may cũng chỉ là một mình hắn, sẽ không liên lụy đến mọi người.
Vốn có mấy người đã không kìm chế nổi muốn tiến lên thu lấy hỏa diễm, nghe Vũ La nói như vậy, lại cảm thấy sự tình dường như cũng không phải giống như bọn họ tưởng tượng, lập tức lui lại. Dù sao đi nữa chờ một lát cũng không có gì, Luyện Ngục Minh Hỏa này rất nhiều, sẽ không bị một người thu hết.
Pháp quyết của tên tu sĩ kia rơi vào trong hỏa diễm, hắn liền thao túng pháp quyết, định từ trong đại hỏa rút ra một tia, lại không ngờ rằng hỏa diễm hừng hực kia đột nhiên nổ ầm một tiếng, bỗng nhiên bốc cao lên trăm trượng, ở trên đỉnh đầu thâm thúy như bầu trời đêm hóa thành từng con cự thú hỏa diễm, có thần long, đại bàng, sư tử, cá sấu, cự mãng, hùng sư, ... Vô số cự thú hỏa diễm cùng lao tới, lập tức bao phủ lấy tên tu sĩ kia.
- A!
Tu sĩ kia bị dọa sợ vội vàng lui về phía sau, lại không ngờ rằng xung quanh toàn là cự thú hỏa diễm, lực lượng của những cự thú này cực kỳ đáng sợ, mỗi một con đều có thực lực không thua Đại Năng, nhiều cự thú như vậy vây công một người, mắt thấy hắn sắp chết, những tu sĩ khác rốt cục cũng tỉnh ngộ lại, cùng nhau lao tới:
- Nhanh cứu người!
Hơn hai mươi Đại Năng cùng xuất thủ, mạnh ai nấy thi triển thần thông, cuối cùng cũng bức những cự thú hỏa diễm này lui lại, kéo tên tu sĩ kia ra.
Tu sĩ kia hoảng hồn bất định, nhìn chằm chằm hỏa diễm kia, làm sao cũng không nghĩ ra, đây rõ ràng chính là Luyện Ngục Minh Hỏa, phương pháp thu lấy của mình cũng không có sai, vì sao lại xảy ra biến cố lớn như vậy?
← Ch. 653 | Ch. 655 → |