Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 666

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 666: Ma tu xâm lấn (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Lazada


Lý Kình Thương lại ôm quyền hỏi Xiêm trưởng lão:

- Xin hỏi tôn hiệu lão nhân gia.

Xiêm trưởng lão không thèm trả lời.

Đám Ma tu phía sau giận tím mặt:

- Lão già không biết chui ra từ đâu, cũng dám không đáp lời Lý lão tiền bối.

- Tất cả xông lên dẹp bọn này đi, chúng ta độc chiếm Tiên mộ không phải hơn sao?

Lý Kình Thương gầm lên giận dữ:

- Tất cả im miệng cho ta!

Lão lại chắp tay thi lễ với Xiêm trưởng lão lần nữa:

- Lý mỗ đã biết thân phận lão nhân gia, Lý mỗ dám lấy Thương Hoàng sơn đảm bảo, bản đồ này tuyệt đối là thật. Bọn ta tới đây là có thành ý mười phần, rất muốn liên thủ, chẳng hay lão tiền bối có đồng ý hay không?

Cho đến lúc này Xiêm trưởng lão mới thản nhiên nói:

- Tiểu tử ngươi coi như không tệ, cũng hiểu biết một chút quy củ cũ. Bất quá liên thủ hay không, lão nhân gia ta không làm chủ được, ngươi hỏi Vũ La đi.

- Nhưng nếu các ngươi muốn xông vào, vậy phải bước qua xác ta mới được.

Lý Kình Thương vội vàng nói:

- Không dám, không dám. Vũ Đại nhân nghĩ thế nào?

Đám Ma tu ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu lão già này có thân phận thế nào, lại ra vẻ thần bí như vậy. Lão không nói nửa lời, vì sao Lý lão tiền bối lại biết được thân phận của lão?

Một ít tên lão luyện già dặn đã nhìn ra chút manh mối trong cuộc trao đổi giữa Lý Kinh Thương và Xiêm trưởng lão vừa rồi, bèn nhỏ giọng nói với những người xung quanh. Đám Ma tu nghe xong giật mình kinh hãi, thì ra là thị tộc cổ xưa ẩn thế.

Bọn chúng cũng đã nghe qua về những thị tộc này, nhưng hỏi mà không đáp để biểu hiện thân phận của mình, đây là lần đầu tiên bọn chúng nghe qua quy củ như vậy.

Mà Xiêm trưởng lão có thể làm cho Lý Kinh Thương kính trọng như vậy, lại có thân phận thị tộc cổ xưa ẩn thế, vẫn không làm chủ được phải nghe theo Vũ La, càng làm cho bọn chúng kinh hãi hơn nữa, lập tức nhìn Vũ La bằng con mắt khác.

Lý Kình Thương thấy Vũ La do dự không quyết, bèn cất lời khuyên nhủ:

- Vũ Đại nhân, nơi đây đã là bên trong Tiên mộ, thật sự không dễ dàng động thủ chém giết. Hơn nữa ta nghe nói các ngươi đi vào hơn ba mươi người, hiện tại cũng chỉ còn lại có mấy người các ngươi, hẳn trận pháp mai phục trong này cực kỳ lợi hại. Nếu có chúng ta gia nhập, thực lực tăng mạnh, thêm vào bản đồ trong tay ta, phần thắng tối thiểu gia tăng gấp đôi.

Thật ra Vũ La đã sớm quyết định liên thủ với lão, không vì chuyện gì khác, không phải là mình cũng cần một ít chốt thí hay sao?

Sở dĩ hắn ra vẻ do dự không quyết, đơn thuần chỉ là một thủ đoạn đàm phán, tranh thủ thêm chút ích lợi cho phe mình mà thôi.

- Ta muốn xem bản đồ trước.

- Không được!

Lập tức có Ma tu phản đối:

- Nếu ngươi xem xong rồi, không chịu đáp ứng thì sao?

Vũ La cười lạnh:

- Đúng là lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử, ngươi cho rằng bản tọa cũng như đám Ma tu các ngươi sao?

Cốc Mục Thanh bên cạnh nghe vậy không nhịn được suýt nữa phì cười, hắn không phải là cùng loại với người ta sao, hắn còn là tay tố nữa là khác...

Vũ La biết nàng nhịn rất cực khổ, tay áo che tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Lý Kình Thương dẹp yên những tiếng ồn ào mọi người, suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Được, ta tin ngươi!

Lão lấy trong ngực áo ra một chiếc ngọc giản khác ném cho Vũ La.

Bản đồ này cũng không rõ ràng lắm, càng về phía sau càng đơn giản, mấy ngôi mộ cuối cùng hoàn toàn không có. Bất quá những địa phương nguy hiểm cũng được đánh dấu bằng những chấm đỏ.

Vũ La hiểu rất rõ ràng, những chỗ có đánh dấu quá nửa là có nguy hiểm, những chỗ không đánh dấu cũng chưa chắc không có nguy hiểm.

Mà bản đồ Lý Kình Thương đưa hắn cũng không phải là bản đồ chân chính, nhất định lão đã giấu đi một phần. Nếu lão thật sự thành thật thẳng thắn, vậy cũng không phải là Ma tu.

Vũ La gật đầu, ném ngọc giản trả lại:

- Được, bên trong Tiên mộ Hoài Sơn hà, chúng ta chính là đồng minh.

Lý Kình Thương tự nhiên hiểu ý tứ của hắn, ra khỏi Tiên mộ là bằng hữu hay địch nhân lúc ấy tính sau. Đến lúc đó cho dù Vũ La muốn tiếp tục làm đồng minh, Lý Kinh Thương lão cũng không đáp ứng.

Khoan nói tới những chuyện khác, đám Ma tu sau lưng lão e rằng trong lòng đã quyết định sau khi chia chác xong xuôi, lập tức giết chết người phe Chính đạo, cướp đoạt chiến quả.

- Được!

Lý Kình Thương đáp ứng rất dứt khoát.

Vũ La cũng không bất ngờ chuyện Ma tu ngàn dặm xa xôi chạy tới Hoài Sơn hà này, hắn chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên. Theo lời Lý Kình Thương, dường như ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn vẫn chưa đánh tới, y còn chờ gì nữa?

Hai nhóm người hội họp lại một chỬ nhưng vẫn phân biệt rõ ràng.

Phe Chính đạo Trung Châu do Vũ La làm chủ, phe Ma đạo tự nhiên do Lý Kình Thương cầm đầu.

Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long đi theo sau cùng, Ngọc Cửu Long khâm phục giơ lên một ngón tay cái với Xiêm trưởng lão.

Xiêm trưởng lão không ngờ rằng y nhìn ra dụng ý của mình nhanh như vậy, cũng rất hài lòng, khẽ mỉm cười.

Nhìn bề ngoài dường như lão ủng hộ Vũ La, nhưng đám người này chính là Ma tu, nhất là ma đầu lão luyện như Lý Kình Thương, tâm kế sâu sắc hơn người. Mấy câu đơn giản vừa rồi của lão nhất định khiến cho Lý Kình Thương hiện tại phải suy nghĩ đau đầu.

Tình huống trên thực tế cũng giống như suy đoán của Xiêm trưởng lão.

Lúc Lý Kình Thương đi tới con đường lát đá, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi: Chẳng lẽ Xiêm trưởng lão thật sự ủng hộ tên Vũ La kia hay sao?

Lý Kình Thương có thể cảm nhận được thực lực của Xiêm trưởng lão, e rằng không dưới Vũ La. Người ta có chỗ dựa là thị tộc cổ xưa, vì sao phải nghe theo Vũ La ngươi? E rằng đám người phe Chính đạo này cũng không phải đoàn kết giống như bề ngoài.

Ý Xiêm trưởng lão là muốn Lý Kình Thương cảm thấy có cơ hội có thể lợi dụng, đám Ma tu này sẽ không cam lòng an phận. Chỉ cần xảy ra rối loạn, Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long có thể đục nước béo cò.

Kết quả tốt nhất chính là Lý Kình Thương dẫn dắt Ma tu tranh giành một mất một còn cùng bọn Vũ La, mình ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Đương nhiên nguyện vọng này không có khả năng thành công quá lớn, nhưng phải trả một cái giá nhất định, Xiêm trưởng lão cũng có thể chấp nhận

Đến Long Não Thạch Kiều không có gì bất ngờ xảy ra, nhưng đám Ma tu cũng sợ hết hồn. Có mấy tên Ma tu còn nhận ra có ba trong chín cái xương đầu rồng khổng lồ là xương đầu của Ma Long.

Thanh cự kiếm có hai lưỡi búa lúc trước cắm ở trước ngôi mộ màu xanh đầu tiên này, hiện tại cũng không thấy đâu cả, chỉ để lại một cái lỗ sâu hoắm.

Lý Kình Thương đứng trước ngôi mộ màu xanh, giơ tay búng ra, ngọc giản kia lập tức bay ra. Một màn sáng xuất hiện từ ngọc giản, bản đồ xung quanh khu vực này lập tức hiện ra trên màn sáng.

Sau khi mọi người nhìn qua một lượt, Lý Kinh Thương lại nói:

- Xem ra hai con rối trên Long Não Thạch Kiều chính là thủ đoạn phòng ngự duy nhất quanh đây. Từ đây cho tới lúc tiến vào trong mộ không còn nguy hiểm gì khác.

Đám Ma tu tỏ ra dễ dãi như vậy, khiến cho Vũ La cảm thấy không yên lòng. Hắn tìm cơ hội âm thầm lặng lẽ ra dấu cho người mình ở phía sau, bảo bọn họ đề phòng cẩn thận.

- Vũ Đại nhân, xin mời!

Lý Kình Thương ra hiệu.

Vũ La miệng cười nhưng lòng không cười:

- Hay là mời Lý lão tiền bối đi trước.

Dường như Lý Kình Thương không có gì giấu diếm, cũng không từ chối, sải bước đi về phía trước.

Đám Ma tu ai nấy lộ ra vẻ khinh bỉ, dường như xem thường tu sĩ Trung Châu nhát gan. Nhưng trong đám tu sĩ Trung Châu cũng có rất nhiều người là lão hồ ly thành tinh lâu năm, sao thế chỉ vì vài ánh mắt không có chút lực sát thương mà nóng đầu xông lên trước.

Đọi sau khi tất cả Ma tu đi qua, Vũ La mới dẫn người theo sau.

Ngôi mộ màu xanh thứ nhất, hai bên cửa đá khổng lồ có hai hàng thạch thú.

Cửa đá dày nặng vô cùng, cột đá hai bên cũng cực kỳ to lớn.

Lý Kình Thương đứng trước cửa đá, lại mở ra bản đồ một lần nữa, sau khi xem qua một chút bèn nói với Vũ La:

- Vũ Đại nhân, cửa đá này nên mở như thế nào?

Hai cánh cửa to tướng màu vàng ngăn tại cửa vào huyệt mộ, Vũ La thò đầu liếc nhìn qua một, liên tục khoát tay:

- Chuyện này... Vãn bối tu vi có hạn, không nhìn ra đầu mối gì, kính xin tiền bối xuất thủ.

Lý Kình Thương vô cùng tức tối, chẳng lẽ ngươi muốn đi theo sau ta hưởng lợi?

Từ đầu Vũ La đã định dùng bọn chúng làm chốt thí, tự nhiên là gặp chuyện lập tức tránh né. Hắn xuất thân là Nam Hoang Đế Quân, hiểu rất rõ ràng thủ đoạn của đám Ma tu, sử dụng thủ đoạn hèn hạ này đối phó Ma tu là yên tâm thoải mái, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.

- Vũ Đại nhân...

Lý Kinh Thương tỏ vẻ không vui nói:

- Dường như ngươi không tin tưởng chúng ta lắm...

Vũ La cũng không hề tỏ ra yếu thế, lạnh lùng nói:

- Lòng tin phải tạo ra mới có được, các vị, đừng quên các ngươi là Ma tu.

Lý Kình Thương còn chưa nói gì, đám Ma tu phía sau đã thóa mạ nhao nhao lên:

- Vũ La, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng là gì, Ma tu thì đã sao?

- Không ngờ rằng người phe Chính đạo cũng là như vậy, nhát như thỏ đế!

- Đừng hợp tác với bọn chúng nữa, chúng không có chút thành ý nào.

Lần này Lý Kinh Thương không ngăn cản nữa, mặc cho đám Ma tu thóa mạ ầm lên, lão chỉ lạnh lùng nhìn Vũ La. Vũ La đón nhận ánh mắt của lão, thần sắc vững như bàn thạch, không lùi không nhường chút nào.

- Hoặc là các ngươi vào trước, hoặc là các ngươi ra ngoài đi!

Vũ La bình thản nói.

Lý Kình Thương giận dữ mà cười:

- Ha ha ha! Khẩu khí thật là cuồng vọng, Lý Kinh Thương ta tung hoành Nam Hoang mấy trăm năm, còn chưa từng có ai dám đối xử với ta như vậy. Vũ La, ngươi thật sự cho là ta không dám khai chiến cùng ngươi hay sao?

Vũ La giơ tay lên, một đạo linh văn nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn:

- Nếu lão không ngại, thử một chút xem!

- Được!

Lý Kình Thương bước nhanh ra phía trước, Xiêm trưởng lão thấy đã tới thời cơ, bước tới lấy thân ngăn ở giữa hai người:

- Không nên làm như vậy, mọi người cùng nhau đi vào cũng được.

Lý Kinh Thương căm tức nhìn Vũ La, Vũ La chỉ nở một nụ cười khẩy.

- Được, nể mặt lão tiền bối, ta không so đo với ngươi, cùng nhau vào.

Lý Kình Thương tức giận nói.

Vũ La chỉ mỉm cười, quay sang nói với Xiêm trưởng lão:

- Không bằng chúng ta đánh cuộc một lần nữa, bên trong cửa đá này nhất định gặp nguy hiểm.

Vẻ mặt Xiêm trưởng lão vô cùng đau khổ:

- Lão đầu tử ta đâu còn Ngọc Tủy đánh cuộc với ngươi...

Lý Kình Thương ở bên cạnh phẫn nộ quát:

- Vũ La, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ Lý mỗ đi lừa gạt ngươi sao?

Vũ La khoát tay ngăn lại:

- Nếu lão không tin, tự mình đi vào thử một chút xem sao.

Phía sau Lý Kình Thương, một tên Ma tu không nhịn được nhảy vọt ra, bước nhanh đi vào cổng vòm này, vừa đi vừa tức giận mắng:

- Trước kia vẫn nghe nói phe Chính đạo Trung Châu quang minh lỗi lạc, không ngờ rằng cũng chỉ là một đám tiểu nhân sợ đầu sợ đuôi, các ngươi đã không dám đi vào, để ta!

Lý Kình Thương kêu một tiếng:

- Văn Nhân Hổ, chậm đã...

Văn Nhân Hổ đã xông ào vào trong cửa.

Cổng vòm này cũng rất rộng rãi, đủ cho bốn người song song đi vào. Nhưng sau khi Văn Nhân Hổ đi vào, cả không gian cổng vòm uốn éo trước mắt mọi người một hết sức rõ ràng, sau đó trở nên rộng rãi như một quảng trường. Lý Kình Thương hít sâu một hơi:

- Trận pháp không gian!

Bản thân Tiên mộ này được xây dựng bên trong một dị không gian, mà trong dị không gian vốn là loại không gian hết sức không ổn định, lại thêm trận pháp không gian, chính là hành động mười phần nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút sẽ khiến cho xảy ra không gian thác loạn.

Vũ La ở bên cạnh liếc nhìn lão một, trong lòng tự nhủ lão còn chưa nhìn thấy pháp thuật không gian nơi này, đây chính là kỹ xảo cao cấp hơn cả trận pháp không gian.

Tất cả mọi người giật mình, nhất là những tên Ma tu. Tình cảnh trước mắt nhìn qua không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là cổng vòm, nhưng không gian trong đó đủ để triển khai một trường đại chiến.

Văn Nhân Hổ cũng cảm thấy tình thế không ổn, toàn thân y lập tức trở nên căng thẳng, khẽ khom người về phía trước, dáng vẻ như một con mãnh hố sắp sửa vồ mồi. Sau lưng y dâng lên bốn đạo hào quang, trong hào quang là bốn thanh đoản kiếm không biết dùng móng vuốt của hung thú nào luyện chế mà thành.

Chờ trong giây lát, không gian bên trong cửa vào cũng hết sức yên tĩnh. Cuối khoảng không gian này, cửa vào ngôi mộ màu xanh thứ nhất trông bình yên vô sụ, dường như là một sự hấp dẫn chết người.

Bên trong Văn Nhân Hổ cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, "ta sẽ là người thứ nhất đi vào Tiên mộ"... Ý nghĩ này vừa này ra trong đầu y, lập tức giống như cỏ dại lan tràn, không thể ngăn cản.

Văn Nhân Hổ từ từ di chuyển về phía trước, Vũ La khẽ cau mày, xoay mặt nói với Lý Kinh Thương:

- Người này chết chắc, các ngươi có muốn phái người đi cứu y hay không?

Lý Kình Thương hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Vũ La.

Một tên Ma tu không nhịn được nói:

- Mặc dù nơi này quỷ dị thật, nhưng cũng không thấy có chút nguy hiểm gì. Cho dù Vũ La ngươi muốn nguyền rủa Văn Nhân Hổ, vậy cũng phải nói sao cho có chút căn cứ mới phái...

Vũ La chậm rãi nói:

- Ủa, vì sao không thấy đám thạch thú hai bên nữa? Để ta đoán thử xem, chẳng lẽ là chúng bị di chuyển vào trong cổng vòm kia?

Sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng nhìn sang hai bên cửa.

Hai bên cổng vốn mỗi bên có năm pho tượng thạch thú khổng lồ. Nhưng vừa rồi lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào trong cổng, không ai phát hiện ra mười pho tượng thạch thú kia đã lặng lẽ không tiếng động biến mất.

Sắc mặt Lý Kình Thương lập tức trở nên tái xanh, lớn tiếng kêu to trước cửa:

- Văn Nhân Hổ, mau ra đây!

Rầm rầm rầm...

Những thanh âm giống như sấm động vang lên liên tục, không gian trong cửa thình lình nổi lên một mảng bụi mù. Kèm theo đó là tiếng sấm trầm đục, kéo tới gần Văn Nhân Hổ rất nhanh.

Tên Ma tu khi nãy vừa lên tiếng châm chọc, lúc này hít sâu một hơi khí lạnh:

- Là mười pho tượng thạch thú kia ư?

Hiên Viên Vấn Kính trầm giọng nói:

- Còn không dừng lại, đây là tượng đá cự thú kỵ binh!

Lần này, ngay cả Hiên Viên vẫn Kính cũng hết sức khẳng định: Văn Nhân Hổ chạy trời không khỏi nắng rồi.

Văn Nhân Hổ cũng là Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên, có thể tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn hà này, không ai tầm thường cả. Nhưng lần này y phải đối mặt với mười pho tượng thạch thú kỵ binh.

Văn Nhân Hổ cười như điên cuồng:

- Ha ha ha, nếu thật sự để cho lão tử tiến vào dễ dàng như vậy, không có gì hay ho. Hãy xem lão tử tung hoành một phen, để cho đám tu sĩ phe Chính đạo không có trứng kia mở rộng tầm mắt.

Bốn đạo hào quang sau lưng y phóng vút lên cao, thanh thế kinh người, từ trên cao tấn công xuống dưới. Lúc đến đỉnh đầu đội kỵ binh, bốn đạo hào quang này đã to như vại nước, mỗi đoản kiếm trong đó hóa thành một trảo sắc bén của thượng cổ hung thú loại hố.

Hổ trảo xé rách không khí, phát ra từng đợt thanh âm ù ù giống như quỷ khóc.

Tiểu đội kỵ binh này chạy tới như điên, ai nấy khoác trọng giáp kín mít, chỉ để lộ ra hồng quang trong mắt. Từng gương mặt sắt cứng nhắc lạnh lùng, không có chút tình cảm.

Trong đó có bốn người chợt tung mình lên, từ trên lưng tọa kỵ bay vút lên cao, mũi chân điểm lên đầu tọa kỵ một, giống như chim vồ mồi bay tới.

Trên lưng mỗi người cũng có đeo một chiếc hộp sắt, người còn trên không trung, hộp sắt cũng đã mở ra, binh khí đủ các màu sắc cũng đã ra khỏi vỏ.

Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...

Liên tiếp bốn tiếng nổ vang, binh khí nặng nề của chúng chém vào hổ trảo của Văn Nhân Hổ, lực lượng hùng mạnh bạo phát. Bốn chiếc hổ trảo lập tức bị nổ tan tành.

Bốn tên kỵ sĩ rơi xuống, tọa kỵ của chúng trên mặt đất vừa khéo chạy tới, nhẹ nhàng tiếp được kỵ sĩ của mình.

Mà đội ngũ cả đội kỵ binh không loạn chút nào, vẫn ngay hàng thẳng lối như trước, xông về phía Văn Nhân Hổ.

Kể từ khi những kỵ binh này xuất hiện, người phe Chính đạo đã biết rằng Văn Nhân Hổ hẳn phải chết chắc phen này.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-862)