← Ch.690 | Ch.692 → |
Ba lão nhân Vu tộc già nua ở hàng đầu lồm cồm bò lên phía trước, trong tay mỗi người cầm một vật, quỳ trước bàn đá khổng lồ kia, vô cùng cẩn thận đặt vật ấy lên trên bàn đá, sau đó cung kính nói:
- Kính thần, xin tiếp thu hiến tế thành kính nhất của tín dân ngài!
Vũ La nấp trong Thiên Phù Chi Quốc vẫn nghe rõ môn một thanh âm bên ngoài. Hắn cũng sửng sốt một chút mới kịp phản ứng: Mình có thể nghe hiểu lời nói của cỗ ý thức từ thượng giới giáng xuống kia là rất bình thường, nhưng có thể nghe hiểu lời của Vu tộc, chuyện này hết sức kỳ quái.
Ba lão nhân Vụ tộc vừa lên tiếng rõ ràng là một tràng âm tiết huyên thuyên kỳ quái, không giống như tiếng của Nhận tộc ở Trung Châu. Thế nhưng sau khi ngôn ngữ kỳ quái này lọt vào tai Vũ La, hắn lại có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Vũ La sinh lòng nghi hoặc, bèn ra sức tìm kiếm nguyên nhân. Hắn tìm được một lúc chợt phát hiện Ngọc Sát lệnh mà Tả Sư Dạ Vũ cho hắn bấy lâu nay vẫn cất giấu bên mình. Hắn bèn lấy Ngọc Sát lệnh ra, vừa lúc lão nhân Vu tộc bên ngoài đang tỏ ra cung kính nói gì đó, lần này Vũ La không hiểu là có ý gì.
Hắn chợt hiểu ra, thì ra Ngọc Sát lệnh này còn có diệu dụng khác.
Giống như ý chí Tiên Nhân kia giáng xuống thế giới này, nếu ngôn ngữ không thông chẳng phải là phiền phức hay sao? Tự nhiên các Tiên Nhân có thủ đoạn vượt qua chướng ngại này, mà trong Ngọc Sát lệnh của Tả Sư Dạ Vũ cũng có thủ đoạn có thể giúp cho Vũ La trực tiếp hiểu được ngôn ngữ, không cần phải phí sức học tập, phân biệt cách phát âm của ngôn ngữ.
-... Kính xin thần ban cho phúc trạch Kỳ Tích cứu vớt tộc ta.
Vũ La cất Ngọc Sát lệnh vào người, lão nhân Vu tộc kia đã nói xong, hắn chỉ kịp nghe được nửa câu cuối như vậy.
Trên bầu trời, đạo hào quang khổng lồ hư ảo kia quét xuống, cuốn lấy ba vật nằm trên bàn đá. Lúc này màu sắc của đạo hào quang kia chợt trở nên nồng đậm, bao phủ ba vật kia, khiến cho Vũ La không thể thấy rõ đó là thứ gì. Nhưng hiển nhiên cỗ ý thức kia cũng không hài lòng, trong giọng nói mang theo chút ít mệt mỏi cùng thất vọng:
- Hỡi tín dân, tế phẩm của các ngươi không đủ cho ta ban phúc trạch Kỳ Tích, nhưng ta sẽ phá lệ, ban cho các ngươi Vũ Dũng!
Ba lão nhân Vu tộc rõ ràng hết sức thất vọng, nhưng cũng không dám nói thêm gì, sụp lạy:
- Tộc ta tạ ân...
Một điểm sáng mờ mờ từ trong đạo Thần Hỏa ở lỗ tròn chính giữa bàn đá bay lên, trong ba lão nhân Vu tộc, có một người vội vàng nhưng cẩn thận giơ tay ra đón lấy vật kia.
Cỗ ý thức giáng xuống thản nhiên nói tiếp:
- Nếu muốn phúc trạch Kỳ Tích, hẳn là các ngươi cũng đã biết phải dâng lên tế phẩm gì. Hãy phái dũng sĩ trong tộc đi tìm, dâng lên đầy đủ tế phẩm, lúc ấy các ngươi sẽ nhận được.
Giọng nói kia càng ngày càng trở nên mơ hồ, đạo Thần Hỏa giữa bàn đá cũng càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng cỗ ý chí kịa dần dần lui khỏi thế giới này, thông đạo không gian dần dần khép lại giữa một tràng tiếng nổ trầm đục.
Một lão nhân nâng điểm sáng Vũ Dũng trong tay mình, liếc nhìn sang hai lão nhân kia, sắc mặt cả ba người đều lộ vẻ lo lắng.
- Có thể có được thần ban Vũ Dũng cũng coi như tạm được...
Một lão nhân nói chưa dứt lời, đã bị một người khác bên cạnh cắt lời:
- Nhưng Vũ Dũng chỉ có thể giúp cho chiến sĩ mạnh nhất tộc ta gia tăng lực lượng lên một cấp, còn cách mục tiêu của chúng ta quá xa.
Ba người khẽ thở dài một, lão nhân đang cầm điểm sáng Vũ Dũng trong tay kia rõ ràng có địa vị cao nhất trong ba người. Lão quét nhìn mọi người vẫn còn đang quỳ rạp dưới đất, cao giọng nói:
- Cương Chuy cùng Thiểm Điện tới đây, những người khác đều giải tán hết đi!
Đám Vu tộc thi lễ với ba người, rối rít tản đi, đám cỏ xung quanh dường như chui xuống đất, biến mất không thấy. Bên cạnh bàn đá khổng lồ kia chỉ còn lại ba lão nhân cùng hai người trẻ tuổi.
Trong hai người trẻ tuổi này, người bên phải có thân hình cao lớn, cao chừng chín thước, toàn thân ngăm đen óng ánh, dường như được bôi một lớp dầu.
Trên da thịt y hiện ra đủ các loại hình xăm.
Từng khối cơ bắp nổi vồng lên thật cao, khiến cho làn da y trông như muốn nứt toác ra, chỗ nào trên cơ thể y nuôi dưỡng cổ trùng cũng không thể nhìn ra được. Hai đùi y vì cơ bắp phát triển quá mức, cho nên không thể khép lại, chỉ có thể đứng dạng chân ra theo hình chữ Bát. Cơ bắp trên cánh tay y cũng phát triển rất lớn, trong trạng thái buông thõng tự nhiên không thể chạm đùi được.
Nếu y có một thân lông lá rậm rạp nữa, đây chắc chắn là một con đại tinh tinh.
Ngang hông y quấn một chiếc khố bằng da hổ, lão Nhị nổi vống lên sau chiếc khố, như muốn chứng tỏ năng lực cường hãn của lão Đại mình.
Sau lưng y đeo một chiếc búa thép to đến mức dọa người, trên đó đầy vết thương, hiển nhiên cũng thân trải trăm trận như chủ nhân của nó.
Người còn lại có vóc dáng cân đối, cơ bắp cũng hết sức tráng kiện, tỏ ra con người khỏe mạnh, nhưng không đến mức sắp sửa bùng nổ như Cương Chuy.
Sắc mặt Thiểm Điện vô cùng lãnh đạm, trên người y khoác một chiếc áo choàng da thú rộng thùng thình. Hẳn là trong bộ lạc này có rất ít người thân khoác áo bào như vậy.
Hình xăm và cổ trùng trên thân thể y nổi lên, nhưng vì áo choàng che khuất cho nên không thể nhìn rõ.
- Thủ lĩnh...
Hai người tiến tới, cùng nhau cung kính nghiêng mình thi lễ lão nhân cầm Vũ Dũng trong tay.
Thủ lĩnh bộ lạc nhìn hai người một, sau đó giơ Vũ Dũng trong tay lên:
- Dốc hết toàn lực tộc ta cũng bất quá được chút thương hại của thần, ban cho Vũ Dũng.
- Nếu là lúc bình thường, Vũ Dũng là một phần phúc trạch không tệ, có thể thoải mái gia tăng một trong hai người các ngươi lên một cấp. Nhưng bây giờ... Còn xa mới đủ.
Cương Chuy tỏ vẻ bất mãn:
- Thần quả thật là hà khắc, hiện tại là lúc sinh tử tồn vong của bộ lạc chúng ta, y lại không chịu trợ giúp chúng ta. Chúng ta hiến tế đúng hạn hàng năm, y nhận được nhiều lợi ích như vậy, không chịu che chở chúng ta, thật sự là làm cho người ta thất vọng.
Những lời bất kính như vậy, Cương Chuy lại nói ra dõng dạc đường hoàng, nhưng những người khác lại không hề tỏ ra bất mãn. Vũ La lập tức hiểu ra, có lẽ dáng vẻ thành kính khi nãy của bọn họ chỉ là giả vờ. Quan hệ giữa bộ lạc này cùng với cỗ ý chí giáng xuống khi nãy chẳng qua là tín ngưỡng giả, khoác chiếc áo tín ngưỡng bên ngoài lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Thiểm Điện trầm giọng nói:
- Thủ lĩnh, chúng ta cũng hiểu rất rõ ràng thái độ của thần, y luôn luôn là như vậy, xem ra chúng ta đã bị dồn vào bước đường cùng.
Thủ lĩnh thở dài, sắc mặt hai lão nhân bên cạnh lão cũng tỏ ra ảo não, yên lặng không nói.
- Ngươi nói không sai, nếu như không thể nhận được phúc trạch Kỳ Tích, e rằng bộ lạc chúng ta chỉ còn đường diệt vong. Thần muốn cái gì, không cần ta nói các ngươi cũng biết.
Thủ lĩnh khẽ cắn răng:
- Giữ hai người các ngươi lại là vì các ngươi là chiến sĩ hùng mạnh nhất trong bộ lạc chúng ta. Hiện tại ta phái hai người các ngươi ra ngoài, bất kể thế nào cũng phải mang vật kia về. Xin hãy hợp tác chân thành, tạm thời gác lại tất cả ân oán riêng tư. Phải biết rằng đây là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của tộc ta!
Hai người cũng hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn tới đối phương, chỉ giơ ngón cái tay trái lên chỉ chỉ vào ngực mình, vái thủ lĩnh một vái:
- Xin ngài yên tâm.
Thủ lĩnh đối với thái độ hai người cũng rất bất đắc dĩ, băng dày ba thước há chỉ do giá lạnh một ngày...
- Nếu có thể đem vật kia về, đạt được phúc trạch Kỳ Tích, nhất định cũng là một trong hai người các ngươi thừa nhận phần phúc trạch này, phần Vũ Dũng coi như là bù đắp cho người còn lại.
Hai người gật đầu.
Thủ lĩnh lại nói:
- Thời gian cấp bách, các ngươi chuẩn bị động thân đi thôi, cần người nào cứ việc đi chọn.
Hai người không nói nửa lời, lập tức rời đi.
Chiến sĩ ưu tú trong bộ lạc nhiều như vậy, ý của thủ lĩnh là tùy tiện cho hai người chọn, ai nhanh chân hơn một bước là có thể chọn được thủ hạ ưu tú hơn. Hai người cùng nhau xoay người xông về phía thảo nguyên. Cơ hồ cả hai đồng thời bước ra bước đầu tiên, đồng thời đặt chân xuống, lại đồng thời cất bước thứ hai. Hai người liếc nhìn nhau, phát hiện đang chạy song song với nhau, lập tức sắc mặt cùng biến. Cơ hồ không cần suy nghĩ, Cương Chuy rút búa sau lưng đập ầm một búa về phía Thiểm Điện, mà cùng lúc đó, Thiểm Điện cũng điểm ra một chỉ. Soạt một tiếng vang lên, trên đầu ngón tay y bắn ra một đạo điện quang màu đỏ sẫm, bắn về phía Cương Chuy.
Bùng!
Búa cùng điện quang va chạm vào nhau, thực lực hai ngườitám lạng nửa cân, ai cũng bị chấn động lảo đảo, cũng không ai chiếm được ưu thế. Chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một, cùng nhau chui vào thảo nguyên.
Một lão nhân không nhịn được mở miệng, thủ lĩnh tỏ ra khó xử lắc đầu:
- Mặc cho số phận đi thôi, chuyện có thể làm, chúng ta cũng đã làm rồi.
Vũ La tới đây là muốn tìm bọn Lưu Thiên Uy. Vốn tưởng rằng theo dấu vết kia truy tung ra ngoài, hẳn là rất dễ dàng có thể tìm được Lưu Thiên Uy, nhưng hiện tại phát hiện ra dường như bộ lạc này cũng không phải là kẻ bắt Lưu Thiên Uy đi.
Mặc dù hắn cảm giác như vậy, nhưng vẫn phóng xuất nguyên hồn ra ngoài, lần lượt kiểm tra từng người trong bộ lạc, đúng là không phát hiện bất kỳ manh mối nào có liên quan tới Lưu Thiên Uy.
Trong lúc Vũ La làm chuyện này, Cương Chuy cùng Thiểm Điện cũng đang bận rộn, mạnh ai nấy triệu tập bộ hạ của mình, lôi kéo những ai có thể lôi kéo.
Sau đó bọn họ nói lời từ biệt cùng thủ lĩnh bộ lạc và hai vị trưởng lão, lập tức xuất phát.
Vũ La suy nghĩ một phen, lặng lẽ không tiếng động vòng ra phía trước bọn họ.
- Này, Thiểm Điện, hay là ngươi thức thời một chút đi, chủ động nhận lấy Vũ Dũng. Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, tương lai ngươi thất bại thê thảm, cũng đừng hối hận!
Vừa lên đường, Cương Chuy đã không chút do dự bắt đầu khiêu khích.
Thiểm Điện cũng không phải là đèn đã cạn dầu, đưa ra gương mặt xanh lè quái dị. Đôi mắt y to tròn đen nhánh, lỗ mũi cao vút, trên môi gắn kim gỗ cùng vòng bạc, lộ ra vẻ hết sức âm trầm.
Y nói bằng giọng quái dị:
- Cương Chuy, hắc hắc, bằng vào thứ đầu đất như ngươi cũng đòi thắng ta sao?
Cương Chuy giận tím mặt, vung quyền đập trong không khí, phát ra một tiếng nổ kinh người:
- Thiểm Điện, ngươi đừng quên chúng ta tới địa phương nào. Xác suất ta có thể lấy được vật kia cao hơn ngươi nhiều lắm!
Thiểm Điện không tỏ ra sợ hãi chút nào:
- Cương Chuy ngươi cũng đừng quên, muốn nhận được phúc trạch Kỳ Tích phải dựa vào tư chất Cổ thuật, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn tranh giành cùng ta sao?
Cương Chuy xấu hổ vô cùng, vung tay gầm thét lên:
- Như vậy không công bằng, như vậy không công bằng! Bằng vào cái gì mà tư chất cổ thuật của ngươi lại tốt hơn ta?
Thiểm Điện cười lạnh một tiếng:
- Thật ra cho dù xác suất thành công của ngươi lần này cao hơn ta thì có ích gì? Ngươi thật cho là chỉ bằng vào chúng ta, là có thể lấy được vật kia sao? Ngươi cũng chỉ là xác suất cao hơn ta mà thôi, hai ta không phải là đi chịu chết hay sao?
Cương Chuy sửng sốt, nhưng không có phản bác, mà là thở dài bất đắc dĩ. Đội ngũ trở nên buồn bực, không riêng gì hai người, mười tên chiến sĩ theo phía sau cũng rất rõ ràng bọn họ muốn đi tới địa phương nào.
Biết rõ là nhiệm vụ không thể hoàn thành, biết rõ chuyến này chính là đi chịu chết, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mình đánh cược một lần.
- ThiểmĐiện...
Giọng Cương Chuy trở nên trầm thấp:
- Theo ngươi, lần này chúng ta có thể vượt qua được cửa ải này không?
Sắc mặt Thiểm Điện rất khó coi, không đáp lời y.
Bụi cỏ phía trước bỗng nhiên lay động, Cương Chuy lập tức giỏng tai lên. Các chiến sĩ phía sau cũng không thấy rõ động tác của y, chỉ thấy một búa khổng lồ vù một tiếng bay thẳng vào trong bụi cỏ.
Búa sắt của Cương Chuy vô cùng to lớn, cán búa chỉ to bằng cánh tay người thường, nhưng đầu búa to bằng nửa người lớn. Toàn thân búa là do Địa Mạch Tinh Thiết cứng rắn nặng nề rèn nên, nặng tới năm trăm cân.
Y ném búa ra như vậy, các chiến sĩ phía sau không khỏi căng mắt ra nhìn. Cho dù là có một con hung thú trong bụi cỏ, có lẽ cũng sẽ bị một búa này đập cho nát bấy.
Nhưng búa của Cương Chuy chỉ bay gần tới bụi cỏ chợt dừng lại, lơ lửng giữa không trung, không thể giáng xuống. Mọi người còn đang giật mình kinh hãi, chỉ thấy một tên Vu tộc da xanh từ trong bụi cỏ bước ra, tay hắn nhẹ nhàng cầm lấy búa sắt nặng năm trăm cân kia, bất mãn kêu to:
- Ai mà vứt đồ loạn xạ như vậy?
- May là gặp ta, nếu là người khác hẳn đã bị búa của ngươi đập chết còn gì?
Sắc mặt Cương Chuy đại biến, y vốn chính là người lực mạnh vô cùng, hiện tại nhìn thấy một người không khác gì mình, theo bản nâng tỏ ra cảnh giác.
Thiểm Điện cũng nheo hai mắt lại, cẩn thận đánh giá tên Vu tộc trước mắt này.
Da hắn màu xanh, vóc người trung bình, trên mũi đeo ba chiếc vòng bạc. Ngoài ra không còn vật trang trí nào khác, chỉ là trên má trái có một hình xăm hoa văn vô cùng quái dị.
Cho dù là Thiểm Điện cũng chưa từng thấy qua hình xăm này bao giờ.
Từ thần sắc người kia ném búa hết sức nhẹ nhàng, có thể thấy rằng lực lượng của hắn có lẽ cũng không dưới Cương Chuy.
Thiểm Điện mỉm cười thi lễ, hỏi:
- Các hạ là ai, vì sao lại xuất hiện trên lãnh địa Thảo Hải bộ lạc chúng ta?
Vũ La mang mặt nạ Hồ Đồ, quả nhiên dễ dàng qua mắt đám Vu tộc này. Chẳng qua vì tâm lý, hắn không thể cải trang mình thật sự phù hợp với thẩm mỹ của Vu tộc.
- Nơi này đã là lãnh địa Thảo Hải bộ lạc rồi sao?
Hắn ra vẻ bất ngờ, tiện tay cầm lấy búa ném trả lại cho Cương Chuy:
- Không ngờ trong lúc không hay không biết, ta lại đi tới lãnh địa Thảo Hải bộ lạc.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy nhìn thoáng qua nhau, âm thầm gật đầu.
Cương Chuy cười ha hả, tiến lên vỗ vai Vũ La tỏ vẻ thân mật:
- Huynh đệ, sức lực thật mạnh, hôm nào chúng ta đấu với nhau đi.
Vũ La nhìn một thân cơ bắp của y, tỏ ra ngứa ngáy:
- Được, hắc hắc!
- Huynh đệ, phải chăng ngươi là Vu tộc lưu lạc?
Cương Chuy hỏi dò.
Vũ La đang lo không biết giải thích thân phận của mình thế nào, nghe vậy vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
- Đúng vậy, ta là Vu tộc lưu lạc, cho nên trong lúc không hay không biết mới xông vào lãnh địa của các ngươi, thật là có lỗi.
- Không cần bận tâm.
Cương Chuy khoát tay tỏ ra độ lượng, sau đó nắm vai Vũ La:
- Này, Thảo Hải bộ lạc chúng ta vô cùng hiếu khách, ta thấy huynh đệ ngươi lưu lạc cũng đã lâu, chi bằng gia nhập Thảo Hải bộ lạc chúng ta đi.
Vũ La hồ nghi nhìn y chằm chằm, Cương Chuy lập tức vỗ ngực:
- Ngươi yên tâm, ta là đệ nhất chiến sĩ Thảo Hải bộ lạc, lời nói của ta thừa sức định đoạt.
Thiểm Điện bên cạnh hừ lạnh một tiếng, mặc dù bất mãn nhưng không cắt ngang chuyện y chiêu dụ Vũ La.
- Rốt cục Thảo Hải bộ lạc thế nào, ta cũng không hiểu rõ lắm, nếu gia nhập một cách hồ đồ như vậy...
Vũ La lộ ra vẻ hơi do dự.
- Thảo Hải bộ lạc chúng ta là bộ lạc hùng mạnh nhất vùng này.
Cương Chuy vỗ ngực bảo đảm:
- Ngươi hãy nhìn những chiến sĩ phía sau chúng ta, thực lực của bọn họ cũng không tệ, còn có tên gầy gò bên kia tên là Thiểm Điện, bản lĩnh cũng chỉ kém một bậc so với ta. Chiến sĩ như chúng ta trong bộ lạc còn có rất nhiều, ngươi còn nghi ngờ gì nữa?
Thiểm Điện không nhịn được bĩu môi một.
Vũ La từ do dự dần dần gật nhẹ đầu:
- Vậy cũng được...
Hắn còn chưa dứt lời, Cương Chuy đã cười ha hả, vỗ mạnh vào vai Vũ La:
- Ha ha ha, hảo huynh đệ, chúc mừng ngươi gia nhập Thảo Hải bộ lạc! Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà rồi!
Thiểm Điện bên cạnh nở một nụ cười quỷ quyệt rất khó lòng phát giác.
- Phải chăng ta nên đi bái kiến thủ lĩnh Đại nhân bộ lạc trước?
- Không cần, đúng lúc ta cùng Thiểm Điện có chuyện ra ngoài một chuyến, ngươi là Vu tộc lưu lạc, hẳn quen thuộc đường lối bên ngoài, hãy làm hướng đạo cho chúng ta trước đã.
← Ch. 690 | Ch. 692 → |