Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 743

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 743: Tam Phù Thiên Công
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Shopee


Thời gian mười ngày chẳng qua chỉ giúp Vũ La đọc qua một lần mà thôi. Vũ La không có xuất quan, mà là tiếp tục nghiên cứu bốn loại văn tự này. Thần văn có thể tạm thời gác qua một bên, linh văn cùng Vu Văn thì phải mau chóng thuộc.

Vũ La mất thời gian hai tháng mới xem như nghiên cứu hai loại văn tự này tới mức tạm thông, bấy nhiêu cũng đã đủ làm cho hắn cạn kiệt sức lực.

Hắn ngã lăn ra ngủ, đánh một giấc say sưa cả ngày trời.

Sau đó hắn mới bắt tay vào nghiên cứu pháp môn căn bản của Phù Vận Tiên Văn, Phù Hạch Tiên Binh, Phù Linh Tiên Đan.

Lão thật sự có chút nóng nảy, hôm nay y đã đi tới nhà đá của Vũ La hai lần rồi, tất cả giám công cũng nhìn ra tâm trạng Lão Hắc không tốt. Cũng biết chuyện này có liên quan với Vũ La nhưng không ai dám nói gì. Lúc này càng phải cẩn thận, Lão Hắc bị chọc cho nổi giận sẽ rất dễ dàng coi kẻ đó là đối tượng, tai bay vạ gió.

Ly Hằng thành thật bẩm báo:

- Đại nhân, Vũ La vẫn chưa ra ngoài.

Lão Hắc gật đầu, gương mặt càng đen hơn một chút, âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.

Lão Hắc cùng Vũ La ước định ba tháng, bởi vì y nhận được tin rằng Lôi Ba đang thi hành một nhiệm vụ trong vòng ba tháng sẽ không xuất hiện.

Lão Hắc tinh thông nhân tình thế thái, thủy chung vẫn lo lắng Lôi Ba phát hiện Vũ La. Y muốn trong vòng ba tháng này, mình cùng Vũ La phải thành lập mối quan hệ bí mật, loại Lôi Ba sang bên.

Có được bí mật này, mức độ quan hệ giữa y và Vũ La mới có thể chặt chẽ hơn Lôi Ba.

Nhưng nếu trong vòng ba tháng Vũ La vẫn không thể đột phá, vậy quan hệ bí mật này sẽ không tồn tại.

Đến lúc đó Lôi Ba xen vào, y không còn có thể giở thủ đoạn gì. Cho dù tương lai Vũ La có thành tựu, rốt cục sẽ ghi nhớ nợ nhân tình của y hay của Lôi Ba, y cũng không dám chắc.

Thật ra nếu như Lão Hắc biết chuyện đã xảy ra ở Ngũ Phương giới, vậy sẽ biết rằng Vũ La hận Lôi Ba, thậm chí hận Lôi thị Tiên tộc thấu xương, không cần lo lắng như vậy.

Nhưng vì Lão Hắc không biết, cho nên y vô cùng nôn nóng.

Nếu Vũ La thật không thể có đột phá gì trong ba tháng, Lão Hắc ngoại trừ thất vọng ra, còn tức giận vì chuyện này chứng minh y đã nhìn lầm người, nhãn quang có vấn đề.

Kể từ khi y trầm luân tới nay, vô cùng tức giận chuyện ánh mắt của mình xảy ra vấn đề.

Lão Hắc chắp tay sau lưng, cúi đầu đi trở về. Trên đường về, trong lòng y một mực suy nghĩ, chỉ còn lại có mười ngày, tiểu tử Vũ La này có thể đột phá được sao?

Trở lại đài cao của mình, cửa nhà đá đang mở, y biết ai đang chờ mình trong đó, không nói nửa lời, tiến vào trong đóng cửa lại.

Ngoài xa, sắc mặt mấy tên giám công cũng lộ vẻ kỳ quái:

- Bây giờ là ban ngày kia mà, thật là...

Bọn họ không dám nói gì nữa...

Triển Ngọc Long thấy Lão Hắc tiến vào, khẽ mỉm cười, tiện tay điểm ra một chỉ. Trong chếc đèn bằng đồng khổng lồ treo giữa nhà chợt bay ra một ngọn lửa, nổ ầm một tiếng.

Ngọn lửa đầy trời phân hóa thành vô số mồi lửa, lại từ từng mồi lửa như vậy phân giải thành từng tia lửa, sau đó hoàn toàn phân giải thành vô số hạt năng lượng hệ Hỏa cực kỳ nhỏ bé. Hằng hà sa số hạt năng lượng hệ Hỏa phân bố khắp trong nhà đá, khiến cho nhiệt độ trong nhà nhất thời tăng lên không ít.

Lão Hắc lộ vẻ vui mừng:

- Vật Hóa Hiển Vi! Ngươi đã đột phá đến cảnh giới Tiên Nhân bát phẩm!

Triển Ngọc Long tự tin cười một tiếng, thời gian ba năm từ một tiểu tử mới vừa phi thăng, không được ai coi trọng, y đã tu thành Tiên Nhân bát phẩm. Quá trình này y đã liên tục vượt qua ba cấp cửu phẩm hạ, cửu phẩm trung, cửu phẩm thượng, mỗi năm một cảnh giới, quả thật là y có tư cách để kiêu ngạo.

Tốc độ này cho dù là trên cả Cửu Giới Tinh Hà cũng là hết sức kinh người.

- Cũng là nhờ có ngài ủng hộ, nếu không có tài nguyên, ta không thể nào có được thành tựu như vậy. Ngài nói đúng, Tiên giới thiên tài đâu đâu cũng có, nhưng nếu không có tài nguyên khổng lồ ủng hộ, vậy tất cả chỉ là nói suông.

Trong lòng Triển Ngọc Long hiểu rất rõ ràng, trong ba năm qua mình đã tiêu hao hết bao nhiêu tài nguyên trân quý. Tuy rằng Lão Hắc là Đại đương gia của Ngọc Thiết lâm trường, hết sức uy phong, nhưng trong cả Lôi thị Tiên tộc, y cũng không phải là nhân vật quan trọng gì. Những tài nguyên kia cũng là ăn bớt từ khoản thu hoạch của lâm trường, từ đó có thể thấy được Lão Hắc phải gánh vác nguy cơ hết sức khổng lồ.

Y cảm kích Lão Hắc cũng là thật lòng, mặc dù y biết mục đích Lão Hắc làm như vậy là vì cái gì.

Trong mắt Lão Hắc lóe ra hào quang vui sướng, nói liền ba chữ tốt, có thể thấy y mừng rỡ tới mức nào.

Triển Ngọc Long bất động thanh sắc nói:

- Tên tiểu tử kia thế nào rồi, thời gian ước định giữa ngài với hắn chỉ còn lại có ba ngày...

Sắc mặt Lão Hắc sa sầm:

- Lúc này đang vui, đừng nhắc tới chuyện ấy...

Triển Ngọc Long cũng hết sức ngoan ngoãn, không nói nữa. Thật ra cũng không cần nhiều lời, sau khi Vũ La trở về đã bế quan, đến bây giờ cũng không đi ra ngoài. Công việc của hắn cũng bỏ bê tất cả không làm gì, chuyện này đối với một người mới như hắn đã là dung túng tới cực độ.

Nhưng mắt thấy thời gian sắp hết, Vũ La lại không có chút động tĩnh gì.

Lời hứa lúc trước của Vũ La với Lão Hắc "ba tháng là quá đủ", hiện tại xem ra...

Mà vào lúc này, Triển Ngọc Long lại đột phá tới cảnh giới bát phẩm hạ, có thể nói trong cuộc tranh đấu ngầm giữa hai người, Triển Ngọc Long đã vượt lên trước rất xa.

Thời gian chớp mắt trôi qua, đến đúng kỳ hạn, sáng sớm Lão Hắc thức dậy hai mắt đỏ bừng. Không phải là vì y không ngủ được, chỉ là vì trong lòng y khó chịu đến cực độ.

Sau khi tất cả lao công khởi công làm việc, Lão Hắc nhảy xuống đài cao của mình, hùng hổ chạy thẳng tới nhà đá của Vũ La.

Ly Hằng đứng ở cửa, cũng không có gì để nói, nhưng Lão Hắc vẫn xem lão như nơi trút giận, tiện tay hất lão sang bên.

Sau cái hất này, Ly Hằng vù một tiếng bay ra ngoài mấy trăm trượng.

Lão Hắc tung một cước đạp cho cửa đá vỡ nát, xông vào đang định đá văng cửa phòng Vũ La. Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Vũ La xuất hiện, gương mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi.

Thấy Lão Hắc, sắc mặt Vũ La tỏ ra thản nhiên:

- Tới vừa đúng lúc, mau chuẩn bị sớm cho ta cái này.

Một tờ danh sách đưa tới trước mặt Lão Hắc, Lão Hắc cũng không thèm nhìn tới, hai mắt đỏ ngầu đầy những tia máu nhìn chằm chằm Vũ La:

- Tiểu tử, ngươi muốn đùa giỡn ta sao?

Vũ La nhìn y, lắc đầu nói:

- Ngươi hà tất phải làm như vậy, e rằng ngươi tức giận không phải là vì cảm thấy mình nhìn lầm người, mà vì cảm thấy mất thể diện, có phải không?

Lão Hắc quát lên như sấm:

- Nếu ngươi đã biết như vậy, vì sao còn để lão tử không hạ đài được?

Vũ La cười nhẹ:

- Lúc trước ta còn tưởng ngươi là anh hùng, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là trầm luân thời gian quá lâu...

- Ngươi câm miệng cho ta!

Lão Hắc giận dữ:

- Không cần sử dụng thủ đoạn khích tướng thấp kém như vậy.

Vũ La cười ha hả, vứt danh sách trước mặt Lão Hắc:

- Không cần biết thấp kém hay không, coi như đã có tác dụng rồi. Cầm lấy xem đi, nếu sau khi ngươi xem xong vẫn không muốn chuẩn bị, vậy ta cũng không còn gì để nói.

Lão Hắc vẫn nhìn chằm chằm hắn, không nói nửa lời. Vũ La có vẻ không nhịn được, ném danh sách về phía y, đóng sầm cửa đá lại:

- Ta bận lắm...

Lão Hắc tức giận sôi lên, cơ hồ là dùng hết lực nhẫn nại lớn nhất của mình, mới kìm chế không tung ra một cước đạp nát gian phòng Vũ La.

Sở dĩ y cố gắng kìm chế như vậy, bởi vì Vũ La tỏ ra không hề sợ hãi, nhất định là có chỗ dựa.

Lão Hắc ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, tuy rằng bề ngoài nhìn qua dường như bằng lòng với số phận, trên thực tế tuyệt không phải như thế, bất cứ giờ phút nào y cũng nghĩ tới chuyện quật khởi trở lại.

Bằng không sẽ không có sự xuất hiện, của Triển Ngọc Long.

Vũ La trấn định tới mức càn rỡ nhưng Lão Hắc lại ngửi được từ trong đó khí tức của kỳ ngộ.

Tuy rằng lực lượng Lão Hắc bị phong ấn, nhưng nhãn quang cùng khứu giác vẫn còn nhạy bén.

Sở dĩ y trầm luân, có thể nói là không liên quan nhiều đến thực lực.

Có câu là "có thời trời đất cùng nhau giúp, vận chuyển anh hùng mất tự do". Lão Hắc trầm luân tới nông nỗi này, nguyên nhân rất lớn là vì thời vận kém cỏi. Vì vậy Vũ La đến Ngọc Thiết lâm trường, người khác đều cho là ngày đầu tiên hắn tìm được khối Hoa Văn Vân Đồng kia là do may mắn, duy chỉ có Lão Hắc cho rằng may mắn cũng là một phần của thực lực.

Có đôi khi may mắn còn quan trọng hơn cả thực lực.

Lão Hắc thở hồng hộc vài hơi, lỗ mũi y phun ra hai luồng khí màu trắng thật mạnh, vung tay lên vẫy một. Tờ danh sách dưới đất bay lên, rơi vào tay y.

Danh sách này liệt kê trên một miếng ngọc, trong khoảnh khắc nó chạm vào lòng bàn tay Lão Hắc, y đã đọc được nội dung trong đó. Trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh hai mắt y mở lớn, tinh quang bắn ra bốn phía.

Y còn cho là mình nhìn lầm rồi, bèn cầm miếng ngọc ngay ngắn lại, đọc tỉ mỉ cẩn thận một lần. Sau đó vẻ mặt y trở nên nghiêm trang, chậm rãi nhét miếng ngọc vào trong lồng ngực.

Lão Hắc chìm vào trầm tư.

Tài liệu ghi trên miếng ngọc cũng hết sức trân quý, cho dù Lão Hắc trông coi Ngọc Thiết lâm trường, nhưng muốn thu thập đủ số tài liệu này cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Nhưng hiện tại Lão Hắc suy nghĩ kỹ, cũng không phải là quá khó.

- Chẳng lẽ Hắc Vô Mệnh ta đã tới lúc chuyển vận rồi sao?

Y lẩm bẩm một mình.

Trong số tài liệu này có hai loại đặc biệt trân quý: Bách Mục Tinh Thú Nha và Cửu Thối Vân Thái.

Bách Mục Tinh Thú Nha chính là tài liệu tứ phẩm trung trân quý, Cửu Thối Vân Thái càng hiếm có hơn, cũng không phải là tài liệu tự nhiên hình thành, mà phải trải qua Đại sư luyện khí luyện hóa chín lần, mới có thể được.

Nghĩ đến chuyện lấy hai loại tài liệu này, e rằng Lão Hắc phải dốc hết vốn liếng tích trữ của mình trong những năm qua mới được.

Lão Hắc không cảm thấy đau lòng, ngược lại có chút mong đợi.

Bởi vì người trên cả Tiên giới đều biết hai loại tài liệu này là tài liệu cần có để chế luyện Phù Vận Tiên văn, Phù Hạch Tiên Binh cùng Phù Linh Tiên Đan.

Ba loại kỹ năng này trên Tiên giới có một tên gọi: Tam Phù Thiên Công.

Ý là xảo đoạt thiên công.

Về phần những tài liệu còn lại, Lão Hắc không nhìn ra có tác dụng gì, cũng không có cách nào phán đoán, rốt cục là Vũ La chuẩn bị chế luyện Phù Vận Tiên văn hay Phù Hạch Tiên Binh, hoặc là Phù Linh Tiên Đan.

Nhưng bất kể là loại nào cũng sẽ giúp cho Lão Hắc kiếm được đầy túi. Nếu tương lai Vũ La có thể tu luyện tới đẳng cấp cao hơn, bằng vào Vũ La muốn quật khởi trở lại cũng không phải là chuyện quá xa vời.

Nhưng nếu Vũ La lừa mình thì sao?

Tam Phù Thiên Công thâm ảo vô cùng, đầu tiên bản thân phải là một vị phù sư.

Phù sư tôn quý vô cùng, chằng lẽ Ngọc Thiết lâm trường đổ nát của mình lại có thể ra đời một vị phù sư?

Lão Hắc bỗng nhiên lo được lo mất, có chút không dám tin tưởng.

Nhưng nếu như là thật, lực dụ hoặc của chuyện này quá mức khổng lồ.

Lão Hắc đặt hết tinh thần vào tài liệu trên miếng ngọc kia, chậm chạp đi ra ngoài. Trong lòng y đang dậy sóng, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra hết sức bình thản.

Nhưng trên thực tế, trong lúc không hay không biết Lão Hắc đã phát ra khí thế cường giả của mình. Tuy rằng y đi chậm thật, nhưng giống như một con cự thú thời viễn cổ, trầm ổn không thể nào ngăn nổi. Cho dù trước mặt có một ngọn núi lớn, cũng không thể nào làm thay đổi phương hướng của nó.

Xui xẻo cho Ly Hằng mới vừa trở về, đã nhìn thấy Lão Hắc từ bên trong đi ra ngoài.

Khí thế cường giả của Lão Hắc giống như là một khối nam châm, Ly Hằng bị cỗ khí thế này khóa chặt, không thể động đậy được chút nào.

Lão Hắc đơn thuần là vô ý, vẫn chậm rãi đi về phía trước. Ly Hằng lại bị hất bay ra ngoài ngàn trượng đánh ầm một tiếng, va mạnh vào một cột đá khổng lồ, sau đó theo thân cột trượt dài xuống, để lại một vệt máu đỏ lòm nổi bật dọc theo thân cột đá.

Mọi người bị làm cho sợ đến run rẩy, vội vàng nhường đường cho Lão Hắc. Lão Hắc cơ hồ là dựa vào bản năng trở lại nhà đá của mình. Lúc này y thình lình muốn tìm một vị bằng hữu có thể thương lượng với mình, nhưng đáng tiếc đưa mắt nhìn quanh, bên trong nhà đá trống trơn trống hoác.

Vẻ tiêu điều khiến cho Lão Hắc ngẩn ngơ, thình lình hạ quyết tâm:

- Liều thôi, người chết chim phải hướng lên trời. Thành công thì thăng tiến rất nhanh, thất bại cũng tốt hơn sống kiếp sống tàn ở địa phương quỷ quái này cho đến cuối đời!

Lần này Lão Hắc cũng hết sức may mắn, Lôi Ba hoàn thành nhiệm vụ cũng không thuận lợi, bị chậm trễ hết vài ngày vẫn không thấy tới Ngọc Thiết lâm trường.

Mà trong ba ngày này, Lão Hắc đã thu thập đủ tài liệu, mang tới cho Vũ La. Vũ La không thèm nói cả tiếng tạ ơn, lấy đồ xong đóng sầm của lại.

Lần này Ly Hằng đã có kinh nghiệm, nấp ở cửa ló đầu ra xem xét, một khi tình huống không ổn, lập tức biến mất.

Lão Hắc thở dài:

- Lão đi đến chỗ khác ở vài ngày trước đi.

- Ủa...

Ly Hằng nghi hoặc không hiểu chuyện gì, buồn bực rời đi. Lão Hắc cười khổ một tiếng, cũng không ngờ rằng có một ngày mình lo được lo mất giống như bây giờ. Y đuổi Ly Hằng đi là vì y muốn ở lại đây canh chừng, cho dù y trở về, cuộc sống hàng ngày cũng thấp thỏm không yên.

Triển Ngọc Long không tìm được Lão Hắc.

Y tấn thăng bát phẩm, chính là lúc dương dương đắc ý. Hàng tháng Lão Hắc cung cấp cho y một lượng tài nguyên nhất định, nếu có nhu cầu đặc biệt, cũng có thể tới tìm Lão Hắc.

Đến ngày đi nhận tài nguyên tu luyện, thông thường vào ngày này, Lão Hắc sẽ đặc biệt ở trong nhà chờ y, nhưng hôm nay Lão Hắc lại không có trong nhà.

Ba năm rồi, đây là lần thứ nhất Lão Hắc không có chờ y.

Triển Ngọc Long cau mày, mơ hồ cảm thấy cái gì. Y vừa ra cửa lập tức tìm giám công hỏi, sau đó chạy thẳng tới chỗ của Vũ La.

Triển Ngọc Long bất động thanh sắc đi vào, đã nhìn thấy Lão Hắc đem ra một ghế, ngồi ngay ngắn trước cửa phòng Vũ La, ánh mắt như ngây dại, cũng không biết y đã không nhúc nhích bao lâu rồi.

Triển Ngọc Long huơ huơ tay trước mặt Lão Hắc vài cái, Lão Hắc mới xem như phục hồi tinh thần lại, con ngươi còn có vẻ cứng dơ:

- À, ngươi đã đến rồi...

Triển Ngọc Long khẽ cau mày:

- Có chuyện gì vậy, ngài thủ ở chỗ này để làm gì, cần gì phải làm như vậy, đánh nát cấm chế xông vào không được hay sao?

Y nói hết sức hời hợt, hồn nhiên không xem Vũ La ra gì. Triển Ngọc Long cảm thấy mình vượt xa Vũ La trong việc cạnh tranh, cho nên cho rằng mình có tư cách nói như vậy.

Hiện tại hai người không phải là cùng một cấp bậc.

Lão Hắc lắc đầu:

- Đợi một chút đi.

Triển Ngọc Long không thích, nhưng cũng không tiện nói nữa:

- Được rồi, ta tới lấy tài nguyên...

Lão Hắc nghe vậy vỗ trán một:

- Ôi, ta đã quên mất chuyện này...

Chợt thần sắc y tỏ ra áy náy:

- Ngọc Long, ngươi... Ngươi hãy chờ một thời gian, gần đây tiêu hao quá lớn, ta không lấy đâu ra được nhiều như vậy, tháng sau nhất định cho ngươi gấp đôi!

Triển Ngọc Long có vẻ bất mãn:

- Tiêu hao quá lớn? Chẳng lẽ là vì hắn?

Lão Hắc khẽ gật đầu, lại liếc nhìn cửa phòng Vũ La, trong ánh mắt có một tia hy vọng sâu đậm bị đè nén.

Triển Ngọc Long tức giận bất bình:

- Hắc Đại nhân, vì sao vậy, ta đã là Tiên Nhân bát phẩm hạ, tiền đồ vượt xa tên tiểu tử mới tới này, vì sao ngài...

Triển Ngọc Long còn chưa nói hết, một tiếng ầm vang lên, cửa đá mở ra từ bên trong, Vũ La có vẻ hơi mỏi mệt đi ra. Trong tay của hắn giơ lên một hộp vuông vức, tiện tay đặt ở trên bàn bên cạnh Lão Hắc:

- Cho ngươi đó.

Triển Ngọc Long cười lạnh một tiếng, im miệng không nói.

Lão Hắc ngó chằm chằm cái hộp kia, không nhịn được hỏi:

- Là cái gì?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-862)