← Ch.230 | Ch.232 → |
Hắc Thủy Tiên lần này mình làm mình chịu.
Nàng quyết định làm cho Vũ La và Chu Cẩn tiêu hồn trong trạng thái hồ đồ một lần, sau đó nhất định cả hai sẽ vô cùng rối loạn. Đến lúc đó Chu Hoành vẫn còn hôn mê, chỉ còn mình Diệp Niệm Am chủ trì đại sự, Hắc Thủy Tiên có thể nhân nước đục mò cá.
Nhưng tối qua nàng định trở về, nhưng lại cảm thấy có chút không yên lòng. Dâm dược kia cũng không phải của nàng, sau khi nàng đoạt được cũng là lần đầu tiên sử dụng, không biết hiệu quả thế nào, có thành sự hay không, vạn nhất dược tính không đủ thì sao?
Cho nên Hắc Thủy Tiên quay lại, áp tai vào cửa sổ phòng Vũ La nghe ngóng. Nàng ở cửa sổ phía sau, người Chu gia gác ở cửa chính, tự nhiên không phát hiện ra nàng. Hơn nữa tu vi của nàng cao hơn tên binh sĩ kia rất nhiều, đối phương tuyệt đối không có khả năng phát hiện nàng.
Ban đầu không có chuyện gì, sau đó thanh âm rên ư ử của hai người, tiếng y phục bị xé rách soàn soạt, tiếng giường gỗ lay động kêu ken két... tất cả hợp lại với nhau, khiến cho Hắc Thủy Tiên bên ngoài nghe trộm phải đỏ mặt tía tai. Nàng thầm thở ra một hơi thật dài, sau đó phóng xuất một kết giới cách âm, tránh cho tên binh sĩ kia nghe thấy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vũ La cùng Chu Cẩn vật lộn cả đêm trong phòng, nhưng bên ngoài không hề hay biết.
Thanh âm Chu Cẩn điên cuồng run rẩy, hết sức chói tai.
Nếu Hắc Thủy Tiên chỉ dừng ở đó thì đã khác, nhưng nàng lại cảm thấy tò mò, bèn mở ra một lỗ hổng trên kết giới, tiếp tục lắng nghe.
Hai người ân ái trong phòng khoảng ba canh giờ, thanh âm sát phạt nhịp nhàng mãnh liệt, khiến cho Hắc Thủy Tiên nghe thấy đau khổ như đang bị tra tấn. Đến khi hai người xong việc, tất cả trở nên yên tĩnh. Hắc Thủy Tiên mới trở về phòng mình trong trạng thái lửa dục bừng bừng, suốt đêm không ngủ được.
Hắc Thủy Tiên lăn qua lộn lại trên giường, bên tai vẫn còn vang lên tiếng kêu chói tai của Chu Cẩn. tiếng thở dốc cường tráng của Vũ La.
Mãi đến bình mình. Hắc Thủy Tiên ngồi dậy soi gương mới phát hiện ra. dưới hai mắt mình đã thâm quầng. Nàng ảo não chải tóc bới đầu, hung hăng mắng mình trong gương:
- Ngươi quả thật là không biết xấu hổ...
Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt. rốt cục dễ coi hơn một chút, cố gắng đè ép ngọn lửa trong lòng. Hắc Thủy Tiên dùng phấn đánh lên che đi dấu vết thâm quầng. Sau đó nàng mới ung dung đi tìm Diệp Niệm Am. thương lượng sự tình phân phối nhân thủ tiến vào Nhạc Băng Uyên.
Nhạc Băng Uyên xuất hiện cũng là một cơ duyên, rốt cục cũng không biết nó sẽ mở ra trong bao lâu. Trì hoãn một ngày sẽ giảm đi rất nhiều ích lợi, cho nên Diệp Niệm Am mới phái Kiều Hổ đi mời người Chu gia và Vũ La tới thương lượng.
Vũ La tới trước, qua một lúc sau Chu Cẩn mới tới. Hôm nay Chu Đại tiểu thư tỏ ra kiên nhẫn vô cùng, bước đi nhẩn nha chậm rãi, bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các.
Hắc Thủy Tiên nhìn nàng, nhớ tới thanh âm tối qua nàng tranh quyền chủ động với Vũ La, không khỏi cười lạnh trong lòng. Còn giả vờ làm thục nữ, rõ ràng là một dâm phụ không sai.
Nàng quên rằng chuyện ấy là do mình gây ra. Sở dĩ nàng thấy gai mắt Chu Cẩn như vậy, cũng có một phần ghen tị trong đó.
Ánh mắt Vũ La và Chu Cẩn vừa gặp nhau, lập tức nhanh chóng rời ra, ai nấy ngoảnh đi nhìn sang nơi khác, giống như hai người không quen biết. Hắc Thủy Tiên quan sát thấy, trong lòng mừng thầm, chuyện này thành rồi.
- Được rồi, mọi người đã tới, chúng ta thương lượng với nhau một chút xem sao. Nhạc Băng Uyên đã mở, cũng phải vào đó xem.
Diệp Niệm Am liếc nhìn mọi người:
- Chúng ta sẽ phái đi bao nhiêu người?
Trong quá trình thương nghị, Chu Cẩn cùng Vũ La quả nhiên có chút mất hồn mất vía, Hắc Thủy Tiên mừng thầm. Nàng tiếu lý tàng đao, ép Diệp Niệm Am từng bước một, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, lấy Hắc Thủy Tiên làm chủ, mọi người cùng nhau tiến vào Nhạc Băng Uyên.
Chuyện này cũng là vì tâm thần Vũ La và Chu Cẩn không yên, khiến cho Hắc Thủy Tiên chiếm ưu thế. Cũng vì binh sĩ Chu gia còn chưa khôi phục, số nhân thủ có thể dùng tới không nhiều, mà thực lực của thủ hạ Diệp Niệm Am không đủ.
Hắc Thủy Tiên phái tất cả sáu mươi tên tu sĩ mà mình đưa tới Nhược Lô Ngục, Chu gia miễn cưỡng chọn được bốn mươi người. Lúc trước có bốn mươi người theo Chu Hoành tiến vào Nhược Lô Ngục, sau lại điều động thêm sáu mươi người, tổng cộng có thể sử dụng một trăm người. Nhưng vì phải để lại một số bảo vệ Chu Cẩn và Chu Hoành đang bị thương, cho nên điều đi bốn mươi người đã là cực hạn.
Bên phía Nhược Lô Ngục, Diệp Niệm Am cũng muốn chọn khoảng mười người tiến vào, nhưng đám ngục tốt thủ hạ của lão e sợ Nhạc Băng Uyên, rốt cục chỉ có Kiều Hổ và Mã Hồng hưng phấn tiến vào.
Diệp Niệm Am cũng không còn cách nào khác.
Vũ La cũng không muốn vào sớm như vậy. Hiện tại lòng dạ hắn đang rối bời, trước khi hiểu rõ được chuyện giữa hắn cùng Chu Cẩn vốn có vẻ hết sức kỳ quặc, hắn tuyệt đối không muốn tiến vào Nhạc Băng Uyên nguy hiểm trùng trùng.
Hơn nữa bất kể thế nào, chuyện vừa qua có lỗi với Cốc Mục Thanh, hắn vẫn thấy trong lòng áy náy.
Trong thời kỳ này, ngoại trừ Chu Cẩn khác người ra. không có ai cho rằng nam nữ bình đăng. Cho nên tuy rằng trong lòng Vũ La áy náy, nhưng cũng không thấy quá đau lòng.
Nhưng độc thủ đâm sau lưng hắn làm cho hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Sau khi thương nghị xong xuôi, nhân mã ba phe lập tức tập trung ở lối vào Nhạc Băng Uyên. Mọi người đã đến đông đủ, Hắc Thủy Tiên nhìn Diệp Niệm Am:
- Diệp Đại nhân, bắt đầu đi.
Diệp Niệm Am gật gật đầu:
- Kiều Hổ, ngươi vào trước xem sao.
Trên không mười trượng, tinh cầu đầu thú bình lặng vô cùng. Kiều Hổ cẩn thận tới gần, tinh cầu nọ vẫn không có phản ứng gì. Y bèn bay tới bên cạnh tinh cầu, giơ tay ra ấn nhẹ vào tinh cầu một cái, tinh cầu giống như mặt nước, hút bàn tay y vào trong.
Ngay sau đó, toàn thân Kiều Hổ cũng bị hút vào.
Mọi người xôn xao một trận, nhưng Diệp Niệm Am không lộ vẻ gì, lão chờ một lúc lại vung tay lên:
- Tiếp tục.
Nhân mã ba phe nối đuôi nhau bay lên, thông qua tinh cầu tiến vào Nhạc Băng Uyên.
Mối nguy trong Nhạc Băng Uyên cho tới bây giờ vẫn còn là nghi hoặc. Không có biện pháp gì dự phòng, chỉ có thể dựa vào tu vi của mình chống đỡ. Nhưng lại phải khống chế bản thân thật tốt. trăm ngàn lần không thể ỷ mạnh, càng không thể quá tham lam. Bởi vì một khi vượt qua sức chịu đựng, cho dù là còn sống đi ra. không được bao lâu cũng sẽ suy nhược mà chết.
Kiều Hổ là người đầu tiên đi vào, trong số những người ở đây, tu vi của y chỉ có thể xem như trung bình, bởi vậy cũng là người đầu tiên trở ra. Từ lúc y vào cho đến khi ra. không quá khoảng thời gian uống cạn chén trà. Người cuối cùng vừa tiến vào, Kiều Hổ đã từ trong tinh cầu bay ra.
Hầu như toàn thân y không còn sức lực, từ trên cao mười trượng rơi cắm đầu xuống. Vũ La nhanh chóng chạy tới đón lấy y, chỉ thấy Kiều Hổ muốn nôn. sắc mặt tái nhợt.
Vũ La giao y cho ngục tốt bên cạnh chăm sóc, thuộc hạ Kiều Hổ vội vàng chạy tới, lăng xăng lấy ra linh đan. khăn ướt lau mặt...
Kiều Hổ mới vừa ra được một lúc, bên trong tinh cầu liên tục có người ra. người nào cũng có tình trạng gần giống như Kiều Hổ. Chu Cẩn mang theo mười tên binh sĩ. nhanh chóng đón lấy người phe mình. Hắc Thủy Tiên luống cuống tay chân, không ngừng phóng xuất đạo đạo linh quang đón lấy người mình chậm rãi hạ xuống.
Một trăm lẻ hai người tiến vào, chưa quá thời gian ăn xong bữa cơm. tất cả đã ra ngoài hết.
Hơn nữa rốt cục những người này có lấy được thứ gì không, cho tới bây giờ vẫn chưa nói được.
Sau non nửa canh giờ, những người này mới chậm rãi khôi phục lại.
Diệp Niệm Am vội vàng hỏi Kiều Hổ:
- Tình huống thế nào?
Kiều Hổ lật tay lại, một chiếc ngọc giản nằm trong tay y, trên đó có ba chữ cổ triện:
Thông Thiên quyết. Kiều Hổ nở một nụ cười hài lòng, ôm quyền thi lễ Diệp Niệm Am:
- Đa tạ Diệp đại nhân thành toàn.
Kiều Hổ tư chất không tệ, tuy rằng không có Tuệ Căn. nhưng tư chất xem như trung thượng. Chỉ là trước nay không có công pháp gì tốt. hiện tại lấy được một bản đạo quyết thượng cổ, đối với y chính là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Đạo quyết như vậy chính là cơ duyên, Kiều Hổ đã lấy được, vậy chỉ có y tu luyện. Bất cứ ai cũng sẽ không đoạt lấy, làm như vậy có vẻ bất cận nhân tình.
Mã Hồng lấy được một khối Thái Ất Ngân Phách to bằng đầu người. Đây cũng là tài liệu luyện khí vô cùng trân quý, hiện tại rất khó tìm trên Tu Chân Giới, nhưng trong Nhạc Băng Uyên lại không có gì là hiếm.
Nếu so ra, Mã Hồng và Kiều Hổ coi như may mắn. Bốn mươi người của Chu gia, sáu mươi người của Hắc Thủy Tiên, tổng cộng một trăm người nhưng chỉ có mười người lấy được bảo bối. Phe Hắc Thủy Tiên có sáu người, phe Chu gia có sáu người, đúng theo tỷ lệ.
Hoặc được pháp bảo tàn khuyết, hoặc tài liệu hy hữu, hoặc linh đan không biết có tác dụng gì, nhưng không ai lấy được đạo quyết.
Ánh mắt mọi người nhìn Kiều Hổ tỏ vẻ hâm mộ vô cùng.
Trên thực tế ai cũng hy vọng có thể lấy được một bộ thượng cổ đạo quyết, như vậy có nghĩa thực lực sẽ tăng lên nhanh chóng. Nhưng bọn chúng lấy được những thứ này, chỉ có thể dâng lên cho cấp trên.
Sắc mật Hắc Thủy Tiên và Chu Cẩn trở nên hết sức khó coi, ai nấy dẫn người rút lui.
Tối thiểu cũng phải tĩnh dưỡng một ngày, những người này mới có thể trở vào Nhạc Băng Uyên. Hắc Thủy Tiên biết thời gian chờ đợi càng dài, vậy càng có lợi cho Chu gia, cho nên sau khi trở về, nàng lập tức liên hệ cùng Sở Tam Tuyệt.
Ba người Vũ La. Kiều Hổ, Mã Hồng cùng ngồi trên Vọng Sơn các với Diệp Niệm Am, sắc mật bốn người đều lộ vẻ vui mừng. Tuy rằng lần này phe Nhược Lô Ngục chi phái hai người tiến vào, nhưng thu hoạch lại là lớn nhất. Chăng những cả hai đều tìm được bảo vật, Kiều Hổ còn lấy được một bản đạo quyết trân quý.
Mà lúc này, sau khi Vũ La bình tĩnh lại, rốt cục cũng đã hiểu ra là ai đã hãm hại mình.
Thật ra nói cũng đơn giản, chuyện này ai có lợi nhiều nhất, kẻ đó chính là độc thủ sau màn. Không thể loại trừ bên ngoài có người giở trò tổn nhân bất lợi kỷ, nhưng chuyện này lớn như vậy, phiêu lưu mạo hiểm vô cùng. Nếu không có động cơ và lợi ích. không ai ngu tới mức hãm hại Vũ La như vậy.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, Vũ La lập tức suy ra độc thủ sau màn: Hắc Thủy Tiên.
Bốn người nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Niệm Am khen ngợi Kiều Hổ cùng Mã Hồng một chút, sau đó lại nói:
- Tất cả trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dựa vào hai người các ngươi.
Lão liếc nhìn sang Vũ La:
- Vũ Lam, ngày mai ngươi có vào không?
Vũ La cười khổ:
- Thật ra ta rất muốn vào, nhưng e rằng có người không chịu.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau, trưởng lão Sở Tam Tuyệt truyền xuống một đạo mệnh lệnh: Phàm là người có chức quan chính thức của Cửu Đại Thiên Môn, không thể tiến vào Nhạc Băng Uyên.
về phần lý do, chính là không cho phép quan tranh lợi cùng dân.
Lý do lừa mình dối người như vậy, đường đường Sở Tam Tuyệt trưởng lão của Trưởng Lão Hội cũng có thể nói ra, nhưng lại khiến cho Vũ La hết cách. Cả Nhược Lô Ngục tuy rằng giam giữ nhiều tay cự phách phe Ma đạo như vậy, nhưng trên thực tế phẩm cấp rất thấp. Thẩm Phán Đình nằm dưới Trưởng Lão Hội, Nhược Lô Ngục nằm dưới Thẩm Phán Đình, có thể tưởng tượng được.
Còn chức vụ Ban Đầu là do Nhược Lô Ngục bổ nhiệm, không phải là quan viên thuộc Cửu Đại Thiên Môn, cho nên Kiều Hổ và Mã Hồng vẫn có thể tiếp tục tiến vào Nhạc Băng Uyên.
Theo mệnh lệnh của trưởng lão Sở Tam Tuyệt tới Nhược Lô Ngục, còn có ba trăm tên tu sĩ.
Dù sao Sở Tam Tuyệt cũng không phải là thế gia tu chân khổng lồ trên Tu Chân Giới như Chu gia. Ba trăm người này hầu như là tất cả thành viên tổ chức của Sở Tam Tuyệt, lão đã dốc hết toàn lực của mình.
Mà chuyện kia ảnh hưởng tới Chu Cẩn nặng hơn Vũ La nhiều. Mãi cho tới hôm nay, Chu Cẩn còn có chút mất hồn mất vía. cho nên tranh đoạt với Hắc Thủy Tiên bị rơi xuống hạ phong. Hắc Thủy Tiên một hơi phái tất cả ba trăm sáu mươi người của mình vào Nhạc Băng Uyên, mà Chu gia chỉ có được một trăm người.
về phần Nhược Lô Ngục... chỉ có hai người hết sức đáng thương.
Bởi vì ngày hôm qua Kiều Hổ cùng Mã Hồng thắng lợi trở về, đám ngục tốt thấy vậy thèm chảy nước dãi, cũng có Ban Đầu muốn theo bọn họ tiến vào Nhạc Băng Uyên. Nhưng sau khi Diệp Niệm Am kiểm tra tu vi của họ, cuối cùng thận trọng từ chối.
Bên dưới tinh cầu đầu thú thật lớn. người đứng đông nghịt. Sau khi những người đầu tiên tiến vào, những người bên dưới còn chưa vào hết đã có người trở ra. Cũng giống như hôm qua. mỗi một người sau khi đi ra đều suy yếu vô cùng, đám ngục tốt không thể làm gì, nhưng cũng có thể hỗ trợ cứu chữa cho những người này. Vì vậy trong lúc nhất thời, xung quanh Khước Phong đường trở nên vô cùng bận rộn.
Sau một phen hỗn loạn. Hắc Thủy Tiên mừng rờ vô cùng, mặt mày tươi rói. Hôm nay phe của nàng lấy được một bộ đạo quyết, hơn hai mươi món pháp bảo, còn có hai bình linh đan. cùng với hơn ba mươi thứ tài liệu trân quý. Nếu so với hôm qua, vô luận là số lượng hay là tỉ lệ đều gia tăng rất nhiều. Nhất là bộ đạo quyết nọ được khắc trên một chiếc tiểu đỉnh màu vàng cổ kính, văn tự cũng hết sức cổ xưa, không ai ở đây có thể nhận ra. Hắc Thủy Tiên cho là trân bảo.
Đương nhiên đây cũng là vì Hắc Thủy Tiên cảnh giác với Vũ La, không dám cho hắn xem, bằng không Vũ La có thể nhận ra ngay tại chỗ.
về phần Chu gia, hôm nay lại là mười phần ảm đạm. một trăm người đi vào, thu hoạch còn ít hơn ngày hôm qua. Chỉ có chín người tìm được bảo vật, còn lại toàn là một ít pháp bảo tổn hại, cùng một ít tài liệu hết sức tầm thường.
Sắc mật Chu Cẩn có vẻ không vui, lúc này rốt cục nàng cũng đã hiểu ra, mọi chuyện xảy ra chắc chắn là do Hắc Thủy Tiên phá rối. Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hắc Thủy Tiên một cái, căm giận mang theo người phe mình rời đi.
Hắc Thủy Tiên đắc ý dào dạt, mang theo người phe mình nghênh ngang rời đi. Xung quanh Khước Phong đường chỉ còn lại bốn người Vũ La cùng đám ngục tốt.
Kiều Hổ và Mã Hồng hôm nay không còn may mắn, không tìm được gì cả. Diệp Niệm Am cũng không dám tham lam, hôm qua đã có thu hoạch không ít, nếu ngày nào cũng thu được bảo bối, vậy còn là Nhạc Băng Uyên sao?
Diệp Niệm Am khoát tay ra lệnh cho đám ngục tốt giải tán, bốn người chậm rãi vừa tán gẫu vừa trở về Vọng Sơn các. Vừa vào Vọng Sơn các, đột nhiên toàn thân Kiều Hổ run lên, Diệp Niệm Am chấn động, vội vàng giữ chặt y:
- Kiều Hổ, có chuyện gì vậy, phải chăng ngươi ở trong Nhạc Băng Uyên quá lâu?
Tất cả mọi người đều quan tâm, Vũ La có quan hệ rất tốt cùng Kiều Hổ, cũng vội vàng chạy tới hỏi han:
- Sao hả, không có việc gì chứ?
Kiều Hổ ra sức xua tay, sau đó lấy ra trong lòng một thứ. Chỉ thấy thứ nọ tròn mà dẹp, to bằng bàn tay, trên mặt khắc văn tự cổ xưa. dường như có hai tầng trên dưới. Lúc này Kiều Hổ mới lên tiếng nói:
- Đây là thứ ta tìm được hôm nay.
Thứ nọ hết sức hoàn chỉnh, hiển nhiên là một món pháp bảo được bào tồn nguyên vạn. Hơn nữa vừa lấy ra, ai nấy đều cảm thấy khí chất cổ kính, linh khí hoàn toàn nội liễm bên trong, không cảm nhận được chút lực lượng nào cả. Chỉ bằng vào điểm này, có thể kết luận bảo bối này quả thật bất phàm.
- Bảo bối.
Vũ La là người đầu tiên khẳng định.
Diệp Niệm Am bật cười ha hả:
- Hay, hay lắm, mặc dù Nhược Lô Ngục chúng ta ít người, nhưng thu hoạch không kém gì bọn chúng. Vì sao vừa rồi ngươi không lấy ra?
Kiều Hổ liếc nhìn Vũ La một cái với vẻ thông cảm, sau đó giận dữ nói:
- Nếu ta lấy tất cả thu hoạch của hai ngày qua ra, e rằng vị trưởng lão Sở Tam Tuyệt cao cao kia sẽ nghĩ cách không cho ta vào nữa.
Mã Hồng cũng tức giận nói:
- Cấp trên quả thật là quá đáng, Vũ Đại nhân là người đầu tiên phát hiện lối vào Nhạc Băng Uyên này. Vì phong ấn cửa vào, Vũ Đại nhân đã hao hết ba mươi sáu đạo linh phù. Nếu không có hắn, e rằng hiện tại toàn Nhược Lô Ngục đã trở thành một tòa thành chết. Công lao lớn như vậy lại không được thưởng, ngược lại cố ý hạ lệnh khiến cho hắn không được tiến vào Nhạc Băng Uyên, thật sự là hơi quá đáng.
← Ch. 230 | Ch. 232 → |