← Ch.336 | Ch.338 → |
Vũ La ho vài tiếng:
- Nhưng... nhưng mà... cho dù ta giao ra cũng bằng vô dụng. Chỉ có Thiên Sinh Thần Ngọc mà không có Thần Thú Kỳ Lân, cũng không thể trở thành Thiên Mệnh Thần Phù.
Nhan lão sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn:
- Vì sao không có Thần Thú Kỳ Lân?
Vũ La tỏ ra xấu hổ:
- Ta nhất thời này lòng hào tâm, đã cứu con Kỳ Lân nọ.
Đây có lẽ là lần duy nhất của Vũ La này sinh lòng áy náy vì đã cứu một sinh mạng.
Vũ La kể lại mọi chuyện trải qua, Nhan lão hừ một tiếng, chòm râu run run:
- Bỏ đi, chuyện này cũng không thể trách được ngươi, ta cũng không ngờ rằng con Kỳ Lân nọ không ngu ngốc, cho dù ngươi không cứu nó, chắc chắn cuối cùng con khốn này cũng co giò bỏ chạy.
Vũ La tỏ ra bất đắc dĩ:
- Vậy chúng ta phải làm sao? Hay là chúng ta thừa dịp Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ngủ say, lấy chút máu của nó cho vào Thiên Sinh Thần Ngọc, nói không chừng cũng có thể trở thành Thiên Mệnh Thần Phù.
Nhan lão xua tay:
- Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nọ đã đại thương nguyên khí, phỏng chừng chỉ có máu tươi mà không còn tinh huyết. Trừ phi đem nó ra làm thịt, lấy một thân máu thịt cùng nguyên hồn hung thú rót vào trong Thiên Sinh Thần Ngọc, bằng không chỉ sợ rất khó hình thành Thiên Mệnh Thần Phù cao cấp. Nếu muốn làm cho những người trên Thượng giới động lòng, tối thiểu cũng phải đạt tới Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm.
Vũ La quan sát Nhan lão một chút, có vẻ không yên:
- Nói như vậy...
Nhan lão thấy ánh mắt không có hào ý của Vũ La đào tới đào lui trên người mình, giận tím mặt nói:
- Tiểu tử thối ngươi muốn gì đây, một thân tinh huyết của lão già ta tu luyện vất và lắm mới có được, ngươi dám có ý với ta ư?
Dụng tâm của Vũ La bị phá, hắn cười hắc hắc ra vẻ gượng gạo:
- Vậy theo ngài, chúng ta phải làm sao?
Nhan lão vuốt râu của mình, lúc này trông lão không có phong phạm cao thủ gì cả, tinh quang trong mắt bắn ra bổn phía, tròng mắt đào liên hồi.
Vũ La nói:
- Trước kia có người từng nói với ta, lão nhân gia ngài có bộ dáng như hiện tại, chính là điềm báo đang có ý xấu trong đầu.
Nhan lão cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Vũ La:
- Tiểu tử, thu thập một chút, ta bào nha đầu nhà ta dẫn ngươi đi gặp lão bằng hữu của ta một chuyến, nhất định lão sẽ có biện pháp.
Vũ La cảm thấy trong chuyện này có điều gian trá, nhưng không nhìn ra được vấn đề ở chỗ nào, thắc thỏm bất an.
Nhan Chỉ Vi vẫn một thân trường quần màu trắng như trước, bất quá lần này nàng không còn che mặt nữa.
Sau khi bỏ mặt nạ ra, Nhan Chỉ Vi để lộ da thịt như ngọc như tuyết, vô cùng mịn màng, ngũ quan hoàn mỹ, tìm khắp toàn thân cũng không thấy chút tỳ vết, dường như nàng là một khối ngọc đẹp hoàn mỹ trời sinh.
Vì đã bại lộ thân phận Nhân tộc, Vũ La cũng không che giấu nữa, Chu Nghiên cũng phục hồi khả năng nghe nói của mình.
Nhan lão có thể biết được thân phận của Vũ La cũng không có chi kỳ lạ, tia sinh hồn của lão từng xuyên qua không gian, đại chiến một trận với Vũ La ở Bách Hoa sơn, Trung Châu.
Nhan lão là nhân vật đẳng cấp thế nào? Vũ La gây ra động tĩnh rất lớn ở Hỏa Nham cốc, người khác cho rằng hắn sử dụng thần lực, nhưng Nhan lão chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn ra hắn là Nhân tộc. Hơn nữa lại có cảm giác quen thuộc, cho nên Nhan lão lập tức biết hắn là ai.
Thật ra Nhan lão đã tới Hỏa Nham cốc muốn lấy khối Thiên Sinh Thần Ngọc, nhưng lực lượng tà dị do vẫn thạch mang tới khiến cho lão vô cùng kiêng kị, cho nên không dám xâm nhập, chỉ có thể quay về Thanh Khâu.
Sau khi nghe nói Vũ La không chết, lão lập tức phái cháu gái đi tìm.
Chu Nghiên vô cùng bất mãn về việc Nhan Chỉ Vi bắt giữ mình, lòng đầy thành kiến, nói xấu Nhan Chỉ Vi không biết bao nhiêu mà kể trước mặt Vũ La.
Vũ La không tiện nói cho Nhan Chỉ Vi nghe, cũng chỉ có thể cố gắng nghe những lời lải nhải của Chu Nghiên.
Ba người kết bạn, Chu Nghiên thủy chung mười phần kiêng kị Nhan Chỉ Vi, chỉ cần Nhan Chỉ Vi hơi có hành động thân thiết với Vũ La, nhất định sẽ nghe thấy tiếng đằng hắng không hề che giấu của Chu Nghiên bên cạnh.
Vũ La có chút bất đắc dĩ, Chu Nghiên lại thỉnh thoảng nhắc nhở hắn:
- Ngươi chớ có quên rằng mình đã có hôn ước, còn có hai người!
Có lẽ là lực sát thương của câu sau quá lớn, mỗi khi Vũ La nghe xong đều buồn ũ rũ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Chu Nghiên.
Nhưng Nhan Chỉ Vi cũng không phải là đèn cạn khô dầu, nữ nhân này chính là Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc, có được nét mị hoặc trời sinh. Cho dù nàng không cố ý, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến cho người ta tâm hồn điên đào. Nếu nàng có lòng mê hoặc, vậy càng khỏi nói.
Bất quá khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, kẻ phải trợn mắt há mồm chính là Vũ La.
Không hiểu vì sao Nhan Chỉ Vi sử dụng nét mê hoặc của mình trên người Chu Nghiên. Thinh thoảng nàng lại nhoẻn miệng cười, giống như tuyết tan dưới ánh mặt trời, khiến cho Chu Nghiên nhìn thấy phải ngần ngơ.
Vũ La cảm thấy bàng hoàng ngơ ngác, chẳng lẽ Nhan Chỉ Vi là.... Vũ La không chút nghi ngờ, chỉ cần Nhan Chỉ Vi muốn, dù là nữ nhân cũng sẽ bị nàng mê hoặc.
Ngẫm lại Chu Nghiên, thân cao chân dài, tính cách cương cường mà độc lập, tu luyện Bất Động Băng Vương quyết, trời sinh lãnh khốc, Hậu Thiên lãnh đạm, quả thật cũng có tố chất hùng mạnh để trở thành... người kia.
Lần này ra ngoài, ba người lăng không phi hành, không có xe ngựa, không có gia huy Cửu Vĩ Bạch Hồ, tự nhiên cũng không có nhiều Thần Trủng chặn đường dâng lễ vật như lần trước.
Nhan Chỉ Vi lòng dạ hồ ly, tự nhiên nhìn ra nghi hoặc của Vũ La, bèn giải thích đơn giản:
- Ngồi xe xuất hành chính là thông lệ của gia tộc. Phàm những kẻ tới cung phụng, sau này sẽ được gia tộc che chở, có được phúc tinh may mắn.
Nàng chỉ nói thoáng qua, Vũ La đã hiểu rõ ràng:
- Đây chính là một thủ đoạn để giữ vững uy danh của gia tộc các người chứ gì? Kẻ nào lấy lòng các ngươi, kế đó sẽ gặp may mắn. Những Thần Trủng khác thấy vậy thèm muốn, lần tới các người xuất hành, bọn họ cũng sẽ mang lễ vật tới dâng hiến. Cứ luân phiên tuần hoàn như vậy, uy danh Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc sẽ không ngừng gia tăng.
Nhan Chỉ Vi nhoẻn miệng cười:
- Đúng là như vậy, cũng phải nói rằng tuy chiêu thức này tục không chịu được, nhưng cũng có tác dụng. Những kẻ có thực lực Đại Thánh như gia gia ta ở Đông Thổ không ít, nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ còn kém xa Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc chúng ta.
Vũ La cũng thừa nhận, chiêu này quả thật hơi có chút tục khí, nhưng xác thực là dùng được. Thiên hạ ai ai cũng hướng tới lợi lộc, nếu không có ích lợi như vậy, vì sao những Thần Trủng kia lại vừa dâng tiền vừa không ngừng tuyên dương ân uy của Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc?
Trước khi chia tay, Nhan lão cho Vũ La một chiếc nhẫn bạch ngọc, trên nhẫn có khắc hình một con bạch hồ vô cùng sống động. Chiếc đuôi dài rậm lông của nó vòng ra trước người, hai mắt được khảm hai viên hồng bào thạch nho nhỏ, lộ vẻ dụ hoặc vô cùng.
Bên trong nhẫn này có dấu ấn thần lực của Nhan lão, cũng tương đương đại biểu cho Nhan lão. Nhan lão lại thờ ơ tặng cho Vũ La, chỉ nói không chừng tương lai có thể sử dụng. Vũ La cũng hiểu được như vậy có nghĩa là Nhan lão đã thừa nhận địa vị của hắn, tương lai ở Đông Thổ, nếu tại trường không có người của Nhan gia, Vũ La hắn coi như đại biểu cho Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc.
Chuyện này cũng có nghĩa Nhan lão đã thừa nhận thực lực của Vũ La, ngoài ra cũng đồng thời thể hiện thành ý họp tác giữa hai tộc của lão.
Dù sao Vũ La cũng là Nhân tộc, Nhan lão tặng cho hắn chiếc nhẫn này, quả thật sẽ gánh vác phiêu lưu mạo hiểm không nhỏ.
Lúc ấy Vũ La có hỏi Nhan lão về lai lịch của Động Động. Ngày ấy ở Bách Hoa sơn Trung Châu, sinh hồn Cửu Vĩ Bạch Hồ tỏ ra vô cùng kiêng kị Động Động.
Nhưng Nhan lão chỉ cười bí hiểm, lắc lắc đầu:
- Tiểu gia hỏa kia là phúc duyên của ngươi, bất quá nếu phúc duyên chưa tới lúc, cũng không tiện nhiều lời, khà khà...
← Ch. 336 | Ch. 338 → |