← Ch.339 | Ch.341 → |
Nghe Miêu Nữ A Đại nói như vậy, đám thợ săn càng cảm thấy đau lòng, có ba tên òa khóc ngay tại chỗ.
Vũ La bất đắc dĩ:
- Ta chỉ cảm thấy chúng ta chưa chắc sẽ chết...
Lúc này ngay cả Miêu Nữ A Đại cũng có chút bất mãn:
- Ngươi còn nói lung tung ư?
Đao Lục Nhãn đứng ở đầu thuyền, đôi mắt sắc bén tinh anh như mắt ưng ngó chằm chằm mặt biển. Đám Bán Yêu tộc kia đang tới càng ngày càng gần, đã có thé mơ hồ thấy diện mạo của bọn chúng.
- Mọi người chuẩn bị! Cho dù chết, cũng không thề để cho bọn chúng giết dễ dàng. Giết một tên hòa vốn, giết hai tên có lời!
Bảy tên thợ săn hung hăng cắn răng một cái, cũng không còn ai quan tâm tới ba người Vũ La nữa, ai nấy vọt tới bên cạnh Đao Lục Nhãn, nghiêm trận sẵn sàng đón quân địch.
Những điểm đen trên mặt biển càng ngày càng nhiều, hơn nữa sau đó vần xuất hiện liên miên bất tuyệt. Hiển nhiên số lượng này không chỉ là một vạn, xem ra tối thiểu cũng có ba bốn vạn Bán Yêu tộc. Với số lượng như vậy trên Thần Hoang hải này, đã có thể nằm trong số
Tuy rằng mật biển mênh mông, nhưng nhiều chiến sĩ Bán Yêu tộc xuất hiện như vậy, quả thật giống như che trời phũ đất, bất cứ ai đối mật với thế trận như vậy cũng không thể nào chịu nổi áp lực mà sụp đổ.
Bảy tên thợ săn ứa ra mồ hôi lạnh, chỉ nghe tiếng mồ hôi nhô xuống sàn thuyền, rất nhanh dưới chân bảy người đã ướt một mảng lớn.
- Có điểm khác thường...
Chợt Hổ Ngũ nói.
Vốn bảy tên thợ săn đang nửa quỳ ở tư thế tấn công, sẵn sàng nghênh đón trận tử chiến sau cùng. Lúc này Hổ Ngũ đứng thẳng người dậy, quan sát các chiến sĩ Bán Yêu tộc đang chậm rãi trôi theo gió mà đến.
- Quả thật không đúng...
Đao Lục Nhãn cũng phát hiện ra:
- Vì sao lại như vậy, nếu là trước kia, đám người này đã sớm xông lên.
Đám chiến sĩ Bán Yêu tộc này vô cùng quỷ dị, âm thầm lặng lẽ tiến nhập còn cách thuyền sắt chừng trăm trượng, Đao Lục Nhãn cảm thấy khó lòng tin được:
- Bọn chúng đều nhắm mắt cả lại, vì sao...
Vũ La ngồi ở phía sau hờ hững lên tiếng nói:
- Nhắm mắt lại còn là gì nữa, nếu không phải đang ngũ thì là đã chết. Nếu không phải Bán Yêu tộc là tộc thích ngũ tập thể, vậy tất cả bọn chúng đã bị người xử lý cả rồi.
Đao Lục Nhãn nghe vậy giật mình kinh hãi, sáu tên thợ săn còn lại vội vàng đứng dậy tiến đến mạn thuyền, thò đầu ra ngoài quan sát xem phải chăng đám chiến sĩ Bán Yêu tộc này chết thật hay không.
- Dường như là thật... Đã chết hết... không cảm thấy chút sinh cơ nào!
Miêu Nữ A Đại nói.
Vũ La khẽ bĩu môi, đương nhiên là đã chết. Đám chiến sĩ Bán Yêu tộc này vừa xuất hiện, hấn đã cảm ứng được, bọn chúng không còn chút sinh khí nào.
Mặc dù nguyên hồn của hấn không sử dụng thuận tiện bằng Phù cổ, hơn nữa không sử dụng được trong thời gian dài, nhưng cảm ứng chuyện nhô như vậy đương nhiên không thành vấn đề.
Đám chiến sĩ Bán Yêu tộc trôi tới càng ngày càng gần, rốt cục đến sát mạn thuyền. Mọi người cũng đã nhìn thấy rõ ràng, bọn người này tóc tai bù xù, hai mắt nhấm chặt, đứng thẳng dưới nước, tóc chúng trôi bập bềnh như những con giun.
Mấy vạn chiến sĩ Bán Yêu tộc, tất cả đã trở thành thi thể.
Thi thể bọn chúng trôi không mục đích, có thi thể trôi ngang sát mạn thuyền, có thi thể va chạm vào mũi thuyền, thỉnh thoảng vang lên những tiếng bình bình.
Đặt mình vào giữa mấy vạn tử thi như vậy, một cảm giác quỷ dị chợt nảy sinh khiến cho mọi người lạnh cả sống lưng.
Rốt cục Miêu Nữ A Đại không nhịn được lên tiếng nói:
- Trên thi thể những chiến sĩ Bán Yêu tộc này không hề có vết thương, vậy rốt cục vì sao mà chết? Ai hùng mạnh tới mức này, có thể giết chết mấy vạn chiến sĩ Bán Yêu tộc như vậy?
Vũ La cũng cau mày, trên thực tế từ khi hấn cảm giác được những chiến sĩ Bán Yêu tộc này toàn là thi thế, đã suy nghĩ tới vấn đề này. Hầu như Bán Yêu tộc không có địch nhân ở Thần Hoang hải, vì sao chết nhiều người một lúc như vậy?
Mấy vạn thi thể chiến sĩ Bán Yêu tộc trôi trên mặt biển vô cùng quỷ dị, tuy rằng biết không có nguy hiểm, nhung vẫn khiến cho người ta dựng tóc gáy. Ngoại trừ Vũ La là nhân vật đăng cấp Đế Quân, từng đi qua núi thây biển máu, ngay cả Nhan Chỉ Vi có trái tim Thất Khiếu Linh Lung cùng Chu Nghiên trời sinh lãnh khốc, không ai là không biến sắc.
Khoảng chừng gần nửa canh giờ, đám thi thể này mới trôi qua tất cả. Hùng Lương như nhớ lại chuyện gì, quay đầu lại nhìn Vũ La giống như đang nhìn một quái vật, nói thầm một tiếng:
- Vận may của tiểu tử thối này quả thật không phải tầm thường.
Đao Lục Nhãn và Hổ Ngũ liếc nhìn nhau, cũng cùng nhau cười khổ lắc đầu:
- Chẳng trách người ta có thề đầu thai vào nhà tốt, sinh ra đã sẵn cao quý, có được vận may như vậy, muốn không cao quý cũng khó.
Sợ bóng sợ gió một hồi, nhung lúc trước mọi người quả thật khẩn trương suýt chút nữa thì sụp đố. Lúc này nguy hiểm đã qua, bảy tên thợ săn đều có cảm giác hư thoát.
Đao Lục Nhãn lấy dược liệu ra phân chia cho mọi người. Yêu tộc am hiểu luyện đan không nhiều lấm, mà bọn người như Đao Lục Nhãn cũng không thể nào hướng dụng. Bọn họ ăn toàn dược liệu thiên nhiên, nhúng xuống biển rửa sạch bùn đất bên ngoài, sau đó nhai rau ráu như ăn củ cải.
Chu Nghiên ở bên cạnh nhìn mà kinh hãi, những dược liệu này mang về Trung Châu chính là hàng thượng phẩm, không phải ai cũng dùng được.
Mọi người nghi ngơi trong chốc lát, sau đó Đao Lục Nhãn đứng dậy nói:
- Được rồi, chúng ta...
Vũ La vốn đang thảnh thơi ngắm biển, thình lình lao tới nhanh như điện chớp, lấy tay che kín miệng Đao Lục Nhãn.
Hùng Lương cùng Hổ Ngũ lập tức xông lên:
- Ngươi điên rồi sao?
Vũ La liên tục xua tay, vẻ mặt khẩn trương vô cùng:
- Chớ có lên tiếng.
Hùng Lương cùng Hổ Ngũ không thèm nghe hấn, lập tức quát lớn:
- Ngươi muốn làm gì vậy, mau thả lão Đại ra. Đừng tưởng rằng sau lưng ngươi có Thần Trủng, chúng ta không dám động tới ngươi. Noi này là Thần Hoang hải, nếu ngươi chết rồi, chúng ta ném xác xuống biển, sẽ không ai biết là chúng ta làm...
Vũ La cất tiếng thở dài, thả Đao Lục Nhãn ra:
- Đúng là một bọn ngu xuẩn, chuẩn bị động thủ đi, để xem các ngươi có may mắn sống sót hay không.
Hùng Lương. Hổ Ngũ cùng Đao Lục Nhãn đang muốn mắng Vũ La một trận, chợt nghe Miêu Nữ A Đại kêu lên:
- Ủa, vì sao nước biển trở thành màu đen như vậy?
Mọi người nhìn qua mạn thuyền, chỉ thấy quả nhiên mặt biển đen sì. Nếu đến hiện tại mà Đao Lục Nhãn còn không hiểu rõ, vậy uổng cho y lăn lộn ở Thần Hoang hải bấy lâu nay.
- Cẩn thận!
Đao Lục Nhãn kêu to một tiếng, hầu như cùng lúc đó, biển cả giống như một con trâu điên đang ngũ say, thình lình bị lửa đốt bừng tỉnh giấc, lập tức nổi giận.
Mặt biển trong phạm vi mấy trăm trượng nổ mạnh, cột nước phun cao chừng ba mươi trượng. Một cỗ lực lượng tuyệt đại hất tung thuyền sắt bay lên cao.
Vũ La đã sớm chuẩn bị, một tay đỡ Nhan Chỉ Vi, tay kia nâng Chu Nghiên bay lên cao.
Phía dưới, bọn Đao Lục Nhãn vất vả trốn ra khỏi thuyền, ai nấy vô cùng chật vật. Hổ Ngũ hổn hển kêu lên:
- Có chuyện gì vậy, rốt cục là chuyện gì...
Mặt biển quay cuồng một trận, tiếng gầm rú trầm đục từ dưới biển sâu vọng lên.
Những mũi tên nước bắn lên cao, càng ngày càng càng to, hóa thành cột nước có đường kính chừng nửa trượng. Trong phạm vi naàn trượng trên mặt biển, có chừng năm mươi cột nước như vậy.
Những cột nước này duy trì trong thời aian mười mấy lần hô hấp, sau đó mới chậm rãi hạ xuống. Lập tức mặt biển vừa rồi sôi trào mạnh mẽ, lúc này thình lình trở nên bình lặng.
Sau một trận ầm ĩ, rốt cục không còn một tiếng động nào.
Đao Lục Nhãn toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoàng sợ không ngừng tìm tòi trên mặt biển.
Miêu Nữ A Đại có chút nghi ngờ:
- Nó... nó đi rồi sao?
Đao Lục Nhãn giơ tay ngăn không cho nàng nói, sau đó chậm rãi hạ xuống độ cao mười trượng trên mặt biển. Mà sáu người còn lại ở trên cao chợt thấy dưới mật biển có một bóng đen đang dâng lên.
- Lão Đại...
Bọn họ còn chưa kịp kêu lên, bỗng nhiên có một tiếng rào rất lớn vang lên, dường như có một tia sét vừa đánh xuống biển. Không biết có bao nhiêu cân nước biển bị hất bay lên không, bọt nước tung tóe trắng xóa.
← Ch. 339 | Ch. 341 → |