← Ch.341 | Ch.343 → |
Trên bề mật loang lổ của tấm bia đá này có khấc vài văn tự mà Vũ La không biết.
Linh quang chợt lóe, tấm bia đá biến mất, trong Phong Thần Bảng của Vũ La, ở hàng ô vuông thứ ba đã xuất hiện tiêu ký bia đá.
Thần Tướng tam phẩm!
Vũ La hết sức bất ngờ, nửa tấm bia đá này lại là Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm. Hấn rất vui mừng, thì ra quái vật này không biết sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù thế nào, cũng giống như Trư Bát Giới ăn đào, phí phạm của trời. Bằng không dựa vào đạo Thiên Mệnh Thần Phù này phối hợp với một thân lực lượng của nó, muốn đánh bại mình cũng không khó khăn gì.
Đương nhiên Vũ La còn có Bách Vạn Nhân Đồ vẫn chưa mang ra, cho dù là thua, tối thiểu cũng có thể toàn thân trở ra.
Đạo Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm này có tên là Lực Bạt Sơn, chính là loại Thiên Mệnh Thần Phù đơn thuần về lực lượng. Cũng không biết vì sao nó mắc vào hàm quái vật, trong lúc không hay không biết dần dần làm cho lực lượng quái vật càng ngày càng hùng mạnh.
Vũ La thu hoạch to lớn, nhung cũng bất động thanh sắc thu Phong Thần Bảng và Lực Bạt Sơn lại, sau đó tìm bọn Đao Lục Nhãn dưới đáy biển, đưa tới hoang đảo nơi bọn Nhan Chỉ Vi đang ẩn nấp.
Bọn Đao Lục Nhãn là Yêu tộc, bản thân sinh mệnh lực hết sức dẻo dai. Hơn nữa làm thợ săn lâu năm như vậy, ai nấy đều biết một ít thù đoạn bí mật giữ mạng. Lúc này Miêu Nữ A Đại một phen cứu chữa, tất cả sáu người đều sống.
Chỉ có Hùng Lương bị thương rất nặng, vần còn đang hôn mê.
Lần này quả thật là tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, mọi người đã nhìn Vũ La với ánh mắt khác trước. Hổ Ngũ và Đao Lục Nhãn xấu hổ vô cùng, sau khi bọn họ tinh lại không để ý trên người còn mang thương vội vàng tới dập đầu trước mật Vũ La:
- Tiên sinh, chúng ta thật sự là...
Vũ La xua tay:
- Không cần nói.
Vũ La cứu những người này bất quá là tiện tay mà thôi, còn những người này nghĩ về hấn thế nào, Vũ La cũng không để ý. Hai bên không ở cùng một đẳng cấp, dù Vũ La muốn để ý tới cái nhìn của người khác về mình, cũng phải là nhân vật cấp bậc như Khoái Tông. Huống chỉ tính hấn vốn là như vậy, ít khi để ý tới thái độ của người khác. Cho dù nhạc phụ tương lai Cốc Thương của hấn, hấn cũng không quan tâm y đối xử với mình thế nào.
Thái độ Vũ La lạnh lùng như vậy, bọn Đao Lục Nhãn càng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy trước kia thái độ của mình quả thật hẹp hòi nhỏ mọn, hiện tại xem ra chỉ là trò cười. Ngược lại Vũ La với thực lực, thân phận như vậy, bị những nhân vật nho nhô châm chọc khiêu khích cũng chỉ lạnh nhạt dửng dưng. quả thật là phong phạm của đại hành gia, không phải đám Yêu tộc này có thề học theo được.
Miêu Nữ A Đại không biết tính Vũ La, cho rằng nhờ mình khẩn cầu cho nên hấn mới ra tay cứu người. Nàng vừa chăm sóc cho bằng hữu của mình, thỉnh thoảng lén liếc nhìn Vũ La. Vốn nàng đã sẵn có hảo cảm với Vũ La, hiện tại trong lòng cảm thấy nóng bừng bừng.
Nhan Chỉ Vi bên cạnh nhìn rõ chuyện này, cũng chỉ có thể than thở trong lòng.
Vốn nàng cũng không có cảm tình đặc biệt gì với bảy tên thợ săn này, nhưng vừa rồi Miêu Nữ A Đại chân thành van cầu Vũ La ra tay, một nữ nhân có thế có được nghĩa khí như vậy, Nhan Chỉ Vi rất khâm phục. Lúc này nhìn thấy nàng thất thần liếc nhìn Vũ La, cảm thấy không đành lòng, lặng lẽ đi tới bên cạnh Miêu Nữ A Đại.
Miêu Nữ A Đại vội vàng hành lễ:
- Tiểu thư!
Nhan Chỉ Vi nhìn nhìn mọi người, sáu người bị thương hôn mê đã được cứu tỉnh, vẻ mặt Miêu Nữ A Đại tỏ ra mõi mệt, nhung vẫn không giấu được nét xinh đẹp. Nhan Chỉ Vi thầm cảm thấy đáng tiếc, nếu như nàng thích một người khác, ắt hẳn sẽ là một mối lương duyên.
Vũ La cùng Chu Nghiên ở xa xa đang thương lượng chuyện gì, hạ giọng nói nhỏ, có lẽ là dùng ngôn ngữ Nhân tộc bàn bạc.
Nhan Chỉ Vi thu hồi ánh mắt nhìn Miêu Nữ A Đại, nhẹ nhàng giơ tay tháo mật nạ của mình xuống.
Miêu Nữ A Đại như ngừng thở, ngây người một chút, sau đó quỳ sụp xuống đất, không dám ngẩng mật nhìn lên.
Chỉ trong thoáng chốc, Nhan Chỉ Vi lại mang mật nạ trở vào:
- Ngươi cảm thấy ta thế nào?
Miêu Nữ A Đại sừng sốt, ngơ ngác nhìn Nhan Chỉ Vi, không hiểu ý nàng. Thiếu nữ hồ ly nhìn Miêu Nữ A Đại với vẻ thương hại, tuy rằng nữ nhân này thông minh, nhưng hiển nhiên cũng không hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, mình đành phải nói thẳng vậy:
- Ta cũng không biết mình có thể đả động hấn hay không, ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao?
Miêu Nữ A Đại tức thì áo não.
Nhan Chỉ Vi có chút không đành lòng:
- Không phải ta muốn thị uy với ngươi, chỉ là thân phận hấn thật sự không giống bình thường. Ngươi... Ngươi là cô nương tốt, hăn sẽ tìm được chỗ nương thân. Ngươi đã chịu nhiều đau khổ, không nên vì vậy mà phí thời gian cả đời, làm như vậy không đáng chút nào.
Ánh mắt Miêu Nữ A Đại tỏ ra buồn bã, lại lén liếc nhìn Vũ La một cái. Nàng biết Nhan Chỉ Vi muốn tốt cho mình, những lời nói ra toàn là lời thật, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy đau nhói trong tim.
Hoang đảo này cách Nộ Long đảo không xa, tính đường chim bay cũng chỉ khoảng chừng hơn hai mươi dậm, thậm chí có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng Nộ Long đảo. Chẳng qua hoang đảo này nhỏ hơn Nộ Long đảo rất nhiều.
Ba người Vũ La để Miêu Nữ A Đại lại chăm sóc cho đám thợ săn bị thương, còn bọn họ xuống biển tiếp tục tiến về phía Nộ Long đảo.
Nhan Chỉ Vi cũng có dị bảo trữ vật, hiền nhiên trước hành trình lần này nàng đã chuẩn bị đầy đủ, lấy từ trong dị bảo trữ vật ra một con thuyền nhỏ.
Thuyền này chỉ có thể đủ cho ba người ngồi, Vũ La là nam nhân duy nhất, cho nên chỉ có thể ngồi giữa, vung hai mái chèo ra sức chèo thuyền.
Thuyền nhô nhẹ nhàng lướt đi, không bao lâu sau đã tới bên ngoài Nộ Long đảo.
Bời vì quái vật kia xuất hiện, trong khoảng thời gian ngấn xung quanh vùng biển này không có Bán Yêu tộc hay hài yêu khác xuất hiện, khiến cho ba người Vũ La thuận lợi vô cùng.
Nhìn từ bên ngoài, Nộ Long đảo cũng không có chỗ nào kỳ lạ. Phía Bấc đảo là một dãy núi, có một ngọn sơn phong sừng sững cao ngất nổi bật ở giữa giống như hạc giữa đàn gà. Phía Nam chính là bình nguyên, rừng cây rậm rạp, xanh um tươi tốt.
Diện tích bờ cát trên Nộ Long đảo rất lớn, chiếm khoảng một nửa diện tích toàn Nộ Long đảo. Từ trên không nhìn xuống, bờ cát vàng trải dài óng ánh, cây cối xanh um, trông giống như một khối ngọc phi thúy xanh được viền vàng.
Bờ cát này chính là nơi Hồng Phá Hài nuôi dưỡng hung thú, cho nên diện tích không thể nào không lớn.
Tới gần Nộ Long đảo cách chừng năm dậm, sắc trời sụp tối, trên mặt biển trờ nên mịt mờ. Nộ Long đảo giống như một con nộ long đang ẩn trong bóng tối, có cảm giác hơi kinh khủng.
Nhan Chỉ Vi ở sau lưng đột nhiên vỗ vai Vũ La, chỉ điểm cho hấn cách tiến vào Nộ Long đảo:
- Hồng gia gia chuyên ra vào bằng một thủy đạo bí mật. Chỉ cần theo thủy đạo ấy, có thể lên Nộ Long đảo an toàn.
Chuyện này cũng là bình thường, lão nuôi nhiều hung thú như vậy, dù sao cũng phải có một thông đạo an toàn mới phải.
Vũ La dựa theo Nhan Chỉ Vi chỉ điểm, điều khiển thuyền nhỏ ngoặt trái rẽ phải không ngừng. Quả nhiên dọc trên đường đi không hề kinh động hung thú, vô cùng thuận lợi tiến vào đào.
Bất quá nơi mà bọn họ thả neo lên bờ đã vòng qua phía Bấc Nộ Long đảo, bên dưới một vách đá cao ngàn trượng.
Nham thạch trên vách đá không biết đã trải qua bao năm gió biển, nước biển ăn mòn, giống như một đám tượng quái vật, nhìn trong bóng tối ahê rợn vô cùng.
Nhan Chỉ Vi nhẹ nhàng nhảy lên trên một mõm đá:
- Theo ta!
Vũ La cùng Chu Nghiên nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp.
Tuy rằng vách đá nọ cheo leo chót vót, nhưng cũng không phải là trở ngại aì lớn trước mật ba người. Bọn họ dễ dàng trèo lên trên hơn trăm trượng, Nhan Chỉ Vi vần muốn tiếp tục tiến tới, chợt bị Vũ La giữ lại, một tay hắn chỉ lên vách đá.
Ngay trên đầu Nhan Chỉ Vi chừng ba thước, trên vách đá có một đạo kim ấn to chừng ba ngón tay. Bời vì thời gian đã quá lâu, bị bám vô số bụi bặm, trong đêm tối nếu không nhìn kỹ, quả thật khó lòng phát hiện.
← Ch. 341 | Ch. 343 → |