← Ch.0094 | Ch.0096 → |
Ầm ầm!
Lôi vân trên trời chậm rãi tán đi.
- Ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha!
Các tướng sĩ ngã xuống đất dù bị thiên lôi tạc chín trong ngoài nhưng ai đều còn một hơi, dù không có sức vẫn hưng phấn cười to.
Kiếp vân trên Thiên phong tán đi hết. Lôi kiếp nhất trọng thiên, kết thúc.
Đây không chỉ là một đợt độ kiếp, đó còn là thịnh yến thị giác hùng vĩ.
Tất cả đệ tử Đại Hà tông nhìn trận độ kiếp này ai nấy lòng kích động vô cùng, Thiên phong đặc biệt dấy lên lòng hứng thú của mọi người.
Ầm ầm!
Trên Huyền phong thì vẫn tiếp tục thiên kiếp.
Lôi kiếp nhị trọng thiên, nhị cửu thiên kiếp, tổng cộng có mười tám vòng giờ mới hoàn thành hơn một nửa.
Mỗi vòng đều là chín thiên lôi cuồng giáng, cũng cực kỳ đồ sộ.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi vạn lôi lao nhanh, cơ hồ đám người nhìn kiếp vân của Giang Nam có cảm giác nhạt nhẽo.
Giang Nam bị kích động, nỗi lòng bị đả kích quá lớn, phong độ dĩ vãng mất hết, trong phút chốc cực kỳ uy hiếp.
Nhìn Giang Nam độ kiếp cho người cảm giác bi ai.
Chỉ xem chốc lát rồi không ai chú ý nữa.
Ầm ầm!
- Chém!
Một mình Giang Nam chật vật gào thét.
Thiên phong, đám Túy Kiếm Sinh nhìn hướng Huyền phong.
Túy Kiếm Sinh biểu tình phức tạp nói:
- Là Giang Nam, đáng tiếc...
Hoắc Quang không chút khách sáo nói:
- Là hắn tự tìm. Ngày hôm qua vương đã nói hắn đừng độ kiếp, cố tình hắn muốn chứng tỏ thì đó là tự làm tự chịu!
Đám Túy Kiếm Sinh cười khổ.
Diêm Xuyên cười khẽ, không xen vào.
Diêm Xuyên kêu lên:
- Hoắc Quang!
- Có thần!
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngươi ở lại chăm sóc mọi người, lần này độ kiếp rất thành công, nương sĩ khí, công đức, toàn bộ đột phá, rất khá. Trước khi ta trở về hãy khen ngợi mọi người đi.
- Tuân lệnh!
- Ta muốn đi gặp Phùng Thái Nhiên, chờ ta trở về.
- Tuân lệnh!
Không lâu sau, đằng trước Đại Hà điện.
Diêm Xuyên, Phùng Thái Nhiên đứng trước lan can, vịn lan can bạch ngọc, cùng nhìn hướng Huyền phong.
Ầm! Ầm!
Chín luồng thiên lôi cuối cùng đánh xuống, Giang Nam khó khăn ngăn cản.
Nhưng giờ phút này Giang Nam toàn thân y phục rách rưới, người bị nướng đỏ, khét đen vài chỗ.
Luồng thiên lôi cuối cùng qua đi, Giang Nam ngã xuống đất cái rầm, ngất xỉu.
Hai hộ pháp sốt ruột nhào lên:
- Đại sư huynh, không, sư thúc!
Trước Đại Hà điện, Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Tiểu tử Giang Nam này vốn không nên chịu tội như vậy.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Vậy sao?
Phùng Thái Nhiên tiếp tục cười khổ nói:
- Đương nhiên, mặc dù Giang Nam đột phá cực nhanh nhưng ta nhìn ra được hắn đặt nền móng rất chắc chắn. Lần này nếu không phải tại ngươi thì Giang Nam độ xong kiếp căn bản sẽ không bị tổn thương một cọng tóc!
Diêm Xuyên cười nói:
- Lòng hiếu thắng cường không phải điều xấu, xem không rõ tình thế đã đưa mệnh lên. Bây giờ chưa hành tẩu thiên hạ, ở trong nhà mình chịu khổ còn tốt hơn là ở bên ngoài bị người ta dạy hắn.
Phùng Thái Nhiên quái dị nhìn Diêm Xuyên, hỏi:
- Ngươi thặt chỉ có mười tám tuổi?
Diêm Xuyên hỏi ngược lại:
- Ngươi nói đi?
Phùng Thái Nhiên lắc đầu, cười nói:
- Ngươi quá yêu nghiệt!
Diêm Xuyên cười nói:
- Có lẽ, hồ đồ nhiều năm như vậy, nên tỉnh lại.
Phùng Thái Nhiên nghiêm túc nói:
- Ngươi tỉnh táo ra ngoài dự đoán của ta.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Điều này không tốt sao?
Phùng Thái Nhiên gật đầu, nói:
- Tốt.
Tiếp theo sắc mặt của Phùng Thái Nhiên dần biến nghiêm túc hơn.
Phùng Thái Nhiên biểu tình nghiêm túc nói:
- Ta đã sai người khác đi xa, chúng ta hãy nói chuyện về phụ thân ngươi đi.
Diêm Xuyên cũng nghiêm túc nói:
- Ừm, ngươi nói đi, ta nghe.
Phùng Thái Nhiên hỏi:
- Phong chủ Địa phong, chắc ngươi có gặp người này rồi?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đương nhiên nhớ, hình như không vừa mắt ta.
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Ài, nói đến thì ngươi cũng đừng trách, nàng sẽ không hại ngươi.
- A?
Phùng Thái Nhiên giải thích rằng:
- Năm đó, thật ra thì nếu không có mẫu thân của ngươi xuất hiện thì Vô Hối đã trở thành thê tử của phụ thân ngươi. Nhưng vì mẫu thân của ngươi xuất hiện, mọi chuyện thay đổi, nàng mới... Mấy năm nay nàng luôn không bỏ xuống được.
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc, khúc mắc với Mạc Vô Hối đã giải mở.
Phùng Thái Nhiên hối hận nói:
- Ta nhìn Diêm Đào trưởng thành, năm xưa truyền vị cho hắn là vì ta nhìn ra tương lai hắn nhất định là hy vọng của Đại Hà tông. Đáng tiếc, ông trời trêu người.
Diêm Xuyên cũng lặng đi:
- Ừm!
Phùng Thái Nhiên hốc mắt ướt át nói:
- Năm đó trăm tông ước đến, thanh thế to lớn, đối phương có thế lực quá lớn. Khi ấy Đào nhi ở trước mặt ta, trước mặt chủ trăm tông, ở trước mặt đại nhân vật kia, ở trước mặt toàn Đại Hà tông cầm kiếm tự vẫn! Ha ha...
Mắt Diêm Xuyên lóe tia sáng lạnh, hỏi:
- Cha ta là bị bức tự vẫn trước mặt mọi người?
Phùng Thái Nhiên ngửa đầu nhìn trời, thở dài thườn thượt.
Phùng Thái Nhiên bi thương nói:
- Phụ thân của ngươi là kẻ si tình, lúc đó mẫu thân của ngươi trọng thương bỏ mạng, phụ thân ngươi có ý muốn chết. Cũng vì bảo vệ cho Đại Hà tông, tự vẫn đi theo mẫu thân của ngươi.
Diêm Xuyên giọng âm trầm hỏi:
- Cha ta chôn ở đâu?
Phùng Thái Nhiên đau lòng nói:
- Chôn? A, đại nhân vật kia cảm thấy chưa hết giận, cuối cùng vung tay nổ nát xác phụ mẫu của ngươi thành bột phấn, không còn thi cốt, chúng ta chỉ có thể lập một mộ rỗng.
- Khốn kiếp!
Ầm!
Diêm Xuyên giận dữ một chưởng đập vỡ lan can.
Phùng Thái Nhiên chua xót nói:
- Ta dẫn ngươi đi, theo ta.
...
Đại Hà tông, cách Thiên phong không xa, giữa sườn núi một ngọn núi nhỏ.
Chỗ giữa sườn núi có một nấm mồ cực kỳ bình thường, không có bia, đơn độc ở đó. Nếu không phải bình thường được quét dọn thì rất dễ tưởng lầm là một ụ đất.
Trước nấm mồ bày đặt rượu nhạt, hoa quả và một bó hoa tươi.
Cách không xa là một bộ ghế đá.
Phùng Thái Nhiên, Diêm Xuyên đứng trước nấm mồ nhỏ, hai người im lặng.
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Rất nhiều người không biết phần mộ nhỏ này, vì Đại Hà tông, ta không dám để nhiều người biết, sợ đại nhân vật chưa hết giận. Đây là mộ của phụ mẫu ngươi, Vô Hối luôn đến quét dọn.
Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:
- Địa phong chủ, Mạc Vô Hối?
Phùng Thái Nhiên chua xót nói:
- Đúng vậy. Nàng luôn không thể buông xuống, ta thường thấy nàng ban đêm tới đây, ngồi trên ghế đá này suốt đêm.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm, ta hiểu rồi.
Phùng Thái Nhiên nói:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói, Đào nhi có để lại vài thứ cho ngươi.
- Ừm!
Hai người ngồi xuống ghế đá.
Phùng Thái Nhiên lật tay lấy ra một hộp ngọc, trên hộp ngọc bày đầy cấm chế màu đỏ, từng tia sáng lấp lóe, rất thần bí.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Đây là cấm chế tinh huyết?
Phùng Thái Nhiên ngoài ý muốn đáp:
- Đúng vậy. Đây là trước khi phụ thân của ngươi tự vẫn giao cho ta, nói phải có máu của ngươi mới mở ra được. Ngươi có nghe về cấm chế này?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm! Đúng là người bày cấm chế và người mở phải có cùng huyết mạch, sâu trong cấm chế nhuộm máu của ta, dùng máu của ta mới mở ra được. Cấm chế này đúng là cha ta để lại.
Phùng Thái Nhiên nói:
- Đào nhi nói hắn viết hết mọi chuyện bỏ vào trong hộp này, ngươi xem hết sẽ hiểu mọi chuyện.
← Ch. 0094 | Ch. 0096 → |