← Ch.0101 | Ch.0103 → |
Tam Kiếm hiệp nói:
- Công pháp thiên cấp, là công pháp thiên cấp! Công pháp mạnh nhất của Đại Hà tông ta chỉ là địa cấp, một bộ thiên cực công pháp thậm chí có thể trở thành báu vật trấn môn của trung vị tông môn! Rất nhiều người đều liều mạng đi vào tìm kiếm.
- Công pháp thiên cấp? Vậy tại sao còn có nhiều người ở lại Lương Kinh?
Tam Kiếm hiệp đáp:
- Bởi vì thánh tử của Đại Chiêu thánh địa tới đây, xung quanh nhiều tu giả đều là hưởng ứng thánh tử triệu tập. Chỉ cần có tin tức giúp thánh tử kiếm được công pháp, thánh tử nói sẽ ban cho mọi người mười quyển công pháp địa cấp. Ngươi nghĩ xem, công pháp thiên cấp là dễ giành lắm sao? Chỉ cần đi theo thánh tử tìm đến chút tin tức, khi đó liền lấy được công pháp địa cấp, có ai không muốn?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Tu giả toàn thành đều nhìn sắc mặt của thánh tử gì đó?
Tam Kiếm hiệp giải thích rằng:
- Thánh tử này khá ghê gớm, là "Cổ Nguyệt thánh tử" của Đại Chiêu thánh địa, đồn là trăm năm trước đã là cao thủ Hư cảnh, dưới tay có nhiều cường giả, các loại nhân tài vô số kể.
Túy Kiếm Sinh lên tiếng:
- Đúng vậy. Hiện Cổ Nguyệt thánh tử đang ở trong 'tiên cung'.
Đang lúc mọi người trò chuyện thì tiểu nhị tiến tới gần.
Tiểu nhị cung kính hỏi:
- Quấy rầy các vị, xin hỏi là vị nào tên 'Diêm Xuyên'?
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì?
Tiểu nhị cung kính nói:
- Có người tự xưng là bằng hữu của ngươi, nói muốn gặp ngươi.
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- A? Là ai?
Một thanh âm sang sảng vang lên:
- Diêm công tử, đã lâu không gặp!
Văn Nhược Tiên Sinh mặc áo trắng, tay cầm quạt lông từ sau lưng tiểu nhị đi ra.
Đám Túy Kiếm Sinh kinh ngạc bật thốt:
- Văn... Văn Nhược Tiên Sinh?
Văn Nhược Tiên Sinh gật đầu với mọi người, nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên đứng dậy nghênh đón:
- Thì ra là Văn Nhược Tiên Sinh, không có từ xa tiếp đón, mời ngồi.
Văn Nhược Tiên Sinh gật đầu, tiến lên.
Văn Nhược Tiên Sinh nhìn đám Túy Kiếm Sinh, nói:
- Các vị, ta muốn một mình nói chuyện với Diêm Xuyên, không biết có thể... ?
Đám người khách sáo nói:
- Không thành vấn đề, ta ngồi bên kia bàn.
Trong mắt đám người lộ kinh ngạc nhìn Văn Nhược Tiên Sinh, không ngờ gã đến đây.
Diêm Xuyên hơi chau mày, nhưng không nói gì.
Diêm Xuyên nói:
- Ngồi đi.
Văn Nhược Tiên Sinh gật đầu ngồi xuống. Lưu Cẩn rót trà cho hai người.
Diêm Xuyên nhấp ngụm trà, cười nói:
- Xem ra Văn Nhược Tiên Sinh đến đây không phải ôn chuyện với ta.
Văn Nhược Tiên Sinh thật tự nhiên nói:
- Là ôn chuyện, cũng có việc cần thương lượng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ôn chuyện thì tốt, ngày đó từ biệt, phong thái của Văn Nhược Tiên Sinh vẫn như ngày nào.
Văn Nhược Tiên Sinh cười khổ nói:
- Diêm công tử khách sáo rồi.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lần trước cùng thánh nữ xuất hiện, lần này là theo thánh tử đến đây, xem ra Văn Nhược Tiên Sinh ở Đại Chiêu thánh địa rất được hoan nghênh.
Văn Nhược Tiên Sinh cười nói:
- Là số lao lực, Diêm công tử không muốn biết chuyện về thánh nữ sao?
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói:
- Mặc Vũ Hề bây giờ ra sao?
Văn Nhược Tiên Sinh đáp:
- Một chuyến đi cực kỳ hoàn mỹ, nàng đã giao Vạn Diệu Yêu Liên vào tay Mão Nhật đạo quân, hơn nữa tu vi của nàng đột phá, trước khi chúng ta đi ra thì nàng đang bế quan, đám Thanh Long hộ pháp cho nàng.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đột phá? Tu vi của nàng đúng là nhanh.
Văn Nhược Tiên Sinh cười quái dị nói:
- Ha ha, ta đã xem thường ngươi.
- A?
Văn Nhược Tiên Sinh cười nói:
- Mạnh Dung Dung là muội muội của ta, lần trước bị ngươi chọc giận cơn tức rất lớn.
Diêm Xuyên hơi ngoài ý muốn hỏi:
- Muội muội của ngươi? Nói vậy ngươi là đại công tử của Cự Lộc thư viện?
Văn Nhược Tiên Sinh cười khổ, lắc đầu, nói:
- Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu, không hỏi tiếp chuyện này.
Văn Nhược Tiên Sinh trầm ngâm nói:
- Lần trước ở phong thủy trận ta kiến thức mưu trí và học thức của ngươi, lần này muốn nhờ ngươi giúp đỡ?
- Hỗ trợ gì?
Văn Nhược Tiên Sinh nói thẳng:
- Lần này Cổ Nguyệt thánh tử mang một đám cường giả Đại Chiêu thánh địa, thậm chí chiêu mộ nhiều cường giả tông môn xung quanh trọng về lợi chuẩn bị vào Phong Yêu sơn mạch, ta muốn mời ngươi cùng đi.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Trọng về lợi?
Văn Nhược Tiên Sinh nói:
- Chắc ngươi có nghe nói vì một quyển công pháp thiên cấp mà Cổ Nguyệt thánh tử hứa đưa mười quyển công pháp địa cấp?
Diêm Xuyên hớp ngụm trà, mỉm cười nói:
- Là công pháp thiên cấp đúng không?
Văn Nhược Tiên Sinh cười hỏi:
- Như thế nào? Ngươi không tin?
Diêm Xuyên hỏi ngược lại:
- Ngươi bảo ta làm sao tin? Vạn yêu trốn đi, đây là cảnh tượng công pháp thiên cấp xuất thế sao? Là vạn yêu trốn đi! Đây chính là địa bàn của yêu thú, những con yêu thú sợ hãi bỏ trốn khắp nơi, ngươi cho rằng là tại sao?
Văn Nhược Tiên Sinh mặt cứng đơ, rồi cười khổ nói:
- Đã biết sẽ không gạt được ngươi.
Diêm Xuyên cười nói:
- Bên trong Phong Yêu sơn mạch chắc chắn xảy ra việc lớn, ta khẳng định, hơn nữa cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến một số yêu thú sợ hãi không dám ở lại. Nơi nguy hiểm như vậy, ngươi nói Tinh cảnh như ta rảnh rỗi chạy theo ngươi làm gì? Có lợi thì ta chắc không chia được rồi, có tai nạn thì chắc chắn ta là người thứ nhất gặp xui, ngươi nói đúng không?
Văn Nhược Tiên Sinh cười khổ, gật đầu, nói:
- Là ta lỗ mãng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Là ta phải đa tạ ngươi, ít nhất không khiến Cổ Nguyệt thánh tử mạnh mẽ chiêu ta.
Văn Nhược Tiên Sinh khẽ thở dài, lắc đầu, nói:
- Thật ra đến bây giờ ta cũng không biết bên trong có cái gì.
- A?
Văn Nhược Tiên Sinh cười khổ nói:
- Cổ Nguyệt thánh tử không tin tưởng ta.
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nhìn Văn Nhược Tiên Sinh.
- Ha ha ha ha!
Văn Nhược Tiên Sinh tiêu sái cười, cầm tách ra uống tiếp.
Diêm Xuyên cũng bưng tách trà lên, nhấp ngụm nước, nhìn Lương Kinh mênh mông.
Diêm Xuyên bỗng nheo mắt:
- Ủa?
Chỉ thấy trên đỉnh điện triều lớn nhất hoàng cung Lương Kinh bỗng xuất hiện hai bóng người.
Hai bóng người một mặt áo xanh, xương trán nhô ra, đứng chắp tay sau lưng, mặt xanh xao, tuấn tú kiêu ngạo. Dù gã không toát ra khí thế nhưng cho người cảm giác dung hòa với thiên địa. Gã đứng ngạo nghễ trong gió, mắt hung tợn.
Diêm Xuyên quen biết bao người, dù chỉ nhìn bề ngoài liền nhận ra người này không phải hạng tầm thường. Kiếp này từ khi hắn tỉnh lại thấy đây là người có khí thế mạnh nhất.
Bên cạnh gã đứng một người đàn ông tóc vàng, khoanh chân ngồi, trên hai đầu gối đặt một cây cầm cổ.
Văn Nhược Tiên Sinh biến sắc mặt:
- Yêu Thiên Thương?
Diêm Xuyên vội hỏi:
- Yêu Thiên Thương? Hắn là ai?
Văn Nhược Tiên Sinh biến sắc mặt, nói:
- Hắn không phải là người, là đại yêu! Năm đó hắn từng một mình tiêu diệt một trung vị tông môn, là kiêu hùng yêu tộc phương bắc. Đoạn thời gian trước hắn đấu mấy lần với Cổ Nguyệt thánh tử, tuy nửa thắng nửa bại nhưng khí thế của Yêu Thiên Thương ngày càng mạnh mẽ, Cổ Nguyệt thánh tử dần khó trấn áp hắn. Bây giờ hắn đến đây? Sắp xảy ra chuyện rồi, ta về đây, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Văn Nhược Tiên Sinh cất bước đi ra khỏi Bình Sơn lâu.
Yêu Thiên Thương? Diêm Xuyên tò mò nhìn hướng đại yêu áo xanh ngạo khí tận trời.
← Ch. 0101 | Ch. 0103 → |