← Ch.0164 | Ch.0166 → |
Tám Thần cảnh chiến đấu, tích cực nhất phải tính đến tông chủ Hạ U tông.
Mới đầu tông chủ Hạ U tông không chút phong bị đã trúng chiêu, dù không chết nhưng bị thương không nhẹ, lại bị một Thần cảnh không ngừng truy giết, mấy canh giờ qua dường như thủ lĩnh áo đỏ đã đến cực hạn, cánh tay trái vô ý bị chém.
Thần cảnh truy sát tông chủ Hạ U tông mắt đỏ rực:
- Chết đi!
Tông chủ Hạ U tông vẻ mặt kinh hoàng:
- Không, không, ta không thể chết!
Ầm!
Một kiếm bùng phát tiềm năng cuối cùng của tông chủ Hạ U tông, đẩy lùi đối thủ.
Tông chủ Hạ U tông kinh hoàng bya lên trời:
- Ta không thể chết, ta không thể chết!
Tông chủ Hạ U tông muốn xông ra khỏi Vô Ưu thành, trốn ra bên ngoài.
Ầm ầm!
Tông chủ Hạ U tông bay lên trời, bão tố ầm ầm thổi tới, làm gã muốn xông ra ngoài cũng không thể được.
Tông chủ Hạ U tông sợ hãi rống lên:
- Tại sao? Tại sao lại có trận pháp?
Sau lang truyền đến tiếng truy sát:
- Để mạng lại!
- Không, không, trận pháp? Tại sao có trận pháp? Tại sao không thể ra ngoài?
Tông chủ Hạ U tông kinh hoàng chạy tứ phía.
Ầm!
Toàn Vô Ưu thành, bốn phương tám hướng vang tiếng nổ. Trên bầu trời sương nói đậm đặc, chỉ cần có người xông tới liền bị sức mạnh to lớn đè ép xuống.
- Đại trận? Tại sao chỗ này có đại trận? Sao có thể như vậy? Toàn thành phong kín?
Tông chủ Hạ U tông tim rớt cái bịch, như bị nước lạnh tát vào mặt.
Tông chủ Hạ U tông chợt nghĩ ra một khả năng đáng sợ.
Bị tính kế? Ba U tông bị người tính kế?
Tông chủ Hạ U tông vừa vắt giò chạy vừa quay đầu nhìn toàn thành, bốn phía nổ tung, pháp bảo của nhiều cường giả va chạm nhau.
Những người này đều là người ba U tông, tất cả đều như vậy?
Người Đại Hà tông đâu? Không có!
Người Ngự Yêu tông đâu? Cũng không có!
Tông chủ Hạ U tông bỗng hét lên:
- Trúng kế, ba U tông ta túng kế!
- Trúng cái đầu ngươi, chết cho ta!
Thần cảnh sau lưng tông chủ Hạ U tông đâm một kiếm tới.
Ầm!
Hai chân của tông chủ Hạ U tông bị Thần cảnh sau lưng chặt đứt.
- A!
Tông chủ Hạ U tông hét thảm, ngax xuống dưới núi.
Ầm!
Lúc té xuống tông chủ Hạ U tông bôngx nhiên có giác quan thứ sáu.
Vù vù!
Trên người tông chủ Hạ U tông bỗng tỏa ánh sáng vàng, ánh sáng lao ra ngoài người phát tán.
Tông chủ Hạ U tông giật mình kêu lên:
- Công Đức trì? Công Đức trì của Hạ U tông ta bị hủy? Hủy rồi?
Đột nhiên, vô số ý niệm lóe qua trong đầu tông chủ Hạ U tông.
Tông chủ Hạ U tông sợ hãi rống lên:
- Bốn vạn đại quân dong tu? Chỉ có bọn họ, nhất định là bọn họ! Diêm Xuyên? Là Diêm Xuyên!
Giờ phút này tông chủ Hạ U tông rốt cuộc hiểu ra, một năm trước, mọi chuyện bắt đầu từ một năm trước. Khi đó ba U tông đồng khí liên chi, nhất trí đối ngoại, như là người thân.
Nhưng giờ phút này thì sao?
Tông chủ Hạ U tông té trên mặt đất nhìn chiến đấu nổi lên khắp thành, ba U tông tàn sát lẫn nhau, gã rốt cuộc hiểu tất cả.
Tông chủ Hạ U tông giật mình kêu lên:
- Diêm Xuyên, là Diêm Xuyên!
- Chết cho ta!
Thần cảnh từ trên trời giáng xuống không thèm nghe tông chủ Hạ U tông nói.
Ầm!
Một kiếm chém nát tông chủ Hạ U tông.
Mãi đến chết tông chủ Hạ U tông vẫn tuyệt vọng không tin sự thật này.
Ba U tông to lớn bị Diêm Xuyên âm chết?
Bùm!
Thần cảnh giết chết tông chủ Hạ U tông lại vọt lên trời, rút kiếm lao hướng chiến trường thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ.
Thượng Vô Kỵ cả người đẫm máu, bị thành chủ Trịnh Hồng áp chế gắt gao.
Thần cảnh kia hét to:
- Chưởng môn, ta đến giúp ngươi!
Ầm!
Kiếm quang to lớn chém tới, hai chọi một, tình thế của Thượng Vô Kỵ chuyển biến tốt hơn.
Thành chủ Trịnh Hồng biến sắc mặt nói:
- Tại sao ngươi đến?
Lại thêm một Thần cảnh? Vậy chẳng phải là có một Thần cảnh đã chết?
Phía xa truyền đến tiếng đệ tử Hạ U tông bi thương rống:
- A, chưởng môn!
- Tông chủ Hạ U tông đã chết?
Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ lòng máy động.
Bất kể thế nào thì quan hệ ngày xưa của hai người rất tốt, bỗng nhiên có một người chết trong lòng căng thẳng.
Phía xa lại có người hét lên:
- Không, công đức của ta? Công đức của ta đâu?
Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ cảm giác không ổn, nhưng giờ phút này đã sát thành như vậy, rất khó dừng lại.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Chiến đấu bốn phía càng lúc càng thảm liệt, giai đoạn liều đấu qua đi, ai nấy mất sức, bắt đầu giết chết nhau.
Từng cái xác rơi xuống.
Các người dân trong lòng vô cùng rung động.
- Ò ó o!
Vô Ưu thành vnag tiếng gà trống gáy.
Một vệt sáng thứ nhất xuyên phá hắc ám chiếu khắp toàn thành, trời sáng rồi.
Khi trời sáng, mọi người thấy rõ hơn, cường giả ba U tông thảm liệt đều bị máu nhuộm đẫm.
Ầm!
Thành chủ Trịnh Hồng đang chiến đấu thì người bỗng bùng phát ánh sáng vàng, ánh sáng tứ tán.
Thành chủ Trịnh Hồng một kiếm dánh lui hai Thần cảnh, giật mình kêu lên:
- Công đức của ta? Công đức của ta đâu?
Thượng Vô Kỵ người đẫm máu, mắt trái bị đâm mù thở hổn hển, kinh ngạc nhìn thành chủ Trịnh Hồng.
Thượng Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Công Đức trì?
Ầm!
Ngoài người Thượng Vô Kỵ cũng bùng phát ánh sáng vàng, ánh sáng tán đi.
Thượng Vô Kỵ biến sắc mặt nói:
- Công đức của ta?
- Thượng U tông ta bị nhổ tận gốc?
- Ngự Yêu tông ta bị nhổ tận gốc?
Bảy Thần cảnh còn lại đều ngừng chiến đấu.
Thành chủ Trịnh Hồng giật mình kêu lên:
- Không có khả năng, không có khả năng!
Thượng Vô Kỵ sắc mặt khó xem nói:
- Sao có thể như vậy?
Mọi người không ngốc, nhìn chiến đấu xung quanh đều là người ba U tông liền hiểu ra ngay.
Thượng Vô Kỵ biến sắc mặt nói:
- Là bốn vạn đại quân? Chắc chắn là vậy!
- Ngự Yêu tông? Đại Hà tông? Mục Dã vương? Diêm Xuyên?
Thành chủ Trịnh Hồng mặt vặn vẹo.
Keng keng!
Keng keng!
Keng keng!
Mười luồng kiếm quan xông tạn trời.
Đây chính là kiếm quang lúc Thần cảnh ở đỉnh cao, uy lực vô cùng mạnh mẽ, căn bản không phải người bị trọng thương hiện giờ đỡ nổi.
Hơn nữa là hai, ba luồng kiếm quang giết hướng một Thần cảnh của ba U tông.
Chỗ thành chủ Trịnh Hồng ở không có kiếm quang, bốn Thần cảnh khác đều là ba luồng kiếm quang đối phó một người.
- A!
- A!
- A!
Bốn Thần cảnh trọng thương, mệt mỏi chớp mắt bị giết chết.
- Không!
- Sư đệ!
Thành chủ Trịnh Hồng, Thượng Vô Kỵ giật mình kêu lên.
Tông môn bị người nhổ tận gốc, Thần cảnh tông môn chết ngay trước mắt hai người.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Từng bóng ngươi bay lên không trung.
Mọi chuyện đã đến cuối.
Mục Dã vương mang theo bốn Thần cảnh lạnh lùng nhìn ba Thần cảnh trọng thương còn sống.
- Mục Dã vương? Ngươi... Ngươi.. Ngươi...
Thượng Vô Kỵ vừa kinh vừa giận chỉ vào Mục Dã vương.
Thành chủ Trịnh Hồng biến sắc mặt nói:
- Các Thần cảnh Đại Hà tông? Các ngươi đều trở lại? Các ngươi đều trở lại sao?
Giờ phút này thành chủ Trịnh Hồng hiểu ra mọi chuyện, Thượng Vô Kỵ cũng đã ngộ.
Nhưng đại thế đã mất, đại thế đã mất!
Mục Dã vương lạnh lùng nói:
- Giết!
Keng keng!
Mười Thần cảnh cùng ra tay, giết hướng ba người trọng thương mệt mỏi.
Ầm!
Thượng Vô Kỵ bay lên trời.
Thượng Vô Kỵ giật mình kêu lên:
- Không, không thể ra, đây là trận pháp của Đại Hà tông, đại trận hộ sơn Đại Hà tông?
← Ch. 0164 | Ch. 0166 → |