← Ch.0182 | Ch.0184 → |
Hắc Vũ chân quân nhíu mày đáp lại.
- A?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Bất Tử thành này là thành trì của Đại Chiêu thánh địa, hôm nay ngươi tới đây bức cung thì chính là khiêu khích Đại Chiêu thánh địa. Chỉ cần Mặc cô nương ra lệnh một tiếng, ngươi có tin các chân quân trong Đại Chiêu thánh địa đánh gục các ngươi không?
Mặc Vũ Hề biểu tình nghiêm túc nói:
- Đúng vậy.
Miêu Miêu cũng vênh váo kêu lên:
- Meo!
Độc Sư đứng một bên cười lạnh nói:
- Ta đã bày trận pháp bên ngoài, sẽ không ai phát hiện ra.
Diêm Xuyên khinh thường nói:
- Vậy sao?: Độc Sư, ngươi đã mất đi thân xác, phong thủy trận của ngươi sẽ hoàn mỹ như ngày xưa sao?
Độc Sư hừ lạnh nói:
- A?
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Ngươi nên nhớ đây không phải dã ngoại mà là phạm vi thế lực của Đại Chiêu thánh địa, bây giờ đi còn kịp. Một khi chúng ta phá phong thủy trận của ngươi thì tội tăng một cấp. Vây khốn thánh nữ, đây chính là hoàn toàn khiêu khích Đại Chiêu thánh địa. Đến lúc đó không cần chúng ta mở miệng, quần hùng Đại Chiêu thánh địa sẽ san bằng Đại Vũ Thiên tông ngươi, ngươi có tin không?
Hắc Vũ chân quân hừ lạnh:
- Hừ!
Nhưng kêu Hắc Vũ chân quân ra tay ngay bây giờ thì gã không dám.
Đây là địa bàn của Đại Chiêu thánh địa, giam cầm thánh nữ, nếu còn tổn thương đến thánh nữ thì Đại Chiêu thánh địa vì uy tin, ba đạo quân tuyệt đối sẽ không tha cho Hắc Vũ chân quân.
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói:
- Hắc Vũ chân quân, cút đi!
Độc Sư la lên:
- Không thể nào, trừ phi Diêm Xuyên trả lại đồ cho ta!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Ta lấy cái gì của ngươi?
Độc Sư hét to:
- Ngân la bàn đó, trả la bàn của ta lại đây!
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Ha ha ha ha! Ngân la bàn? Năm đó là của ngươi nhưng hiện tại đã không phải.
Độc Sư lạnh lùng nói:
- Hừ! Đồ của ta mà ngươi cũng mơ chiếm giữ? Có tin bây giờ ta giết ngươi không?
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói:
- Giết Diêm Xuyên? Nếu các ngươi dám ra tay thì ta bảo đảm các ngươi không một ai ra khỏi Bất Tử thành!
Diêm Xuyên lạnh nhạt cười nói:
- Nghe thấy chưa?
Tình hình ban đầu mọi người bức ép đoàn người Diêm Xuyên chớp mắt đảo ngược.
Trong mắt Hắc Vũ chân quân lạnh băng:
- Tốt, ah ha ha, Diêm Xuyên!
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, ta có giữ lại ngân la bàn cũng vô dụng, nhưng không thể miễn phí đưa cho các ngươi, dùng đồ vật đổi đi.
- A?
Hắc Vũ chân quân và Độc Sư ngoài ý muốn.
Độc Sư lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta cũng không biết các ngươi có cái gì, như vậy đi, áo đen trên người các ngươi không tệ, dùng nó để đổi đi.
Mọi người mắt lạnh băng:
- Ngươi nói cái gì?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Như thế nào? Không nguyện ý? Không nguyện ý thì thôi!
Vèo!
Hắc Vũ chân quân kéo xuống áo đen quăng tối trước, trong áo đen còn có cẩm bào hoa lệ, nên cởi áo đen xuống cũng không sao.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Trừ Độc Sư ra thì mấy người khác cũng quăng áo đen xuống.
Độc Sư giọng lạnh lùng cười nói:
- Khục kjhujc khục khục, Diêm Xuyên, chúng ta nhớ kỹ nhục nhã hôm nay!
Diêm Xuyên quát:
- Cởi mau lên, nếu không ta sẽ đổi ý!
Hắc Vũ chân quân và Độc Sư cùng quát lên:
- Ngươi dám!?
Diêm Xuyên cười nhìn Độc Sư:
- Ta có dám hay không thì chủ yếu phải xem ngươi.
Độc Sư hừ lạnh:
- Hừ!
Độc Sư vung tay vứt áo đen xuống đất.
Độc Sư cũng mặc y phục, nhưng trong y phục là khung xương khô, đầu là đầu lâu, trong đầu lâu phát ra ánh sáng xanh âm u.
Miêu Miêu quở mắng:
- Meo, thật xấu xí.
Độc Sư âm lãnh nói:
- Đưa la bàn cho ta!
Diêm Xuyên mỉm cười, từ trong lòng chậm rãi lấy ra một la bàn ném cho Độc Sư.
Vèo!
Bộp!
Độc Sư đón lấy.
Hắc Vũ chân quân cười lạnh nói:
- Có đúng không?
Độc Sư gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi!
Mọi người gật đầu, đập bước lên trời.
Lúc bay đi Hắc Vũ chân quân không quên quay đầu lại nhìn chằm chằm Diêm Xuyên, trong mắt đầy oán độc.
Vèo!
Chớp mắt bảy bóng người biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chu Tước cười nói:
- Ha ha, công tử, ngươi thật lợi hại! Bức bọn họ cởi y phục?
Chu Tước vươn tay định nhặt vài món chiến lợi phẩm.
Diêm Xuyên quát:
- Đừng nhúc nhích!
Chu Tước nghi hoặc hỏi:
- A?
Mặc Vũ Hề trầm ngâm nói:
- Hắc Vũ chân quân, Độc Sư chỉ vì một la bàn. Xem ra giờ phút này có có chuyện quan trọng cần làm, chắc chắn liên quan đến la bàn.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Dùng la bàn thì chắc là gặp khốn cảnh hay cần bày trận.
Mặc Vũ Hề hỏi:
- Thế ngươi chuẩn bị làm sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Các ngươi theo ta đi, nếu có thể thì cố gắng giữ bọn họ tại đây.
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- Giữ họ lại làm gì?
Thanh Long giải thích rằng:
- Ý của Diêm công tử là giữ ạng họ lại.
- A?
Mắt Mặc Vũ Hề sáng lên hỏi:
- Y phục này là điểm mấu chốt?
Diêm Xuyên nói:
- Sẽ hữu dụng, các ngươi đừng đụng vào, dùng hộp ngọc cất là được.
- A!
Dùng pháp thuật cất bảy bộ y phục xong mọi người nhanh chóng ra khỏi Bắc Mặc điện, bay ra ngoài thành.
Chu Tước hơi lo lắng nói:
- Diêm công tử, tại Bất Tử thành bọn họ không dám ra tay với thánh nữ, nhưng nếu ra khỏi thành thì khác, lỡ như....
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngươi nghĩ như vậy thì chắc chắn đám Hắc Vũ chân quân cũng có cùng suy nghĩ, cho nên bọn họ sẽ không nghĩ rằng chúng ta đi theo.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hơn nữa quan trọng hơn là khiến bọn họ vì một la bàn mà tập thể xuất động hiển nhiên vì gặp khó khăn, hoặc gặp đối thủ khó gặm, một đối thủ có thể một mình đấu với cả đám bọn chúng.
Thanh Long giật mình kêu lên:
- Kẻ địch của địch thủ là bằng hữu của mình sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Đương nhiên chúng ta không thể làm bừa, tùy thời mà động là được.
Miêu Miêu cười nói:
- Meo! Diêm Xuyên, ngươi đúng là xấu xa.
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói:
- Còn dám nói xấu ta thì trừ linh thạch của ngươi bây giờ!
Miêu Miêu lập tức nịnh nọt bảo:
- Meo! Diêm Xuyên, ngươi thật là mưu kế vô số, trí tuệ siêu quần, là khắc tinh của tội ác, ta tự hào vì ngươi, meo!
- Xì!
Mặc Vũ Hề bị học cười.
Đám người Hắc Vũ chân quân ra khỏi Bất Tử thành, lại mặc lệ đồ đen.
Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:
- Diêm Xuyên!
- Nghiệt chủng của Diêm Đào, năm đó nên nhổ cỏ tận gốc!
Một trưởng lão nghiêm túc nói:
- Tông chủ, chờ xong xuôi chuyện này ta sẽ đi giết hắn!
Hắc Vũ chân quân gật đầu, nói:
- Ừm!
Hắc Vũ chân quân ngoái đầu nhìn hướng Độc Sư, nói:
- Độc Sư, đã tìm được la bàn trở về, ngươi có nắm chắc không?
Độc Sư cực kỳ tự tin nói:
- Yên tâm đi, có la bàn thì đủ bắt lấy phong thủy sư đó. ở phương đông không ai có thuật phong thủy vượt qua ta!
- Thân hình phong thủy sư kia thật sự thích hợp ngươi?
Độc Sư trầm giọng nói:
- Đương nhiên, còn hoàn hảo hơn thân hình cũ của ta, dù lúc trước ta có thân thể cũng quyết chiếm lấy thân xác đó. Thông u chi thể, quá hiếm có.
← Ch. 0182 | Ch. 0184 → |