← Ch.0207 | Ch.0209 → |
- Bởi vì các ngươi tuyên truyền, Diêm Xuyên đã danh chấn Cự Lộc thành rồi, phù hợp quy củ, tự nhiên có thể tùy thời ghi danh!
Lão Nghiêm thản nhiên nói.
- A?
Một đám nho tu mờ mịt không thôi.
Trần Bình cũng là một trận buồn bực.
Không dây dưa lão Nghiêm nữa, hắn quay lại mà nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Hừ, một hương dã dong phu, cũng muốn tranh đoạt Phong Thần Sách cùng lão sư của ta? Đúng là Người điên nói mơ!
Trần Bình lạnh lùng nhìn hướng Diêm Xuyên.
- Ngươi là đệ tử của Tư Mã Vân Thiên? Chẳng lẽ Tư Mã Vân Thiên tự biết tất bại, để cho đệ đến đây khiêu khích phá rối?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Phi, thật đúng tự cho mình là một đại nhân vật? Hừ, ngươi xách giày cho lão sư ta cũng không xứng, ta là đại biểu hàng vạn hàng nghìn nho tu trong Cự Lộc thành, tới giáo hóa tên tiểu nhân thất đức như ngươi!
Trần Bình quát khẽ nói.
- Không sai, tiểu nhân thất đức!
Một đám nho tu rối rít quát lên. Mấy vị Nho sinh ghi danh bên Lão Nghiêm, nhất thời hứng thú dạt dào, Phong Thần điện có ngoại hiệu là Cương Thi Điện, bởi vì hắn quá vắng lạnh, vắng lạnh đến nổi một đám nho tu chỉ nhàm chán mà ngủ, giờ phút này rốt cục giải quyết được rồi.
Tám tên Nho sinh ghi danh nhất thời cười híp mắt ngồi xuống, ai cũng không có ngăn trở, mặc cho người hai bên la mắng, tình hình như thế, cũng không thường gặp a.
- Keng...!
Diêm Xuyên đã rút ra Ngọc Đế Kiếm.
- Ồ!?
Chúng nho tu liền biến sắc mặt, nhất thời thanh âm đột ngột dừng lại.
- Kiếm này tên là Ngọc Đế, từng chém bảy ngàn một trăm ba mươi hai người, chưa từng có bại, nếu chư vị có nhã hứng như vậy thì đến đây đi, bắt đầu từ người nào?
Diêm Xuyên hỏi.
-... !"
Trong Đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người khẩu hiệu vang trời, nhưng thật sự muốn liều chết liều sống thì đúng là không có mấy.
Cho dù là Trần Bình, giờ phút này cũng là mí mắt một trận cuồng loạn, Trần Bình mặc dù là Thần cảnh, nhưng căn bản không nhìn rõ tu vi của Diêm Xuyên. Hơn nữa, Diêm Xuyên lại là nhi tử của Diêm Đào, có thể hóa thân thành Huyết Ma hay không?
- Hừ, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta chỉ dùng đạo lý mà nói thôi!
Trần Bình kêu lên.
- Meo meo, thì ra không phải là tới đánh nhau, là tới nhổ nước miếng a!
Miêu Miêu lộ ra một tia khinh thường.
- Ha ha ha!
Lão Nghiêm ôm bụng buồn cười.
- Keng!
Diêm Xuyên thu Ngọc Đế Kiếm lại, đút vào trong bao kiếm sau lưng. Mặt lộ ra một tia khinh thường.
Thấy Diêm Xuyên thu hồi Ngọc Đế Kiếm, chúng nho tu tỉnh táo tinh thần lại.
- Diêm Xuyên, ngươi vũ nhục Mạnh Dung Dung, hèn hạ vô sỉ!
- Diêm Xuyên, ngươi phải hướng Mạnh Dung Dung nói xin lỗi!
- Không thể bỏ qua cho tên tiểu nhân hèn hạ này, muốn hắn quỳ xuống sám hối!
- Đúng, quỳ xuống sám hối!
- Quỳ xuống sám hối!
...............
......
...
Một đám Nho sinh a dua gào lên.
Trần Bình là dựa thế kêu lên:
- Diêm Xuyên, ngươi tội ác tày trời, khinh nhờn Mạnh Dung Dung, hiện tại toàn thành đều biết, ngươi còn có mặt mũi đi ra ngoài? Đi với quý phủ Mạnh Dung Dung cùng ta, quỳ xuống sám hối! Sau đó cút ra khỏi Cự Lộc thành!
Trần Bình vừa gọi, mọi người rối rít phụ họa thét lên.
- Meo meo a meo meo, một đám thần kinh!
Miêu Miêu nhỏ giọng nói.
Diêm Xuyên chỉ ảm đạm cười, nói:
- Vũ nhục Mạnh Dung Dung? Ai nói?
- Ồ!?
Chúng nho tu nhất thời khẽ kinh ngạc.
Tiện đà cùng nhau mở to mắt khinh thường nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Dám làm còn không dám thừa nhận, hiện tại toàn thành đều đang truyền lưu là ngươi vũ nhục Mạnh Dung Dung, lần trước tại Hổ tộc, ngươi có phải xé y phục Mạnh Dung Dung hay không, làm chuyện cẩu thả?
TrầnBình kêu to nói.
- Ha ha... , chê cười, ngươi có nhìn rõ sao?
Diêm Xuyên khinh thường nói.
- Lúc ấy gần vạn ánh mắt chìm chằm chằm, ngươi còn cãi? Kẻ thất đức như ngươi, có tư cách gì mà khai mở thư viện giáo hóa vạn linh? Có tư cách gì mà tranh đoạt Phong Thần Sách?
Trần Bình hét to nói.
- Thất đức? Ha hả, bầy chó cắn loạn, có tính là thất đức hay không?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
Bầy chó cắn loạn?
- Phốc phốc!
Lão Nghiêm cùng đám người Đông Phương Chính Phái bật cười lớn.
Nhìn một đám nho tu mặt đỏ lên, cổ trướng to, thật là có điểm giống như lời của Diêm Xuyên, Bầy chó cắn loạn!
- Ngươi nói cái gì?
Một đám nho tu nhất thời quát lớn.
- Ta muốn quyết đấu với ngươi!
Lại một tên nho tu tức giận nói.
...............
............
......
Một câu nói của Diêm Xuyên, đem mấy trăm nho tu trong chinh phạt liên minh đều mắng hết, nhất thời, một đám nho tu căm phẫn rống không lên dứt.
- Tiểu nhân thất đức, là không đơn giản như theo lời chủ quan của các ngươi, phải có căn cứ thật sự, ngược lại là vặn vẹo sự thật, gặp người sủa loạn như chó điên, mới đúng là tiểu nhân thất đức thật sự!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Khốn kiếp, ta chính là đệ tử của đại hiền Tư Mã Vân Thiên, thân mang Hạo nhiên chính khí, ngươi là một tiểu nhân mà cũng dám nói xấu?
Trần Bình quát lớn.
- Ý của ngươi là, cái dạng gì lão sư, sẽ có đệ tử như vậy sao?
Diêm Xuyên cười nói.
- Dĩ nhiên!
Trần Bình nhất thời vênh váo tự đắc nói.
- Ha hả, tại sao Tư Mã Vân Thiên lại thu một đệ tử như ngươi vậy? Mình xấu xa còn chưa tính, còn muốn lôi kéo Tư Mã Vân Thiên xuống nước?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Cái gì? Ngươi cũng xứng nói người khác xấu xa? Ta xem ngươi mới là kẻ xấu xa!
Trần Bình quát lên.
Hai người mắng nhau, nhất thời dẫn tới vô số tu giả bốn phía tò mò quay lại nhìn, Diêm Xuyên đối chiến Trần Bình a, đây cũng là đáng xem. Dám người Lão Nghiêm vừa ăn một chút đồ ăn vặt vẫn luôn mang trong người, nhìn vào trường với bộ hả hê.
"Người đang làm, trời đang nhìn, danh tiếng mặc dù có thể che dấu mắt người, nhưng che dấu không được thiên tâm!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Người đang làm? Trời đang nhìn? Trần Bình ta cả đời đường đường chính chính, không làm thất vọng thiên địa, một thân Hạo nhiên chính khí, há chỉ một tiểu nhân như ngươi có thể nói xấu?
Trần Bình quát lớn nói.
- Vậy thì để cho trời cao quyết định sao, ta Diêm Xuyên quang minh lỗi lạc, khả chứng nhật nguyệt, thiên địa có thể chứng nhận, từ trước đến nay, đối với Mạnh Dung Dung chưa từng tâm khinh nhờn nàng, nếu có một tia khinh nhờn, thiên lôi đánh xuống!
Diêm Xuyên quát khẽ nói.
- Thề...?
Mọi người khinh bỉ nhìn về phía Diêm Xuyên, thề có tác dụng cái rắm? Trời sao lại để ý tới một tiểu nhân vật như ngươi?
- Hừ, dối trá!
Trần Bình quát lớn.
- Ta đã chứng nhận thiên địa, hiện tại đến ngươi, ngươi dám nói, ngươi không có một tia tư tưởng xấu xa đối với Mạnh Dung Dung? Ngươi dám nhìn trời mà thề?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Để cho ta thề?
Trần Bình lộ ra một tia quái dị.
Nhưng phía sau có rất nhiều tu giả, nho tu ngó chừng, Trần Bình nhất thời lộ ra một cổ trịnh trọng.
- Ta Trần Bình nhìn trời thề, đối với Mạnh Dung Dung chưa từng khinh nhờn chi tâm, nếu có một tia xấu xa, nguyện thiên lôi đánh xuống!
Trần Bình quát lên.
- Thề? Còn không dễ như trở bàn tay sao? Cũng không mất đi khối thịt nào!
Trong lúc Trần Bình đang hết sức đắc ý.
← Ch. 0207 | Ch. 0209 → |