Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Quốc Đại Đế - Chương 0211

Tiên Quốc Đại Đế
Trọn bộ 1452 chương
Chương 0211: Hội văn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1452)

Siêu sale Shopee


- A?

- Lúc trước khi tới đây, ta điều tra tư liệu về Diêm Xuyên, ta đã tra ra được một chút, tên Diêm Xuyên này, căn cứ tư liệu về cha hắn - Diêm Đào, hẳn là phi thường trẻ tuổi, mặc dù viết chữ rất tốt, nhưng như vậy thì thế nào? Làm sao so được với chúng ta? Chúng ta mở Văn hội, mời hàng vạn hàng nghìn nho tu trong Cự Lộc thành tham gia, lấy Văn hội, lại mời Diêm Xuyên tham gia!

Tên đại nho kia suy nghĩ một chút nói.

- Không tệ, không tệ, Diêm Xuyên nhiều nhất chỉ biết chút đường ngang ngõ tắt, trên Văn hội, hết thảy lấy văn luận anh hùng, thơ văn mọi người vừa ra, nhất định sẽ ép cho Diêm Xuyên không đất dung thân!

Lại một tên nho tu khác nói.

- Văn hội? Tốt, vậy thì Văn hội!

Vương Long gật đầu.

- Còn có, cầm bút đến!

Vương Long trầm giọng nói.

Trần Bình nhanh chóng đưa ra một cây bút lông.

Đem mặt sau của tấm bảng Mua danh chuộc tiếng, Vương Long trịnh trọng viết lên phía trên.

- Thiệp mời!

Hai chữ vừa viết ra, nhất thời, hạo nhiên chính khí tràn ngập đại điện.

- Đến lúc đó, đem cái bảng này đưa cho Diêm Xuyên, để cho hắn coi đây là thiệp mời, tham gia Văn hội của chúng ta!

Vương Long vuốt chòm râu, cười lạnh nói.

- Sư huynh anh minh, như vậy, nếu mà Diêm Xuyên không chịu tới, liền nói rõ hắn thừa nhận mình mua danh chuộc tiếng, nếu là chịu tới, ở giữa quần nho, để cho hắn ôm bảng mà về!

Trần Bình hưng phấn nói.

...

Cự Lộc thành, Đông Phương điện!

Đông Phương Chính Phái vội vàng chạy về chủ điện Đông Phương điện.

Cửa Đại điện mở rộng, có thể thấy bên trong, Diêm Xuyên đang nhanh chóng lật sách, từng tờ một, hình dạng như nước chảy, tốc độ đọc sách rất nhanh.

Miêu Miêu lười biếng gục xuống bàn, nhìn rất là lười biếng ngủ.

Trong đại điện, chi chít từng dãy giá sách.

- Tất cả tư liệu trong vòng hai vạn năm đến hai vạn một ngàn năm của Hổ tộc!

Diêm Xuyên vừa nhìn cuốn sách trong tay, vừa kêu lên.

- Dạ!

Thanh Long chạy quanh giá sách, nhanh chóng tìm kiếm, đã tìm được một quyển, gọn gàng nhanh chóng ném về trên bàn sách của Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên không ngừng lật xem.

- Diêm Xuyên, không xong, bọn họ đánh tới rồi!

Đông Phương Chính Phái vừa xông vào đại điện đã lên tiếng.

- Meo meo? Ai đã đánh tới?

Miêu Miêu nhất thời thức tỉnh.

- Tên Trần Bình kia, vừa trở về đã tìm một đám sư huynh, ba mươi hai tên trong bảy mươi hai đại nho, toàn bộ đều xuất động!

Đông Phương Chính Phái nói.

- A?

Diêm Xuyên khẽ dừng lại.

- Bọn họ giết đến rồi?

Miêu Miêu nhất thời đứng dậy.

- Giết? Không phải là, bất quá cũng không xê xích gì nhiều! Ba mươi hai đại nho, hiện tại rõ ràng cho thấy nhằm vào ngươi mà tới!

Đông Phương Chính Phái nói.

- Có ý gì?

- Ngày đó, không phải ngươi đã đem Trần Bình cho đắc tội thảm sao? Uy hiếp đến danh dự Tư Mã Vân Thiên, ba mươi hai tên đại nho đệ tử của hắn, muốn triệu khai một cái văn hội tên là Đỉnh Phong Văn Hội!

Đông Phương Chính Phái nói.

- Đỉnh Phong Văn Hội?

Miêu Miêu tò mò nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.

- Địa điểm là Dung điện!

Đông Phương Chính Phái nói.

- Dung điện?

Diêm Xuyên không hiểu nói.

- Dung điện, là ở bên cạnh Đông Phương điện ta, nhìn đi, chính là phù đảo kia!

Một ngón tay Đông Phương Chính Phái chỉ về phía một phù đảo cách đó không xa.

Mặc dù không lớn như Đông Phương điện phù đảo, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.

- Meo meo, thật đánh tới à, chỗ kia gần như vậy, đứng ở bên mép của phù đảo, ta cũng có thể nghe được thanh âm phía đối diện!

Miêu Miêu nói.

- Cũng không chỉ là như vậy mà thôi, hơn nữa lần này là mở ra cho toàn bộ nho tu Cự Lộc thành, chỉ cần nguyện ý, ai cũng cũng có thể đến bên đó mà chiêm ngưỡng!

Đông Phương Chính Phái nói.

- Vậy thì như thế nào, gần đây ta không rảnh! Vẫn rất bận rộn đây này!

Diêm Xuyên cau mày nói.

Tư liệu trong tay quá nhiều, trong lúc nhất thời, căn bản không cách nào tìm được tin tức mình muốn.

- Bọn họ cũng đã đánh lên cửa, ngươi không làm chút gì sao?

Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.

- Không rảnh!

Diêm Xuyên lắc đầu.

Vừa nói, Diêm Xuyên tiếp tục ngồi xuống lật xem tư liệu.

Đông Phương Chính Phái há hốc mồm, không biết Diêm Xuyên đang tìm cái gì.

- Meo meo, ta với ngươi đi xem một chút!

Miêu Miêu cũng thật tò mò.

- Được rồi!

Đông Phương Chính Phái im lặng gật đầu.


Đỉnh Phong Văn Hội!

Bốn chữ này giống như một cổ cuồng phong cuốn về tất cả các góc trong Cự Lộc thành.

Vô số nho tu được thỉnh mời, hơn nữa tự do mà mở ra?

Đại nho Vương Long, đại nho Trần Bình, đại nho... !

Liên tiếp mấy tên đại nho, để cho vô số nho tu lộ ra vẻ sùng bái.

- Dung điện? Ba mươi hai tên đại nho khởi xướng ra Văn hội?

- Dung điện không phải là gần một bên Đông Phương điện? Không phải là Diêm Xuyên đang ở đó sao?

- Chẳng lẽ là Văn hội này nhằm vào Diêm Xuyên?

- Nghe nói Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên tranh đoạt Phong Thần Sách a! Chẳng lẽ là hai phe bắt đầu đấu pháp?

- Ba mươi hai đại nho a! Văn hội này khẳng định rất đặc sắc!

- Đỉnh Phong Văn Hội? Nhất định phải đi xem một chút!

...

......

...

Trừ các tên nho tu được mời, vô số nho tu, rối rít từ các nơi đi về phía Dung điện, thậm chí rất nhiều tên không thuộc các tông môn của nho tu, cũng rối rít tò mò đi về phía Dung điện.

Trong lúc nhất thời, bốn phía Dung điện, vô số tu giả tụ tập.

Đại nho phô trương vẫn là thật lớn, mà ba mươi hai đại nho càng hơn nữa, đây không chỉ là một thịnh hội, mà có lẽ là hai phe Tư Mã Vân Thiên cùng Diêm Xuyên đấu pháp.

Trong điện của Mạnh Dung Dung.

- Ba mươi hai đại nho? Văn hội? Đó là muốn đấu thi từ rồi?

Mạnh Dung Dung cau mày nói.

- Đúng vậy a, đại tiểu thư, đại nho thi từ, vạn kim khó cầu, lần này lại có đến ba mươi hai đại nho, chưa bao giờ rầm rộ như vậy a!

Một bên Trường Thanh nói.

- Đúng vậy a, đại tiểu thư, ba mươi hai đại nho, theo đại hiền Tư Mã Vân Thiên du tẩu thiên hạ, nhất định tích góp từng tí một mà đạt được vô số văn thơ hay, lần này chắc được mở rộng tầm mắt rồi!

- Đại tiểu thư, chúng ta cũng chuẩn bị đi xem một chút, ngươi có đi không?

Mạnh Dung Dung nhíu mày nói:

- Ta? Không có hứng thú, các ngươi đi đi!

- Tốt!

Trường Thanh đám người hưng phấn rời điện.

Trong đại điện, trong mắt Mạnh Dung Dung lộ ra một tia khinh thường:

- Ba mươi hai đại nho? Văn đấu Diêm Xuyên? Hừ, đồ một đám vô sỉ!

Nói xong, Mạnh Dung Dung nhướng mày:

- Ta quan tâm chết sống của hắn làm gì chứ?


Cự Lộc điện!

- Đỉnh Phong Văn Hội?

Viện chủ Mạnh Tử Thu lộ ra một tia buồn cười.

- Vì để cho hình tượng của Tư Mã Vân Thiên không bị mất đi, bọn họ thật đúng là làm được, đáng tiếc!

Nhạc Nghị cũng lộ ra một tia buồn cười.

Hai người vừa uống rượu, vừa lắc đầu.

Bên cạnh, lão Nghiêm tới bẩm báo cũng hiếu kỳ hỏi:

Lão sư, đáng tiếc cái gì?"

- Quá làm bộ rồi, cho dù có thể làm nhục được Diêm Xuyên, chưa chắc có thể vãn hồi sỉ nhục ngày đó, nếu không may mắn mà bị bại, ha hả, không biết bọn họ làm như thế nào mà thu tràng!

Nhạc Nghị cười to.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1452)