Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Quốc Đại Đế - Chương 0220

Tiên Quốc Đại Đế
Trọn bộ 1452 chương
Chương 0220: ba lần đưa tấm bảng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1452)

Siêu sale Shopee


Tài năng của Trạng nguyên, có thể tệ sao?

Hơn nữa, đây là một đám Trạng nguyên!

Lúc trước Diêm Xuyên viết bài thơ kia, còn chỉ có chỉ là một bài của một Vũ trạng nguyên viết mà thôi.

Còn chưa nhìn thấy Tư Mã Vân Thiên, cần phải xuất thủ toàn lực sao?

- Vương, người chuẩn bị để cho thần đi ra sao?

Dịch Phong ngầm hiểu nói.

- Không sai, kế tiếp, ta còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm, những tên hủ nho này, ngươi liền thay ta đuổi đi, về phần Kỳ đạo, ta khẳng định, bọn họ không ai có thể có thể mạnh hơn ngươi! Tránh ngược tránh xuôi cũng phải kéo được thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này, có thể Đông Phương điện sẽ phát sinh một vài chuyện, ngươi không cần lo!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Vâng, Vương xin yên tâm, thần cũng muốn gặp qua một chút đám đại nho này!

Dịch Phong khẽ mĩm cười nói.

- Ừ!

Diêm Xuyên gật đầu.

Rất nhanh, ở trong vạn chúng chú ý, đại môn Đông Phương điện lần nữa mở ra.

- Cọt kẹt!

Đại môn vừa mở ra, Dung điện nơi xa, tinh thần quần nho nhất thời rung lên.

- Diêm Xuyên thật còn dám ra đây!

Trần Bình lộ ra một tia khinh thường.

Diêm Xuyên đi ở phía trước, Dịch Phong đang cầm một đống quyển trục chồng chất đi theo.

Nhìn Dịch Phong ôm ra một trăm quyển trục.

Nơi xa, trên mặt một đám đại nho không khỏi có chút co quắp.

- Tên Diêm Xuyên này điên rồi? không ngờ viết thật, hơn nữa còn viết nhiều như vậy?

Một tên đại nho cả kinh kêu lên.

- Phi, một chút thời gian như vậy, có thể viết ra cẩm tú văn hay? Hơn nữa, còn là một trăm cuốn? Hừ!

Trần Bình lộ ra một tia khinh thường.

Không chỉ là Trần Bình, gần vạn nho tu cũng lộ ra vẻ mặt không giải thích được. Ôm đồm một chồng quyển trục, làm gì?

- Diêm Xuyên, các ngươi đây là?

Đông Phương Chính Phái không hiểu hỏi.

- Bạch Long, ngươi giúp ta bảo vệ an toàn cho Dịch Phong, chú ý, an toàn Dịch Phong là đệ nhất!

Diêm Xuyên nhìn về phía Bạch Long.

- Dạ!

Bạch Long trịnh trọng nói.

- Tạ ơn Vương!

Dịch Phong gật đầu.

- Dịch Phong tiên sinh, ngươi ôm cái gì vậy, ta tới giúp ngươi!

Bạch Long nhất thời tiến lên.

Dịch Phong gật đầu, đem toàn bộ quyển trục trên tay đưa tới cho Bạch Long.

- Đông Phương Chính Phái, lúc trước đã nói cho ngươi, muốn mượn Đông Phương điện ngươi dùng một thời gian ngắn, còn nhớ được chứ?

Diêm Xuyên cười hỏi.

- Tự nhiên, tùy ngươi làm gì thì làm!

Đông Phương Chính Phái gật đầu.

- Nếu là như vậy, ta đây liền chuẩn bị bế quan!

Diêm Xuyên cười nói.

- Bế, bế quan? Đám đại nho kia làm sao bây giờ?

Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.

- Vô phương, lần này Dịch Phong tới giúp ta đó!

Diêm Xuyên cười nói.

- Hắn? Hắn?

Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong!

Diêm Xuyên gật đầu, Dịch Phong đối với Đông Phương Chính Phái cười gật đầu.

Đông Phương Chính Phái:

-... !

- Được rồi!

Giờ phút này, Đông Phương Chính Phái chỉ biết im lặng gật đầu.

Vừa nói, Diêm Xuyên chậm rãi nhấc chân đi về Đông Phương điện, Miêu Miêu cũng đi theo.

- Cọt kẹt!

Cửa Đại điện ầm ầm đóng kín.

Mọi người nhìn Diêm Xuyên lại vào điện lần nữa, một đám thật lâu không nói gì.

- Sư huynh, tên Diêm Xuyên kia muốn làm con rùa đen rút đầu thật rồi?

Trần Bình kinh ngạc nói.

- Không biết!

Vương Long cũng nhăn mặt.

- Di, hai người kia đã tới, còn ôm một trăm quyển trục, còn có cái tấm bảng kia?

Trần Bình kinh ngạc nói.

Hai mắt Lưu Tử Lộ đại nho nhíu lại, nhìn Dịch Phong, Bạch Long bay tới đây.

Đông Phương Chính Phái nhìn lui nhìn tới, lại đứng trông ở ngoài Đông Phương điện, tự phát hộ pháp cho Diêm Xuyên.

Trong Đông Phương điện.

- Miêu Miêu, đem tất cả sách trong đại điện cất đi, nhưng đừng làm hư đấy!

Diêm Xuyên đối với Miêu Miêu nói.

- Meo meo!

Tiểu Chiên Mạo của Miêu Miêu, nhất thời sinh ra một cổ hấp lực khổng lồ, hút rất nhiều sách vào trong Tiểu Chiên Mạo.

- Meo meo, Đại Lưu Manh, ngươi muốn bế quan cái gì a? Lại muốn đột phá?

Miêu Miêu không hiểu nói.

- Không phải, ta muốn tẩm bổ thần hồn một chút, leo lên đỉnh phong! Kế tiếp, có thể có một trường ác chiến!

Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói.

- Ác chiến? Meo meo! Người nào a?

- Bạch Đế Thiên!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.


Dung điện.

Trên đài cao.

Bạch Long mang theo Dịch Phong, chậm rãi rơi xuống đài cao.

Nhìn tấm bảng Mua danh chuộc tiếng trong tay Bạch Long, một đám đại nho nhất thời nhướng mày.

Gần vạn nho tu được mời đến, giờ phút này lại nín thở, nhìn mấy người ở trên đài cao.

- Ngươi là người nào? Vì sao Diêm Xuyên không đến?

Trần Bình quát lên.

Dịch Phong khẽ mỉm cười.

- Ngô Vương chỉ muốn đấu bại Tư Mã Vân Thiên, nào có thời gian lãng phí trên những người như các ngươi!

Dịch Phong thản nhiên nói.

- Cái gì?

Trần Bình nhất thời trừng mắt.

- Ta nói là, các ngươi còn chưa đủ tư cách để cho Ngô Vương đi tham gia cái Văn hội gì đó của các ngươi!

Dịch Phong lắc lắc đầu nói.

Giờ phút này, không phải là Dịch Phong không khiêm nhường, mà là không thể khiêm nhường, giờ phút này hắn đại biểu cho Diêm Xuyên, đại biểu cho một nước, một đại quốc sao có thể ăn nói khép nép?

- Diêm Xuyên sợ rồi sao! Ha ha!

Trần Bình khinh thường cười nói.

Lắc đầu, Dịch Phong nói:

Vương phải không cần xuất thủ, có ta là đủ!

- Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha!

Trần Bình cười to nói.

Đại lượng nho tu cũng cười. Dịch Phong chỉ có tinh cảnh tu vi, cứ một người như vậy, còn muốn một mình đấu quần nho?

- Chư vị vì sao mà cười?

Dịch Phong cũng không tức giận, thản nhiên nói.

- Chỉ ngươi với từng này tuổi...!

Trần Bình đang muốn quở trách.

Nhưng hắn mới vừa nói được một nửa, đã không thể nói tiếp rồi, dường như Diêm Xuyên còn trẻ tuổi hơn.

Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:

- Tại hạ Dịch Phong, thay Ngô Vương tặng bảng lần thứ ba, mong chư vị không cần từ chối nữa!

Vừa nói, Bạch Long đem tấm bảng Mua danh chuộc tiếng, lần nữa đưa lên!

...

Chỗ ở của Hổ tộc!

Hổ Vương đời trước - Tả Vô Chu lạnh lùng nhìn về phía Thanh Long.

- Đưa vật đó cho ta là được rồi!

Tả Vô Chu lạnh lùng nói.

Thanh Long lắc lắc đầu nói:

- Xin lỗi, công tử đã khai báo, vật này chỉ có thể giao cho Bạch Đế Thiên!

- Ồ!?

Trong mắt Tả Vô Chu đã lạnh lẽo, tất cả Hổ tộc bốn phía đều gầm thét nhìn về phía Thanh Long.

- Để cho hắn vào đi!

Trong điện truyền đến thanh âm của Bạch Đế Thiên.

- Dạ!

Tả Vô Chu cung kính nói.

Mang theo một tia không cam lòng nhìn Thanh Long, Tả Vô Chu tránh ra nhường đường.

Thanh Long rất nhanh được dẫn tới bên trong đại điện.

Bạch Đế Thiên nắm một chén lưu ly, trong chén là rượu ngon đỏ tươi, phát ra từng đợt mùi thơm tinh khiết.

- Diêm Xuyên phái ngươi tới?

Bạch Đế Thiên thản nhiên nói.

Thanh Long gật đầu, tiện đà lấy ra một khối ngọc bội.

- Đây là vật mà công tử để cho ta mang đến đưa cho ngươi!

Thanh Long gật đầu.

- Haiz, một khối thúy lục thạch? Một khối hạ phẩm linh thạch mà thôi, ta có thể mua một đống lớn!

Một bên Tả Vô Chu cười lạnh nói.

- Im miệng!

Trong mắt Bạch Đế Thiên ngưng tụ nói.

- Dạ!

Tả Vô Chu kinh ngạc nhìn về phía Bạch Đế Thiên.

Bạch Đế Thiên một tay vẫy lên.

- Hô!

Ngọc bội rơi vào trong tay Bạch Đế Thiên. Một bên Tả Vô Chu tràn đầy khó hiểu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1452)