← Ch.0239 | Ch.0241 → |
- Không biết, có thể là đi làm chuyện tình gì đó mà!
Lão Nghiêm cười khổ nói.
- Cứ như vậy bỏ lại một mình Thiên nữ, bọn họ chạy rồi?
Mạnh Dung Dung ngoài ý muốn nói.
- Ừ!
Lão Nghiêm cười khổ gật đầu.
Lúc này, Diêm Xuyên cũng đi tới phụ cận.
- Diêm tiên sinh! Làm sao ngươi cũng tới?
Lão Nghiêm nghi ngờ nói.
Diêm tiên sinh?
Mạnh Dung Dung nghi ngờ xoay đầu lại, nhất thời thấy được Diêm Xuyên.
Trong khoảnh khắc thấy được Diêm Xuyên, nhất thời nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi sắc mặt khẽ biến thành hơi hồng, trái tim nhảy lên mãnh liệt.
- Hừ!
Mạnh Dung Dung hừ lạnh một tiếng không hề nữa để ý tới nữa.
Diêm Xuyên nhìn Mạnh Dung Dung một chút, khẽ mỉm cười, không nói gì, mà là xoay về phía lão Nghiêm hỏi:
- Thiên nữ vẫn còn ở trong Bách Thánh chính khí đàn?
- Dĩ nhiên, chỉ có một mình nàng, không có đi ra ngoài!
Lão Nghiêm gật đầu.
Mạnh Dung Dung vừa nghe Diêm Xuyên nửa đêm chạy tới, lại hỏi về Thiên nữ, nhất thời sinh lòng phiền não, đạp bước rời đi chỗ Diêm Xuyên đang đứng.
Diêm Xuyên giống như là không có phát giác Mạnh Dung Dung dị thường, mà là chỉ vào sáu mươi tên đại nho hỏi:
- Đám người kia có chuyện gì à?
- Bọn họ? Không biết, có thể tìm Thiên nữ coi bói sao!
Lão Nghiêm cười nói.
- A?
Diêm Xuyên cổ quái nhìn nhìn đám người Lưu Tử Lộ.
- Lưu Tử Lộ, dẫn theo một đám sư đệ, cầu kiến Thiên nữ!
Lưu Tử Lộ nói.
Nhưng là, bên trong như cũ vẫn không có chút thanh âm nào.
- Sư huynh, chúng ta vào đi thôi!
Trần Bình đại nho khuyên nhủ.
- Đúng vậy a, chúng ta cũng đã tới một hồi lâu rồi!
Lại một đại nho nói.
Lưu Tử Lộ suy nghĩ một chút, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Cũng tốt! Đi thôi!
Nhấc chân, Lưu Tử Lộ mang theo sáu mươi tên đại nho đi về phía cửa vào Bách Thánh chính khí đàn.
- Ồ? Bọn họ làm gì? Viện chủ không phải đã khai báo, không cho phép quấy rầy Thiên nữ đấy sao?
Nhất thời, Lão Nghiêm liền biến sắc.
Diêm Xuyên cũng không nhiều lời với lão Nghiêm nữa, đạp bước đuổi theo.
Mạnh Dung Dung cũng phát hiện dị thường, nhanh chóng đuổi tới.
- Hô!
Đảo mắt, Sáu mươi tên đại nho xông vào Bách Thánh chính khí đàn.
Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung cũng trước sau mà bước vào.
- Lưu Tử Lộ, đám khốn kiếp kia!
Lão Nghiêm trên mặt nhất thời tức giận không thôi.
- Sư huynh, làm sao bây giờ?
Trong Phong Thần điện, một tên nho tu đi ra hỏi.
- Viện chủ chỉ khai báo là không cho bất luận kẻ nào quấy rầy Thiên nữ, cũng không có bảo người ta đặc biệt trông chừng, nguyên tưởng rằng chỉ cần thuộc hạ của Thiên nữ cũng đủ trông chừng rồi, không nghĩ tới, bọn họ đã chạy đi đâu rồi, Lưu Tử Lộ lại dám không tuân theo lệnh của viện chủ. Hiện tại không có biện pháp rồi, nhanh đi bẩm báo viện chủ!
Lão Nghiêm lo lắng nói.
- Ừ!
Mọi người gật đầu.
Đám người Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung bước vào Bách Thánh chính khí đàn, nhất thời thấy được sáu mươi tên đại nho đang bình tĩnh đứng đó.
Hai người vừa bước vào, nhất thời đưa tới sáu mươi tên đại nho liếc mắt.
- Diêm Xuyên?
Trần Bình trong mắt giận dữ.
Diêm Xuyên không để ý đến ánh mắt ghen ghét của Trần Bình, mà là xuyên thấu qua đám người, nhìn về một đại môn màu trắng dưới chân Chỉ Trần nữ thần.
Đại môn đang chậm rãi thu nhỏ lại, đám người Lưu Tử Lộ nhìn chằm chằm vào cái đại môn này.
- Lại có cửa không gian? Lão sư nói không sai, Cự Lộc thư viện đúng là có bí mật!
Trong mắt Lưu Tử Lộ hiện lên một tia hưng phấn.
- Thiên nữ khẳng định cũng đã tiến vào!
Vương Long nói.
- Đi! Nếu không đi vào, cửa này sắp biến mất rồi!
Lưu Tử Lộ dứt khoát nói.
Vừa nói, Lưu Tử Lộ nhanh chóng bước vào trong đó, Lưu Tử Lộ vừa vào trong đó, một đám đại nho nối đuôi nhau mà vào.
- Chẳng lẽ đây chính là bí mật mà cha không chịu nói?
Mạnh Dung Dung ngoài ý muốn nói.
Mà giờ khắc này, Diêm Xuyên cũng đuổi tới phụ cận. Đạp bước đi về phía cánh cửa đã nhỏ lại chỉ còn cao bằng một người bình thường.
Mặc dù Mạnh Dung Dung muốn ngăn trở, nhưng căn bản không ngăn cản được mọi người, chỉ có thể cau mày chạy theo, cũng đi theo mà bước vào trong đó.
Cửa đã càng ngày càng nhỏ, mọi người vừa mới bước vào không lâu, cánh cửa đã thu nhỏ đến mức gần như biến mất.
Đến khi Mạnh Tử Thu, Nhạc Nghị chạy tới, cả Bách Thánh chính khí đàn đã trở thành một mảnh vắng vẻ.
- Không thể nào a, mới vừa ta ta đã nhìn qua, sáu mươi tên đại nho, Diêm Xuyên, đại tiểu thư, cùng nhau tiến vào a, sao lại biến mất rồi?
Lão Nghiêm kinh ngạc nói.
Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị liếc mắt nhìn nhau.
- Lúc trước các ngươi nhìn qua, toàn bộ nát ở trong lòng, còn có, báo cho tả viện đại nho lầu bên, toàn bộ canh chừng bên ngoài, bất luận kẻ nào không cho đi vào!
Mạnh Tử Thu trầm giọng nói.
- A, tốt!
Lão Nghiêm không giải thích được gật đầu.
Lão Nghiêm đi ra ngoài an bài. Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị nhìn nhìn bốn phía.
- Viện chủ, ngươi không biết cửa vào Quang Minh Giới sao?
Nhạc Nghị nghi ngờ nói.
- Ta biết, nhưng ta không mở được!
Mạnh Tử Thu cười khổ nói.
- A?
- Yên tâm đi, cái Tiểu Thế Giới kia cực kỳ kỳ lạ, bọn họ căn bản lật không nổi sóng gió, chẳng qua là hi vọng đừng quấy rầy lão nhân gia ông ta, haizz, nếu như bọn họ đã tiến vào, xem ra, không quấy rầy là không thể nào rồi!
Mạnh Tử Thu cười khổ nói.
————
Đám người Diêm Xuyên bước vào Tiểu Thế Giới, nhất thời hai mắt tỏa sáng.
Trong nháy mắt mọi người đang đứng trên một sườn núi. Bốn phía là đại lượng sông núi.
Cái thế giới này cực kỳ kỳ lạ, giống như là dưới chân mọi người bị phân cách ra vậy, một nửa u ám vô cùng, một nửa ánh sáng dị thường.
Giống như là một bên là ban ngày, một bên là đêm tối!
Nơi này không có nhật nguyệt. Tất cả ánh sang bên phía Ban ngày đều là Hạo nhiên chính khí phát ra, mà phía đêm tối, cũng là có vô số chướng khí màu đen bao phủ, mặc dù chướng khí nồng nặc, nhưng quang mang vẫn còn xuyên vào trong đó một ít, để cho người tiến vào trong đó có thể thấy rõ một chút.
- Đây là cái thế giới gì a, không ngờ thật kỳ lạ?
Một tên đại nho kinh ngạc nói.
- Pháp lực của ta? Ta không có pháp lực?
Trần Bình nhất thời kinh ngạc nói.
Trần Bình vừa gọi, chúng đại nho rối rít kinh ngạc sử dụng pháp thuật, nhưng mà, tất cả pháp thuật đều biến mất.
- Sư huynh, tại sao như vậy?
Trần Bình kinh hãi nhìn về phía Lưu Tử Lộ.
- Không phải là pháp thuật biến mất, mà là cái thế giới này áp chế pháp lực của chúng ta, loại Tiểu Thế Giới này, cũng không phải là chúng ta không có trải qua, quên rồi sao?
Lưu Tử Lộ trầm giọng nói.
- A? Ta nhớ ra rồi! Ta hiểu, nơi này là phạm vi của Bách Thánh chính khí đàn, nhất định là lịch đại Tiên nhân phi thăng không ngừng khai mở!
Vương Long đại nho nói.
- Không sai!
Lưu Tử Lộ cũng khẳng định gật đầu.
Diêm Xuyên không để ý đến một đám đại nho đang phân tích, mà là đang dò xét các bụi cỏ ở bốn phía, rất nhanh, phát hiện một vài cọng cỏ nhỏ bị dập nát.
Hít sâu một cái:
- Mạnh cô nương, đi theo ta đi!
Nói xong, Diêm Xuyên theo phương hướng cỏ nhỏ bị dập nát mà đi tới.
← Ch. 0239 | Ch. 0241 → |