← Ch.0277 | Ch.0279 → |
Thiên Thụ quảng trường, đứng mũi chịu sào.
- Ken két ken két!
Đại lượng tu giả nhất thời chịu không được mà chân khẽ cong, quỳ xuống. Dưới cổ uy thế cường đại này, bị nó mạnh mẽ đè ép mà quỳ xuống.
Rất nhiều tu giả cũng lộ ra vẻ mặt khuất nhục, nhưng nhiều hơn là sợ hãi thật sâu, cổ uy thế này, quá hung mãnh. Hung mãnh đến mức mà nội tâm cũng không thể sinh ra ý niệm phản kháng.
Khổng lồ áp bách, chiếu thẳng lên Số Mệnh Kim Long.
- Ong ong ông!
Số Mệnh Kim Long run rẩy mãnh liệt liên hồi, giống như là bị cổ khí thế này đè ép cho tan mất vậy.
- Grừm... ùm... !
Kim Long gầm thét, bộc phát ra hàng vạn hàng nghìn kim quang, lúc vậy mới khó khăn lắm mà ngăn trở cổ khí thế này!
Một thân ảnh mang đạo bào, lơ lửng ở trên Thiên Thụ quảng trường. Khí thế cường đại, chính là từ trên người hắn bạo phát mà ra.
Chỉ có khí thế, đã làm cho Số Mệnh Kim Long lâm vào tình cảnh khó khăn.
Lơ lửng ở giữa không trung, người này mặc một thân đạo bào màu vàng, đạo kế ngất trời, bộ mặt cực kỳ tuấn lãng, mi tâm có một ấn ký hình mặt trời, hai mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn về phía Số Mệnh Kim Long phía dưới.
Một người lơ lửng ở không trung, giống như là thiên hạ thương sinh đều ở dưới chân hắn vậy.
Đại áp bách bức thẳng toàn Cự Lộc thành thành!
- Phụ thân, phụ thân ngươi đã tới nhanh như vậy rồi?
Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời hưng phấn kêu lên.
Phụ thân?
Trên quảng trường, có một vài tu giả không bị ép cho quỳ xuống, trên mặt đã trở nên biến sắc.
Phụ thân của Cổ Nguyệt Thánh tử, đó chỉ có một, Mão Nhật Đạo Quân!
Không có kim quang bắn ra bốn phía, chỉ có khí thế phát ra, đây không phải là công đức pháp tướng, đây là bản thể Mão Nhật Đạo Quân, bản thể đã đến?
Nhanh như vậy?
Đám người Mạnh Tử Thu liền biến sắc, coi như là Đạo Quân, cũng không có khả năng chạy tới nhanh như vậy, chỉ có một khả năng, Mão Nhật Đạo Quân đang ở cách nơi này sẽ không xa?
Mão Nhật Đạo Quân đến! Trong khí thế cực lớn kia, mang theo một cổ cực kỳ tức giận.
Công đức pháp tướng bị xé bỏ, đây không chỉ là lực lượng bị suếu một chút, mà còn là uy nghiêm bị khiêu khích, không, là chà đạp!
Diêm Xuyên mới vừa dầy xéo uy nghiêm của Mão Nhật Đạo Quân!
- Hô!
Cơ hồ trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người cũng tụ hướng về phía Diêm Xuyên, còn có Số Mệnh Kim Long.
- Nguy rồi, bây giờ phải làm sao đây?
Mặc Vũ Hề mặt liền biến sắc.
Trong Quang Minh giới.
- Mão Nhật Đạo Quân, ông trời của ta, sao hắn lại tới rồi? Nhanh như vậy? Diêm Xuyên thảm rồi, thật thảm rồi!
Đông Phương Chính Phái nhất thời lo lắng nói.
Chân mày Mạnh Dung Dung cũng nhăn lại thật sâu.
- Lão sư!
Mạnh Dung Dung rốt cục không nhịn được nhìn về phía Mạnh Lăng Thiên.
Mạnh Lăng Thiên không nói gì, mà là hai mắt lấp lánh tinh quang nhìn về phía Số Mệnh Kim Long.
- Lâm nguy bất biến? Tên Diêm Xuyên này, khó lường a, cũng đã sơn cùng thủy tận đến mức độ này rồi, thần sắc lại bất động?
Mạnh Lăng Thiên thở dài nói.
Mạnh Lăng Thiên vừa nói, mọi người cơ hồ đồng thời nhìn về phía Số Mệnh Kim Long, đúng vậy, Số Mệnh Kim Long mặc dù bị khí thế Mão Nhật Đạo Quân áp cho rung động không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn bá đạo như cũ, hung lệ như cũ!
- Làm sao có thể?
Mọi người kinh ngạc nói.
Trên Thiên Thụ quảng trường.
Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nhìn Số Mệnh Kim Long, Số Mệnh Kim Long cũng lạnh lùng nhìn về phía Mão Nhật Đạo Quân.
- Grừm... ùm... !
Một tiếng rồng ngâm, Số Mệnh Kim Long đột nhiên vặn vẹo long thân, hướng về bản thể Diêm Xuyên mà đi.
- Ùng ùng!
Vô số kiếm khí quay chung quanh bản thể Diêm Xuyên, đột nhiên bạo tán mà mở ra, đảo mắt chỉ còn lại có một thanh Ngọc Đế Kiếm. Ngọc Đế Kiếm trận đã triệt hồi!
- Grừm... ùm... !
Trong lúc Số Mệnh Kim Long gầm thét, xông thẳng đến Phong Thần Sách mà chui vào.
- Oanh!
Số Mệnh Kim Long xông vào Phong Thần Sách, bản thể Diêm Xuyên cũng là bỗng nhiên mở mắt.
Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên, Diêm Xuyên mở mắt, cũng lạnh lùng nhìn về phía Mão Nhật Đạo Quân.
- Hừ, Số Mệnh Kim Long? Diêm Xuyên? Ta nói rồi, muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn, làm cho ngươi trọn đời không được siêu sinh! Lời ta đã nói, nhất định sẽ thực hiện!
Giọng nói Mão Nhật Đạo Quân rét lạnh cực kỳ.
Đang khi nói chuyện, hư không bốn phía giống như cũng bị cổ hàn khí kia đóng băng, đại lượng sương tuyết đột nhiên bay xuống.
Hắn đợi Diêm Xuyên mở miệng cầu xin đã không có xuất hiện, Diêm Xuyên lại còn lạnh lùng nhìn về phía Mão Nhật Đạo Quân, lộ ra một tia cười lạnh.
- Mới vừa rồi trẫm đã nói, ngươi nghe thấy được chứ?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- A?
Mão Nhật Đạo Quân ngoài ý muốn nhìn Diêm Xuyên.
Người này chẳng lẽ điên thật rồi? Đã gặp chính mình rồi, cũng dám nói lời như vậy?
- Từ đâu mà tới, trở về chỗ đó! Không nên thử trêu chọc trẫm!
Diêm Xuyên trừng mắt lên, lạnh giọng uy hiếp mà nói.
Không nên thử trêu chọc trẫm? Trên quảng trường, vô số tu giả hóa đá lần nữa, bao gồm Cổ Nguyệt Thánh tử, há hốc mồm, nhìn về Diêm Xuyên giống như là một thằng ngốc vậy.
- Ta nghe được cái gì?
- Ta lại điên rồi? Hay là thế giới này lại điên rồi?
- Hắn đang uy hiếp Mão Nhật Đạo Quân?
- Xem ra là ta lại điên rồi!
...............
.........
...
Bốn phía tu giả kinh ngạc mà nhìn về phía Diêm Xuyên.
Vô số tu giả ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Diêm Xuyên. Biểu cảm của bọn họ có đủ loại: mờ mịt, ngơ ngác, mơ màng, không tin tưởng...
Nếu không trực tiếp nhìn cảnh tượng lúc trước, thì vô số tu giả chắc chắn một điều là Diêm Xuyên điên rồi, hắn hoàn toàn điên rồi.
Nhưng từ lúc văn đầu tới giờ, tưởng chừng như Diêm Xuyên đã thành lập một loại lòng tin trong lòng vô số tu giả. Khiến bọn họ dần dần tin tưởng vào Diêm Xuyên sẽ lập nên kỳ tích mới.
Nhưng, Mão Nhật Đạo Quân quá mạnh mẽ, chỉ cách tiên nhân có một bước chân. Hơn nữa đây cũng không phải là công đức pháp tướng mà chính là bản thể. Bản thể của Mão Nhật Đạo Quân đã phủ xuống, liệu Diêm Xuyên có thể tiếp tục kiên trì?
Nhìn Diêm Xuyên phía trên bầu trời. Áo bào của hắn tung bay trong gió, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mão Nhật Đạo Quân. Điều này khiến vô số tu giả kỳ vọng, có chút không tin tưởng, nhưng lại có nhiều hơn sự kỳ vọng.
Diêm Xuyên mở miệng:
- Từ đâu tới đây, trở về chốn cũ! Đừng có trêu chọc trẫm!
Lời nói của Diêm Xuyên vang vọng toàn bộ quản trường Thiên Thụ. Lời nói đó lại càng dễ dàng tời tai của Mão Nhật Đạo Quân.
Ánh mắt của Mão Nhật Đạo Quân trở nên lạnh giá.
Uy nghiêm ngày hôm nay của hắn không ngờ lại bị khiêu khích lần nữa.
Không hiểu tiểu tử này ở đâu ra, lại dám cả gan trêu chọc hắn, không những một mà là hai lần!
Điều này làm Mão Nhật Đạo Quân rất tức giận. Hắn nhìn chằm chằm Diêm Xuyên.
Bỗng Mão Nhật Đạo Quân hét lớn một tiếng:
- Muốn chết!
Oanh!
Hắn bắn ra một chưởng một lần nữa chụp xuống đầu của Diêm Xuyên. Lần tấn công này cũng giống như lần trước, vẫn là một đại thủ ấn đè xuống.
Nhưng khác biệt chính là, đại thủ ấn lần này không biết cường đại hơn bao nhiêu lần so với đại thủ ấn do công đức pháp tướng tung ra.
← Ch. 0277 | Ch. 0279 → |