← Ch.0287 | Ch.0289 → |
Ngoài thành bỗng vang tiếng hét to:
- Công thành, tiếp tục công thành, hộ pháp cho đại nhân!
- Tuân lệnh!
Ầm ầm!
Tiếng nổ cường đại không ngừng tùng kích vào cửa thành.
Đan Thanh Tử từ trong thành chạy tới, sắc mặt khó xem.
Bên ngoài Ngự Yêu điện.
Mục Dã vương nhíu mày nhìn hướng phủ thành chủ trên Phù Không đảo, nhìn phía xa Hoắc Quang độ kiếp. Mục Dã vương nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy bất an.
Lôi điện điên cuồng rèn luyện thân thể Hoắc Quang.
- Grao!
Bản thân Hoắc Quang như chịu đựng nỗi thống khổ to lớn, nhưng gã còn nhớ lời Diêm Xuyên nói, mặc dù thiên kiếp giáng xuống là tai nạn nhưng cũng là ơn huệ. Chịu đựng thống khổ qua đi sẽ có thu hoạch cực lớn.
Ầm ầm!
Từng đợt lôi điên nhập vào người Hoắc Quang.
Từng vòng từng vòng, chớp mắt đã là hai mươi vòng. Đám Thần cảnh đứng bên dưới nhìn sắc mặt vặn vẹo.
Một Thần cảnh lo lắng nói:
- Mạc Ức chưởng môn, không thích hợp, Hoắc Quang chịu nhiều thiên lôi như vậy, nếu người này trở thành Thần cảnh thì sẽ không bình phàm.
Một người khác lo lắng nói:
- Phải đấy, ta lo là khi đó sẽ không kiềm chế được hắn.
Một cung kính nói: Tóc đỏ nheo mắt nói:
- Mạc Ức chưởng môn, ta đi lên nhìn xem sao?
Mạc Ức chưởng môn gật đầu, nói:
- Ừm!
Bởi vì giờ phút này Mạc Ức chưởng môn cũng cảm thấy bất an.
Vèo!
Một Thần cảnh đạp bước lên trời.
Nhưng Thần cảnh đó mới bay lên Phù Không đảo thì...
Lưu Cẩn bỗng cất tiếng nói:
- Bắn tên!
Vèo!
Năm mươi tướng quân Khí cảnh cùng bắn tên.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Uy lực của Xạ Nhật tiễn bỗng nhiên bùng phát, tựa như năm mươi sao băng lao tới.
Ầm ầm!
Thần cảnh kia biến sắc mặt, vội vã ngăn lại Xạ Nhật tiễn.
Lưu Cẩn tiếp tục hét to:
- Bắn tên!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Từng vòng Xạ Nhật tiễn nhanh chóng áp chế Thần cảnh, không cho gã bay lên trời quấy rầy Hoắc Quang.
Bên dưới, đám Thần cảnh biến sắc mặt.
Mạc Ức chưởng môn kêu lên:
- Đi!
Vèo!
Đám Thần cảnh bay lên trời.
Hoắc Quang đang thiên kiếp dường như cảm nhận uy hiếp từ bên dưới, xoay người vọt lên cao.
Có người la lên:
- Làm gì vậy? Hoắc Quang điên sao?
- Hắn muốn xông tới kiếp vân?
- Hắn điên rồi!
.........
......
Đám Thần cảnh kêu gào.
Mạc Ức chưởng môn la lên:
- Mau ngăn cản hắn lại!
Cảm giác bất an càng lúc càng manhx liệt, Mạc Ức chưởng môn không biết tại sao nhưng bản năng muốn ngăn cản Hoắc Quang.
Nhưng Hoắc Quang đã nhập vào trong kiếp vân.
Ầm ầm!
Tam cửu thiên kiếp lăn cuồn cuộn, hai mươi Thần cảnh bay lên trời, sắc mặt khó coi nhưng không dám bước vào trong đó.
Trong kiếp vân truyền ra tiếng hét thống khổ của Hoắc Quang:
- A!
- Grao! Phá Quân!
Trong kiếp vân phát ra tiếng nổ, bỗng có khí thế khổng lồ bắn ra. Trên bầu trời xa xôi có một cột sáng giáng xuống.
Đây là ban ngày, nhưng dù là ban ngày thì tinh thần vẫn ở vị trí cũ, chẳng qua bị mặt trời che giấu. Ý chí tinh thần của Phá Quân tinh bỗng giáng xuống kiếp vân.
Ầm ầm!
Kiếp vân tam cửu thiên kiếp bỗng vặn vẹo kịch liệt. Tùy theo tiếng nổ điếc tai, tam cửu thiên kiếp bạo tạc.
Ầm!
Tam cửu thiên kiếp khổng lồ nổ tung, nhưng chính giữa vụ nổ thì khí thế khủng bố bùng phát, hai mươi Thần cảnh biến sắc mặt.
Có người kinh kêu:
- Sao có thể?
Sau khi nổ tung, không khí như cô động ra ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế. ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế tay cầm trường thương, mắt trợn trừng, ý chí khủng bố khiến trái tim mọi người run lên.
Ý chí Phá Quân Tinh!
Bên trong ảo ảnh mãnh tướng tuyệt thế chính là Hoắc Quang tay cầm trường thương, ý chí Phá Quân Tinh quanh thân. Chiến ý của Hoắc Quang khoảnh khắc tận trời, khí hung ác bùng phát phóng hướng đám Thần cảnh.
Một Thần cảnh kinh kêu:
- Không thể nào, hắn mới độ xong tam cửu thiên kiếp, là Thần cảnh đệ nhất trọng, tại sao lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?
Y phục của Hoắc Quang bị thiên lôi tạc nổ rách rưới, gã xé ngực áo.
Xẹt!
Hoắc Quang xé áo trên, lỏa thân, cầm thương nhìn mọi người.
- Muốn chết!
Hoắc Quang múa trường thương, một luồng cương thương to lớn đâm hướng hai mươi Thần cảnh.
Một Thần cảnh giơ kiếm đỡ.
Ầm!
Sau cú va chạm, kiếm trong tay Thần cảnh nổ tung, Thần cảnh kia hộc máu.
- Phụt.
Nạp ý chí Phá Quân Tinh, thực lực hiện tại của Hoắc Quang đâu chỉ là Thần cảnh đệ nhất trọng?
Mạc Ức chưởng môn giật mình kêu lên:
- Cùng nhau lên, bắt Hoắc Quang lại cho ta!
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Hừ! Hạng trộm cắp cũng dám vây khốn ta?
Ầm ầm!
Một chọi hai mươi, Hoắc Quang cực kỳ uy mãnh.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trường thương va chạm từng đợt, hai mươi Thần cảnh miệng hộc máu.
Một chọi hai mươi, Hoắc Quang trấn áp quần hùng.
Ý chí tinh thần cực kỳ bá đạo, trường thương múa may, lực lượng phá hủy khủng bố xông vào nội tạng của đám Thần cảnh.
- Phụt.
- Phụt.
- Phụt.
Tiếng hộc máu không dứt bên tai, Hoắc Quang thật sự quá mạnh mẽ. Cùng là Thần cảnh, hiện tại Hoắc Quang áp chế nghiêng về một bên, đại phá quần hùng.
- Không có khả năng! Không có khả năng!
- Cùng nhau xông lên, ngăn Hoắc Quang lại!
- A!
...............
.........
...
Chiến đấu trên trời nổ vang không dứt, bốn phía Vô Ưu thành, vô số tu giả ngửa đầu nhìn trời.
Đại thành chủ Hoắc Quang lần đầu tiên bày ra mặt hung mãnh bá đạo của mình, vô số dân chúng kinh ngạc nhìn trời.
Tám ngàn cường giả năm đại tông môn nhanh chóng vọt tới, phút chốc quanh Phù Không đảo đầy rẫy cường giả.
Đám Lưu Cẩn cực kỳ hưng phấn.
Trong khi Hoắc Quang lực áp quần hùng thì bên dưới Phù Không đảo, một đại điện mở ra.
Đệ tử các đại tông môn bao vây Phù Không đảo nhìn xuống, thấy một người đàn ông mặc đạo bào đi ra khỏi đại điện.
Mọi người cung kính kêu lên:
- Trưởng lão!
Đó là một ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ, đạp bước đi ra, lạnh lùng nhìn lên trời.
Bùm!
Bùm!
Dưới trường thương của Hoắc Quang, hai mươi Thần cảnh cùng bị thương, có hai người đầu nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ giận dữ trừng mắt nói:
- Khốn kiếp!
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ phát ra khí thế cường đại bắn lên trời.
Khí thế của hạ Hư cảnh khiến Hoắc Quang trên không trung ngừng múa trường thương.
Vèo!
Còn lại mười tám tên Thần cảnh vẻ mặt kinh hoàng nhìn Hoắc Quang, vội vàng tránh né.
Quá khủng bố, Hoắc Quang được ý chí tinh thần bao phủ hết sức hung mãnh, mọi người cảm giác họ đối diện không phải con người mà là tuyệt thế hung ma.
Hoắc Quang nhìn xuống, ánh mắt sao nhau với ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ bên dưới.
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Hạ Hư cảnh?
Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ đôi mắt lạnh lùng nói:
- Tiểu nhi vô tri, còn không bó tay chịu trói?
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Hạ Hư cảnh thì sao? Hoắc Quang ta vẫn giết như thường!
Hoắc Quang dám nói lời này là bởi vì gã có bản lĩnh. Đầu tiên là ý chí tinh thần, Phá Quân chủ giết, ý chí tinh thần sinh ra vì chiến đấu. Tiếp theo, Hoắc Quang vốn có tiềm chất mãnh tướng, một đường tu hành trưởng thành trong giết chóc, khi chiến đấu thì hung hãn khiếp người, lại dựa theo cách Diêm Xuyên chỉ, lấy thiên lôi tôi thể, xác thịt không yếu hơn hạ Hư cảnh. Quan trọng nhất là công pháp của Hoắc Quang, Thương Tâm quyết, công pháp thiên cấp, về công pháp thì đã vượt qua hạ Hư cảnh bình thường rất nhiều.
← Ch. 0287 | Ch. 0289 → |