← Ch.0290 | Ch.0292 → |
Nhưng Hoắc Quang tựa như mãnh hổ không chịu thua, dù thế bại đã định vẫn không thua.
- Grao! Chết đi!
Hoắc Quang điên cuồng vung trường thương.
Thắng lợi của đám Thần cảnh ngay trước mắt nhưng không ai cười nổi. Bên dưới tám ngàn tu giả năm đại tông môn giờ chỉ còn cỡ một ngàn, mười vạn đại quân như điên lên.
- Đại nhân kéo dài thời gian cho chúng ta, giết!
- Vì đại nhân, giết!
- Đại nhân!
............
.........
...
Hiện tại mười vạn đại quân ai nấy giết đỏ mắt, nhìn hình ảnh trên trời, đều trút tức giận vào tám ngàn tu giả năm đại tông môn.
Khí cảnh có thể bay, nhưng ở trên không trung căn bản không thể chiến đấu linh hoạt, thậm chí chiến trường Hoắc Quang sinh ra khí lưu khiến đám tướng lĩnh Khí cảnh không thể tới gần.
Bắn tên lại không dám, sợ tổn thương Hoắc Quang.
Các tướng sĩ ai nấy mắt đỏ lên trút sự nôn nóng của mình.
- Giết cho ta, không chừa một tên, giết hết đi!
Một Thần cảnh Ngự Yêu tông người đẫm múa thống khổ nói:
- Sư huynh, ta sắp không chịu nổi.
Mục Dã vương sốt ruột nói:
- Không được cũng phải được.
- Tuân lệnh!
Chiến đấu thảm liệt không ngừng vang lên, máu chảy trên người Hoắc Quang ngày càng nhiều.
Tám ngàn tu giả năm đại tông môn đều bị giết chết hết, ai nấy nhìn lên trời, đầy vẻ sốt ruột.
Mọi người đều nhìn chiến trường trên trời.
Chính lúc này, không ai chú ý bên ngoài Vô Ưu thành có luồng sáng xanh nhanh chóng bay tới.
Vèo!
Tốc độ của ánh sáng xanh rất nhanh, chớp mắt đã vào Vô Ưu thành, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất giây lát đã tới Phù Không đảo, Vô Ưu thành.
- Là ai?
- Bảo hộ Lưu công công!
.........
......
...
Các tướng sĩ hồi hộp.
Vèo!
Cuồng phong thổi qua, trước mặt Lưu Cẩn có hai bóng người.
Thanh Long, Dịch Phong.
Lưu Cẩn hét to:
- Dừng tay!
Lưu Cẩn vẻ mặt vui sướng.
Lưu Cẩn vui mừng kêu lên:
- Dịch tiên sinh, dịch tiên sinh, vương của ta đã trở về?
Dịch Phong gật đầu.
Thấy Dịch Phong gật đầu thì Lưu Cẩn lộ vẻ mừng rỡ như điên:
- Tốt quá, vương của ta trở về, vương của ta trở về rồi!
- Đây là?
Dịch Phong ngoái đầu nhìn lên trời.
Lưu Cẩn vội nói:
- Thanh Long tiền bối, xin hãy mau giúp đỡ Hoắc Quang!
Thanh Long gật đầu, nói:
- Bảo vệ Dịch Phong!
Thanh Long nói rồi đạp bước lên trời.
Lưu Cẩn nhìn xung quanh.
Lưu Cẩn trầm giọng quát:
- Tất cả tướng lĩnh Khí cảnh nghe lệnh, thề sống chết hộ vệ Dịch Phong tiên sinh!
Đám tướng lĩnh Khí cảnh lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Vèo!
Xung quanh Dịch Phong bỗng có gần trăm tướng sĩ, kéo căng cung tên, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Trên trời.
Hoắc Quang bị đám cường giả cưỡng bức áp chế, mặt đỏ gay, mắt lộ không cam lòng.
Mạc Ức chưởng môn căm hận nói:
- Ha ha ha ha! Hoắc Quang, ngươi đã cùng đồ mạt lộ, bó tay chịu chết đi!
Tám ngàn đệ tử, là tám ngàn đệ tử, toàn quân bị diệt, trái tim Mạc Ức chưởng môn đang nhỏ máu. Giờ phút này Mạc Ức chưởng môn đặt quyết tâm, dù bị Đại Vũ Thiên tông trách tội cũng phải khiến mười vạn đại quân chôn cùng, khiến Hoắc Quang chết theo.
Hoắc Quang đỡ đòn tấn công của đám cường giả, căm hạn nói:
- Bó tay chịu trói? Phi, ngươi cũng xứng?
Mạc Ức chưởng môn la lên:
- Hừ! Vậy thì chết đi, trưởng lão, chém hắn! Báo thù cho đệ tử ngũ tông ta!
Ông lão hạ Hư cảnh gật đầu, nói:
- Được!
Bỗng một luồng sáng xanh tận trời, nổ tung tiếng vang điếc tai, lực lượng mạnh mẽ đánh tan đám cường giả, giải thoát cho Hoắc Quang.
- A?
Mọi người biến sắc mặt.
Bên cạnh Hoắc Quang bỗng có một người đàn ông áo xanh.
Mục Dã vương người đẫm máu nhưng vẫn mang theo hai Thần cảnh bay tới bên cạnh Hoắc Quang. Nhìn người đàn ông áo xanh xuất hiện, mắt Mục Dã vương bỗng sáng lên.
Mục Dã vương có biết người này, từng gặp mặt trong phong thủy trận, là kẻ đó sao?
Trong lòng Mục Dã vương nổi lên tia hy vọng.
Thanh Long cười khổ nói:
- Hoắc Quang, chúng ta đã đến chậm.
Hoắc Quang cười to nói:
- Ha ha ha ha! Không chậm, đến đúng lúc!
Phía đối diện, ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?
Thanh Long không để ý tới ông lão hạ Hư cảnh, nói với Hoắc Quang:
- Ta chăm sóc tên hạ Hư cảnh này, ngươi giải quyết đám Thần cảnh đi.
Lúc Thanh Long nói lời này thì hơi cảm thán.
Thanh Long bởi vì đi theo thánh nữ, được công đức Đại Chiêu thánh địa trong người mới tu hành nhanh như vậy. Nhưng nhìn Hoắc Quang, Thanh Long phát hiện tốc độ mà gã tự hào căn bản không là gì. Còn nhớ năm đó Hoắc Quang chỉ có lực lượng phàm nhân, hiện tại đã mạnh như vậy? Căn cứ tình hình vừa rồi, Thanh Long khẳng định Hoắc Quang có thể chặn lại đám Thần cảnh.
Hoắc Quang trừng mắt nói:
- Không, Thanh Long, ngươi giúp ta xử lý đám Thần cảnh, để ta đối phó hạ Hư cảnh này!
Thanh Long bất ngờ hỏi:
- Cái gì?
Hoắc Quang ánh mắt hung ác nói:
- Vết thương trên người ta gần như do tên hạ Hư cảnh này ban tặng, ta muốn lão ta phải trả giá gấp trăm lần!
Thanh Long mờ mịt nhìn Hoắc Quang, cuối cùng gật đầu.
- Lão thất phu, để mạng lại!
Hoắc Quang vung trường thương, cương thương to lớn bắn tới.
Đám Mạc Ức chưởng môn định hỗ trợ nhưng bỗng sức mạnh cường đại ập đến, là Thanh Long đánh ra một chưởng.
Một ánh sáng hình rồng xông hướng Mạc Ức chưởng môn.
Mạc Ức chưởng môn biểu tình kiên quyết, cho rằng Thanh Long chỉ gần Thần cảnh, liền đâm ra một kiếm.
Ầm!
Trường kiếm của Mạc Ức chưởng môn bỗng nổ tung, ánh sáng xanh đánh vào ngực gã.
Ầm!
Một tiếng nổ vang vọng bầu trời.
- Phụt.
Mạc Ức chưởng môn hộc ngụm máu, văng ra.
Thanh Long lại xuất thủ, cùng lúc trấn áp đám Thần cảnh.
Một Thần cảnh kinh dị kêu lên:
- Hư cảnh, ngươi là Hư cảnh?
Một mình Hoắc Quang đã khiến mọi người chật vật không chịu nổi, giờ lại thêm một Hư cảnh?
Ầm!
Ầm!
Thanh Long nhanh chóng ra tay, từng chiêu dốc hết sức lực, đám Thần cảnh làm sao ngăn lại được? Ai nấy hộc máu văng ra.
Có một số người từ trên cao rớt xuống.
- Bắn tên!
Bên dưới, đang quân đang chờ đánh rắn giập đầu, vạn mũi tên bùng bắn, dù là Thần cảnh cũng không chịu nổi huống chi vốn đã bị thương nặng.
Ba Thần cảnh Ngự Yêu tông vẻ mặt vui mừng.
Một Thần cảnh người đẫm máu kích động nói:
- Được cứu rồi, chưởng môn, được cứu rồi!
Bên dưới, Ngự Yêu điện.
Lưu Cương mặt lộ vẻ mừng như điên, đám sư huynh sau lưng gã cũng vui sướng.
Đám sư huynh kích động nói:
- Sư đệ, thành công, thành công!
Lưu Cương gật đầu, hưng phấn mang theo các sư huynh nhanh chóng lao đến Phù Không đảo.
Khi tới gần Phù Không đảo, đại quân đề phòng mang Lưu Cương tới Phù Không đảo.
Lưu Cương cung kính nói:
- Tiểu nhân Lưu Cương bái kiến Lưu công công, bái kiến Dịch tiên sinh!
Lưu Cẩn cười nhìn Lưu Cương, nói:
- Lưu Cương, trận này ngươi có công rất lớn, ta sẽ báo lên vương của ta!
Lưu Cương cực kỳ khách sáo nói:
- Lưu công công khách sáo, đây là việc ta nên làm. Năm đó khi Diêm vương còn ở Vô Ưu thành thì từng hỏi tại hạ có muốn xuất sĩ không? Mặc dù chỉ nói một câu nhưng tại hạ khắc ghi trong lòng, luôn muốn báo đáp ân tình Diêm vương chú trọng tại hạ. Lần này có cơ hội này, sao tại hạ không ra sức được?
Dịch Phong nhìn Lưu Cương, thấy ra được gã có ý đầu vào, hoặc nên nói là tranh thủ công danh. Dịch Phong không xen vào, bởi vì thật lâu trước kia Diêm Xuyên đã chú ý đến người này.
← Ch. 0290 | Ch. 0292 → |