Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Quốc Đại Đế - Chương 0348

Tiên Quốc Đại Đế
Trọn bộ 1452 chương
Chương 0348: Minh Lăng Thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1452)

Siêu sale Lazada


Ba tháng sau, Âm Dương điện.

Diêm Xuyên và Mạnh Tử Thu đánh cờ, Phụng Âm Dương pha ấm trà ngồi một bên an nhàn nhìn ván cờ.

Diêm Xuyên đặt quân cờ đen xuống, cười nói:

- Mạnh viện chủ cũng là nhận lời mời mà đến nhỉ?

Phụng Âm Dương ở bên cạnh cười xen lời:

- Mạnh viện chủ và gia sư từng là hảo hữu, vậy nên có được một tấm Nam tông lệnh, giống như ngươi, đều thuộc hàng khách quý.

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Nam Tông lệnh? Ta nghe Hoắc Quang nói Nam Thần châu có một số tông chủ tông môn trung đẳng đều đến đây, họ cũng có Nam Tông lệnh ư?

Phụng Âm Dương cười bảo:

- Không phải, họ chỉ là khách quý bình thường, cao nhất là tử lệnh mà thôi. Bình thường phát Nam Tông lệnh chỉ có vài cái.

Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, cười bảo:

- Xem ra cái của ta là ngươi hỗ trợ lấy hả?

Phụng Âm Dương nhấp ngụm trà, cười nói:

- Ngươi tặng cho 'táng thiên đồng quan' là vật rất quan trọng cho đợt này, ta chỉ là thuận nước giong thuyền. Gia sư có chút để ý ta, bởi vậy không có gì khó.

Diêm Xuyên cười tủm tỉm bảo:

- Tông chủ của Nam tông, Lý Thương Lan? Đồn rằng các mạch phong thủy một đời chỉ truyền cho một người, chỉ có một người được đến chân truyền. Lý Thương Lan có tới tám đệ tử, chắc không truyền tinh túy Nam tông cho các ngươi, dù vậy nhưng Phụng tiên sinh có tạo nghệ phong thủy rất sâu, hèn chi Lý Thương Lan đặc biệt quan tâm ngươi.

Phụng Âm Dương cười cười, không nói gì nhiều:

- Tại hạ thích nghiên cứu nhiều chút mà thôi.

Mạnh Tử Thu ở một bên cười xen lời:

- Đâu chỉ như thế, Lý Thương Lan cực kỳ yêu thương Phụng Âm Dương, ngày xưa nói chuyện với ta có ý định truyền mạch này cho Phụng Âm Dương đấy

Phụng Âm Dương mắt lóe hưng phấn, nói:

- Mạnh viện chủ quá khen!

Diêm Xuyên hỏi:

- Lần tế phong thủy này rốt cuộc là tế vật gì vậy?

Phụng Âm Dương nhìn Mạnh Tử Thu, mỉm cười nói:

- Mạnh viện chủ, gia sư có nói cho ngươi biết không?

Mạnh Tử Thu nhìn Phụng Âm Dương, lại nhìn Diêm Xuyên, phút chốc hiểu ý của gã.

Chắc là Nam tông đã dặn là không được lộ chuyện cụ thể, nhưng Phụng Âm Dương muốn nói cho Diêm Xuyên biết, vì vậy muốn mượn miệng Mạnh Tử Thu.

Mạnh Tử Thu gật gù bảo:

- Hoàng Tuyền Lộ!

Diêm Xuyên vẻ mặt hơi kinh ngạc:

- Hoàng Tuyền Lộ?

Mạnh Tử Thu hít sâu, cảm thán nói:

- Đúng vậy, câu thông hai giới Âm Dương, chỉ có phong thủy sư bọn họ mới làm được điều này. Nhưng dù là phong thủy sư liên kết hai giới Âm Dương một lần cũng phải trả cái giá cực kỳ khủng khiếp, rất nhiều phong thủy sư không thể làm được. Lần tế phong thủy này của Nam tông là mở ra con đường liên thông đường âm dương, tức là Hoàng Tuyền Lộ!

Diêm Xuyên nhíu mày, nói:

- Hoàng Tuyền Lộ? Liên thông hai giới Âm, Dương, thế chẳng phải là nếu con đường mở thì người ở dương gian có thể đi âm phủ, mà quỷ vật âm phủ cũng có thể vào dương gian?

Phụng Âm Dương gật đầu:

- Đúng vậy.

Diêm Xuyên cười nói:

- Không nói đến thiên hạ chịu ân, chỉ nói Nam tông của ngươi nhờ thế mà lớn mạnh hơn, vì lực âm dương là phong thủy sư các ngươi giỏi nắm giữ nhất.

Phụng Âm Dương gật đầu, không phản bác.

Diêm Xuyên đặt quần cờ xuống, tò mò nhìn Mạnh Tử Thu.

Diêm Xuyên hỏi:

- Trong khoảng thời gian này đánh cờ với ngươi, ta phát hiện Mạnh viện chủ có tâm sự nặng nề, đúng vậy không?

Mạnh Tử Thu cười khổ nói:

- Kỳ lực của Diêm Hoàng giỏi quá, từ ván cờ có thể nhìn thấu người.

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Vô tình phát hiện mà thôi. Nếu Mạnh viện chủ có chuyện khó khăn thì cứ nói ra đi, nếu có thể thì chúng ta sẽ dốc sức giúp ngươi.

Phụng Âm Dương cũng gật gù bảo:

- Đúng vậy, Mạnh viện chủ là bạn tri kỷ của gia sư, ở Nam tông ta có bất cứ chuyện gì thì Nam tông sẽ giúp đỡ ngươi!

- Đa tạ hai vị.

Mạnh Tử Thu lắc đầu, hiển nhiên không muốn chia sẻ.

Nếu Mạnh Tử Thu đã không muốn nói thì Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương không hỏi nhiều, tiếp tục đánh cờ.

Đang lúc ba người chơi cờ thì ngoài điện bỗng truyền đến tiếng ồn Ào.

Ngoài điện vang tiếng gầm rống:

- Phụng Âm Dương, ngươi đi ra cho ta!

Tiếng gầm xộc thẳng vào trong Âm Dương điện.

Phụng Âm Dương ngồi một bên nhướng mày chân mày.

Phụng Âm Dương trầm giọng nói.

- Là Minh Lăng Thiên?

Mạnh Tử Thu cười nói:

- Là Minh Lăng Thiên ư? Xem ra đó là sư huynh của ngươi, lại là một đệ tử của Lý Thương Lan.

Phụng Âm Dương đứng dậy, nói:

- Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta ra ngoài xem sao.

Diêm Xuyên mỉm cười đặt cờ xuống, nói:

- Minh Lăng Thiên tới xem ra là định tìm ta.

Phụng Âm Dương giật mình, biết nguyên do, dù sao Diêm Xuyên đến đã ba tháng, U Nhất nói hết mọi chuyện cho gã biết rồi.

Diêm Xuyên đứng dậy, cùng Phụng Âm Dương ra khỏi đại điện.

Ngoài đại điện đứng hai trận doanh giằng co.

U Nhất dẫn một đám phong thủy sư, bảo vệ đám Hoắc Quang, Tham Lang ở phía sau, lạnh lùng nhìn một đám người áo đen đối diện.

Đám người đối diện mặc đồ đen, hiển nhiên rất thích bộ đồ màu đen của phong thủy sư. Đối diện ba mươi hai người, có hai tên dẫn đầu, một kẻ trán nhô cao, khuôn mặt uy nghiêm, trong mắt lóe tia sáng sắc bén, hiển nhiên đó chính là Minh Lăng Thiên.

Một người khác là hơn hai năm trước bị Hoắc Quang đánh thê sờ thảm, Minh Lục!

Ánh mắt của Minh Lăng Thiên, Minh Lục đều nhìn chằm chằm vào Tham Lang ở bên cạnh Hoắc Quang.

Tham Lang không né tránh, biểu tình dữ tợn.

- Grao!

Hình như Tham Lang rất bài xích đám người trước mắt.

Diêm Xuyên và Phụng Âm Dương cất bước đi ra.

- Hoàng thượng!

- Sư phụ!

.........

......

...

Mọi người cung kính kêu lên, chừa đường cho Diêm Xuyên, Phụng Âm Dương đi đến đằng trước.

Minh Lăng Thiên dẫn theo nhi tử lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên.

Phụng Âm Dương lạnh lùng hỏi:

- Minh Lăng Thiên, ngươi đến Âm Dương phong của ta làm cái gì?

Nhìn từ thái độ của Phụng Âm Dương thì biết quan hệ hai sư huynh đệ này không hòa hợp.

Minh Lăng Thiên nheo mắt, nói:

- Phụng Âm Dương, những người này là ngươi mời đến?

Phụng Âm Dương lạnh giọng hỏi lại:

- Thế thì sao?

Minh Lăng Thiên quát to:

- Bắt hết cho ta!

- Tuân lệnh!

Ba mươi người áo đen đứng sau lưng Minh Lăng Thiên nhấc chân định nhào hướng đám Diêm Xuyên, Hoắc Quang.

Phụng Âm Dương hét to:

- To gan!

Ba mươi người áo đen khựng lại.

Minh Lăng Thiên lạnh lùng hỏi:

- Phụng Âm Dương, ngươi muốn làm cái gì? Ngăn cản hình bộ chấp pháp ư?

- Hình bộ?

Diêm Xuyên tò mò nhìn ba mươi người đứng sau lưng Minh Lăng Thiên.

Phụng Âm Dương mắt lóe tia sáng lạnh, thản nhiên nói:

- Chấp pháp? Pháp cái gì? Minh Lăng Thiên ngươi nổi điên cái gì mà đến Âm Dương phong của ta bắt người?

Trong ba mươi người hình bộ có một tên tiến lên nói:

- Minh điện chủ nói những người này đánh đệ tử Nam tông ta, làm hỏng đại kế của Nam tông, cướp đi thành trì tông chủ lập nên, còn giết chết người của Nhạc Sơn thư viện! Là kẻ địch của Nam tông ta, chúng ta đến bắt về thẩm tra.

Phụng Âm Dương lạnh lùng nói:

- Lời một phía của Minh Lăng Thiên mà ngươi cũng tin?

Ba mươi người hình bộ tập thể cứng họng.

Minh Lục kêu lên:

- Phụng Âm Dương, chính là bọn chúng đánh ta, có đệ tử hình bộ làm chứng. Thành chủ Bạch Lang thành Nhạc Sơn thư viện là do họ giết chết, còn hủy đi tông chủ sắp đặt, có nhiều người làm chứng. U Nhất, ngươi nói đi, ta nói có phải là sự thật? Nếu ngươi dám nói xạo thì là phạm tông quy, rất nhiều bách tính Bạch Lang thành chính mắt thấy, các ngươi không chối được đâu!

Phụng Âm Dương trầm giọng nói:

- Khốn kiếp, không lớn không nhỏ, chỗ này có nơi cho ngươi xen mồm sao?

Minh Lục mắt tức giận trừng Phụng Âm Dương:

- Ngươi!

Người hình bộ nhìn hướng Phụng Âm Dương, hỏi:

- Phụng điện chủ, người xem...

Phụng Âm Dương mỉm cười, thong dong nói:

- Diêm Xuyên, mượn Nam Tông lệnh của ngươi dùng chút!

- Ừm.

Diêm Xuyên đưa ra một khối bài đen nhỏ xíu.

Lá bài nhỏ đưa ra, Minh Lăng Thiên liền biến sắc.

Phụng Âm Dương đưa ra Nam Tông lệnh, nói:

- Nhìn thấy chưa? Đây là Nam Tông lệnh. Hễ ai cầm Nam Tông lệnh là siêu khách quý của Nam tông ta, trừ tông chủ ra không có ai được quyền chỉ trích!

Người hình bộ cầm lấy, pháp lực dò xét, lập tức xác định thật giả ngay.

Người hình bộ cung kính trả lại Nam Tông lệnh, nói:

- Lúc trước tại hạ đắc tội xin siêu khách quý bao dung cho!

Diêm Xuyên nhận lấy, gật đầu.

Minh Lăng Thiên kinh ngạc thốt lên:

- Nam Tông lệnh? Làm sao có thể? Ngươi là ai?

Diêm Xuyên thản nhiên nói:

- Đại Trăn, Diêm Xuyên.

Minh Lăng Thiên lập tức nghĩ đến:

- Diêm Xuyên? Là ngươi? Chính là ngươi may mắn có được táng thiên đồng quan?

Diêm Xuyên cười khẩy:

- May mắn? Ha ha!

Minh Lục biểu tình khó xem, người cầm Nam Tông lệnh, gã biết mình ăn đòn uổng công rồi.

Minh Lục không cam lòng nhìn sang Minh Lăng Thiên, ý hỏi:

- Phụ thân?

Minh Lăng Thiên mắt chớp lóe, lại nhìn Tham Lang ở một bên, híp mắt.

Minh Lăng Thiên mắt lóe tia sáng lạnh, thản nhiên nói:

- Nếu đã cầm Nam Tông lệnh thì là siêu khách quý của Nam tông ta. Nhưng dù là khách quý cũng không thể trộm lấy vật của Nam tông ta.

Diêm Xuyên tò mò nhìn Minh Lăng Thiên, hỏi lại:

- Trộm đồ của Nam tông? Cái gì vậy?

Minh Lăng Thiên lạnh lùng nói:

- Tiểu tử kia là một Con Của Sói bên ngoài Bạch Lang thành, trộm đi ý chí của tham lang tinh mà tông chủ đã sắp đặt, đây là vật của Nam tông ta. Chuyện khác ta có thể bỏ qua nhưng Con Của Sói này nhất định phải giao cho ta!

Diêm Xuyên mắt lóe tia sáng lạnh, trầm giọng nói:

- Nếu, trẫm không đưa thì sao?

Mắt Diêm Xuyên lạnh băng, không chút nhường bước.

Minh Lăng Thiên lạnh lùng quát:

- Láo xược! Đây là Phong Thủy Nam tông ta, không phải Đông Thần châu của ngươi, mặc dù ngươi có Nam Tông lệnh thì ta cũng quyết mang đi Con Của Sói này!

Khi nói chuyện Minh Lăng Thiên nhấc chân, bước ra vòng tròn hình la bàn. Vòng tròn lăn cuồn cuộn, mặt đất bỗng nhấp nhô.

- Grao!

Dưới đất bỗng có tiếng rồng ngâm, khí thế quang người Minh Lăng Thiên tăng vọt, lao hướng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên ánh mắt lạnh lùng, định ra tay thì Phụng Âm Dương phản ứng còn nhanh hơn hắn.

- Grao!

Dưới chân Phụng Âm Dương cũng vang tiếng rồng ngâm, mặt đất nhô lên, một luồng sáng vàng hình rồng đụng hướng khí thế của Minh Lăng Thiên.

*Ầm!*

Hai khí thế va chạm, xung quanh dấy lên bão tố thổi quét bốn phương.

Phụng Âm Dương quát:

- Chính ngươi mới là láo xược! Minh Lăng Thiên, đây là Âm Dương phong của ta, không phải chỗ cho ngươi giương oai!

Phụng Âm Dương, Minh Lăng Thiên giằng cho, quanh thân hai người có ánh sáng vàng hình rồng bao phủ, giống như hai con rồng to lớn đối diện, bốn phía cuồng phong phần phật, khí thế hung ác tàn phá.

Phút chốc khiến vô số tu giả tò mò nhìn lại.

- Âm Dương phong? Đánh lộn À?

- Sao có thể chứ, đấy là Âm Dương phong nhé!

- Ai dám ở Âm Dương phong láo quá vậy?

- Song long tranh nhau gầm? Là cuộc chiến phong thủy?

- Đi thôi, đi nhìn xem thử!

- Ừ, đi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1452)