Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Quốc Đại Đế - Chương 0362

Tiên Quốc Đại Đế
Trọn bộ 1452 chương
Chương 0362: Tiếng hét thảm của Mộng Hồng Anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1452)

Siêu sale Shopee


*Bùm bùm!*

Diêm Xuyên bao bọc tầng băng cứng nhảy vào trong dung nham.

Băng tan ra, Diêm Xuyên thoát khỏi băng cứng giam cầm, nhưng khiến hắn câm nín là băng mới tan thì dung nham xung quanh đông lại, hơn nữa chỉ trong chớp mắt thôi.

- Thanh thiên lôi vân?

Diêm Xuyên dở khóc dở cười, thân hình nhảy vọt lên hướng đến tầng dung nham càng sâu hơn.

Thanh thiên lôi vân điên cuồng hấp thu nhiệt lượng, trên đường hắn đi qua tất cả dung nham biến thành nham thạch hết.

Mười trượng, trăm trượng, hai trăm trượng...

Trong lòng Diêm Xuyên có cách nghĩ đáng sợ dó là cứ tiếp tục như vậy, đến tận cùng núi lửa, toàn bộ đông lại thành nham thạch thì hắn làm sao ra ngoài đây?

Xung quanh đều là nham thạch cả, giống như núi to đè ép, Diêm Xuyên càng đi sâu vào núi càng lúc càng cao.

Đến cuối cùng nếu không ra được thì tiêu đời!

Nhưng ai bảo thanh thiên lôi vân biến thái quá làm chi, không muốn bị đông chết thì chỉ có thể tiếp tục tiến lên thôi.

Núi lửa tuôn trào hiện tại đã biến thành núi lửa chết.

Diêm Xuyên không biết lòng đất sâu bao nhiêu, đang rối rắm thì bỗng phát hiện hình như tình trạng không hỏng bét như hắn đã nghĩ.

Tận cùng núi lửa như là một cái bình to liền nhau, khắp nơi là dung nham, bên dưới quá trống trải, hình như không chỉ liêng thông một miệng núi lửa mà thôi.

Diêm Xuyên cảm thán nói:

- May là lần này đến độc cô hỏa sơn vực, nơi này có nhiều núi lửa nhất trong thiên hạ.

Tu giả Thần cảnh khác đến tận cùng núi lửa chắc chắn dựng nên khí tường hoặc là dùng pháp bảo mới chống chọi được, nhưng Diêm Xuyên tốt lắm, trực tiếp dùng thân thể dán sát dung nham, ai bảo hắn lạnh quá làm chi?

Sâu trong núi lửa, Diêm Xuyên mờ mịt nhìn xung quanh các dung nham, bộ đồ trên người hắn bị đốt sạch, Ngọc Đế kiếm, Thượng Đế kiếm không mang theo xuống. Diêm Xuyên trần trụi ngồi dưới đáy núi lửa.

- Hút!

- Hút!

Nhiệt lượng cuồn cuộn bị Diêm Xuyên hấp thu.

Không biết qua đi bao lâu, quanh người Diêm Xuyên bỗng phát ra tiếng nổ.

Người Diêm Xuyên run lên, nhưng hắn vẫn đang hấp thu nhiệt lượng.

Diêm Xuyên nhìn vô tận núi lửa xung quanh, lộ nụ cười khổ.

Diêm Xuyên cười khổ nói:

- Tu vi cả trẫm đã trùng kích đến Thần cảnh tam tầng mà sao vẫn chưa hấp thu được thanh thiên lôi vân?

Hiện tại trong thanh thiên lôi vân, huyệt thần đình của hắn xuất hiện từng tia sáng đỏ, cuối cùng lượng biến tụ tập đến chất biến.

Thanh thiên lôi vân màu xanh dần biến thành đỏ, ngày càng đỏ rực.

Cuối cùng nó hoàn toàn trở thành màu đỏ.

Nhưng không đợi Diêm Xuyên có cảm xúc gì thì màu đỏ bỗng thụt lùi, kế tiếp lần thứ hai thành màu xanh.

Tuy nhiên, hiện tại thanh vân dần biến dính đặc rồi thành hình dạng chất lỏng.

- Thôn thiên đạo kinh nhị tầng?

Diêm Xuyên lấy làm lạ cảm nhận thanh thiên lôi vân thể lỏng trong người.

- Lôi đến!

*Ầm!*

Bỗng xuất hiện một tia chớp.

- Đâu có gì khác lạ?

Diêm Xuyên tò mò nhìn thiên lôi uy lực không biết mạnh mấy.

Diêm Xuyên con ngươi co rút:

- Không đúng, biến, biến!

Nơi này chính là dưới lòng đất, làm sao thiên lôi xuất hiện được? Lúc trước thiên lôi là từ trên trời giáng xuống, bây giờ vượt qua không gian ngăn cách bỗng nhiên xuất hiện.

Không cần từ trên trời giáng xuống?

Chỉ cần nghĩ đến là nó sẽ hiện ra?

Diêm Xuyên nhíu mày, suy nghĩ sâu xa nói:

- Ta tự mình biến thành kiếp vân? Tùy thời giáng kiếp?

Lúc trước tương đương với dùng thanh thiên lôi vân xin lệnh với trời rồi trời mới giáng thiên lôi xuống, hiện ại tự mình có thể giáng thiên lôi?

Tuy rằng uy lực không có gia tăng, nhưng điều này có ý nghĩa không giống nhau. Lúc trước là 'đại thiên mục kiếp', bây giờ chính mình là 'kiếp'?

Diêm Xuyên rất mờ mịt nói:

- Thôn thiên đạo kinh? Cái này mới nhị tầng mà thôi. Ha, công pháp này rốt cuộc có lai lịch gì vậy?

Công pháp càng mạnh càng tốt, nhưng Diêm Xuyên cảm thấy công pháp này không phải vấn đề mạnh hay không mà là quái dị, trên đời thật sự có công pháp như thế này sao?

Lại hấp thu nhiệt lượng một đoạn thời gian, Diêm Xuyên cảm thấy mình có thể không cần hấp thu nữa nên chuẩn bị trở về.

Tìm thấy miệng núi lửa lúc trước tiến vào, nham thạch từng bị đông kết lại lần thứ hai ở dưới đất bị vô số ngọn lửa hòa tan.

Diêm Xuyên dọc theo dung nham bay lên trời.

Diêm Xuyên bay đi, qua tầng dung nham, định ra khỏi thì chợt khựng lại. Ra ngoài? Tuyệt đối không thể ra ngoài!

Diêm Xuyên nhìn trên người bộ đồ bị đốt sạch, bên ngoài có Hoắc Quang, Phụng Âm Dương, đám, tướng sĩ chắc chắn là chực chờ, lúc này hắn trần trụi lao ra thì sau này còn gì uy nghiêm đế vương nữa?

Không phải Diêm Xuyên màu mè mà hiện tại có dịa vị không thể không cẩn thận suy tư.

Lại vào sâu trong dung nham tìm miệng núi lửa khác đi ra?

Nhưng ở sâu dưới lòng đất tìm miệng núi lửa khác nói dễ hơn làm, trong biển lửa mênh mông ai biết lối ra ở đâu?

Đang lúc Diêm Xuyên do dự thì một bên trên vách đá, đột nhiên toát ra hơi nước.

*Xèo xèo xèo!*

Hơi nước bốc hơi, bay lên cao ngưng kết, rơi xuống lại bốc hơi.

Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn tình hình.

Diêm Xuyên lộ vẻ vui mừng kêu lên:

- Sông ngầm?

*Bùm!*

Diêm Xuyên một chưởng đánh nát nham thạch, thật nhiều sông ngầm tuôn ra.

*Bùm!*

Nước sông ồ ạt bốc hơi, hóa thành vô cùng hơi nước xông lên trời.

Diêm Xuyên dọc theo hang đá nhanh chóng chui vào, dọc theo mạch nước ngầm đi tìm lối khác ra ngoài.

Bởi vì dựa vào núi lửa nên nước ngầm cực kỳ nóng, tuy nhiên nó không thành vấn đề với Diêm Xuyên.

Cảm nhận dòng nước chảy, Diêm Xuyên rất nhanh cảm giác được lối ra.

Dọc theo nguồn nước Diêm Xuyên nhanh chóng lao tới, một lát sau bay lên trời.

Gần miệng núi lửa, đám Hoắc Quang, Phụng Âm Dương kiên nhẫn chờ.

Mộng Hồng Anh nhìn núi lửa, hỏi bốn người hầu sau lưng:

- Diêm Xuyên vào núi lửa bao lâu rồi?

- Khởi bẩm tiểu thư, đã là một tháng!

- Một tháng rồi? Đến bây giờ còn chưa đi ra?

- Đúng vậy!

Mộng Hồng Anh thản nhiên nói:

- Đừng nói là bị thiêu chết nha. Các ngươi đi xem thử, có tin của Diêm Xuyên thì lại báo cho ta biết.

- Tuân lệnh!

Mộng Hồng Anh xua đi bốn người hầu, nàng bay tới một sơn cốc ở không xa.

Mộng Hồng Anh lấy ra vài pháp bảo nhanh chóng bày trận pháp quanh sơn cốc, chớp mắt che đi sơn cốc, ngăn cách với bên ngoài.

- Ha ha, ôn tuyền, bản tiểu thư đã lâu rồi không hưởng thụ, không ngờ chỗ này có một cái. Tên khốn Diêm Xuyên không trở về, vậy ta khao thưởng mình một phen vậy.

Mộng Hồng Anh cười cởi đồ ra.

*Bùm!*

Mộng Hồng Anh nhảy vào suối nước nóng to lớn, vẻ mặt hưởng thụ.

Bên ngoài có trận pháp ngăn cách, bất cứ người nào đều không có khả năng tiến vào. Mộng Hồng Anh một mình hưởng thụ suối nước nóng to lớn.

Mộng Hồng Anh ở trong suối nước nóng thiêu thiêu ngủ, ngâm hơn nửa canh giờ mới vẻ mặt lười biếng duỗi lưng.

Mộng Hồng Anh ngẫm nghĩ, làu bàu:

- Công pháp băng khối, Diêm Xuyên này đúng là kỳ lạ, lần trước gặp hắn mới là Tinh cảnh tu vi, lần này đã lên tới Tinh cảnh, còn khai sáng Đại Trăn hoàng triều, diệt đại vũ thiên tông, thật là quái dị. Còn hai thanh kiếm kia nữa, đúng là kỳ diệu, người như vậy tạm được, xem như có thể xứng với Tử Tử.

Mộng Hồng Anh ngửa đầu tự giễu nói:

- Tử Tử đã có phu quân, còn ta thì sao? Ài, hy vọng ta sẽ không đi theo vết xe đổ của mẫu thân. Ông trời, phu quân của ta ở đâu?

*Ục ục ục!*

Mộng Hồng Anh vừa dứt lời thì chính giữa suối nước nóng bỗng lăn cuồn cuộn.

- A?

*Bùm!*

Nước chính giữa suối nước nóng bạo tạc.

Mộng Hồng Anh biến sắc mặt, nhanh chóng bay đi.

- Phù, rốt cuộc đi ra!

Trong suối nước nóng bùng nổ bỗng vang lên giọng nói của Diêm Xuyên.

- Diêm Xuyên?

-???

Mộng Hồng Anh ngây như bỗng.

Bên ngoài nàng đã bố trí trận pháp không cho bất cứ ai tiến vào.

Cái này... này...

*Bì bõm*

Nước bốc lên rồi rơi xuống, Diêm Xuyên nhìn rõ xung quanh. Lập tức thấy Mộng Hồng Anh ngay.

Không mảnh vải che thân, làn da trắng nõn, màu hồng quyến rũ,

Hai người nhìn nhau đắm đuối.

Diêm Xuyên phản ứng nhanh nhất, lập tức tỉnh táo lại.

Mộng Hồng Anh tại sao ở đây? Vì sao không mặc đồ? Diêm Xuyên không kịp nghĩ nhiều, vươn tay túm lấy bộ đồ che thân thể.

Đó là đồ của Mộng Hồng Anh. Mộng Hồng Anh thấy 'thứ' khiến mình ngây như bỗng thì bỗng động, chụp lấy bộ đồ che người.

- A!!!

Mộng Hồng Anh hét to.

Diêm Xuyên cười khổ nói:

- Mộng cô nương, ta không làm gì ngươi, không cần hét thảm đến vậy đi?

Mộng Hồng Anh thẹn quá thành giận nói, hét chói tai nói:

- Ngươi còn nhìn, nhìn nữa là ta đào mắt ngươi ra!

Diêm Xuyên cười ngại ngùng.

............

.........

...

Mộng Hồng Anh có mang pháp bảo không gian, đưa cho Diêm Xuyên một bộ đồ rồi hai người vội vàng mặc vào.

Mặc đồ xong Mộng Hồng Anh lại nhìn hướng Diêm Xuyên, sắc mặt lúc đỏ, lúc đen, lúc trắng.

Hai người im lặng, không khí rất là lúng túng.

Cuối cùng Diêm Xuyên nghẹn một câu:

- Thật... thật ra ngươi cũng không chịu thiệt!

Không chịu thiệt? Hai người đều trần truồng, thấy hết người đối phương, đúng là ngang ngửa, nhưng chuyện này có thể tính như vậy sao?

Mộng Hồng Anh sắp phát điên, hét:

- Khốn kiếp, khốn kiếp, Diêm Xuyên, ta phải giết ngươi, a, a, a, a!

Diêm Xuyên bỗng nói một câu:

- Ngươi đánh không lại ta!

Mộng Hồng Anh giận dữ hét to:

- A!!!

Nhìn Mộng Hồng Anh bộ dạng tức giận, Diêm Xuyên thấy áy náy nhưng chỉ thoáng qua một phút giây.

Mộng Hồng Anh xấu hổ, vô cùng tức giận nói:

- Diêm Xuyên khốn kiếp, một ngày nào đó ta sẽ móc mắt ngươi ra! Hừ, ngươi đi chết đi!

*Ầm!*

Mộng Hồng Anh vọt lên trời, vươn tay chộp lấy pháp bảo bố trận, bay đi xa.

Mộng Hồng Anh hét to với bốn thuộc hạ:

- Tứ phó, chúng ta đi!

- A, a, vâng thưa tiểu thư!

Bốn người hầu khó hiểu nói.

Nhìn Mộng Hồng Anh đi xa, Diêm Xuyên câm nín, thật là trùng hợp nước ngầm liên thông với suối nước nóng.

Cũng không thể nói là trùng hợp, đó là kết quả tất nhiên, chỗ miệng núi lửa có suối nước nóng, nước ngầm tuôn ra thì chắc chắn là qua đây.

Diêm Xuyên làm sao ngờ được Mộng Hồng Anh sẽ tắm rửa vào lúc này?

Dưới tình huống mọi người không hiểu ra sao, Diêm Xuyên bay trở về phi chu thay bộ đồ mới.

Bên kia bốn tên thuộc hạ đi theo sau lưng Mộng Hồng Anh, nghe nàng không ngừng lầm bầm.

- Khốn kiếp, khốn kiếp...

Một người tò mò hỏi:

- Tiểu thư, là ai chọc tiểu thư tức giận?

Mộng Hồng Anh quay đầu lại quát:

- Mắc mớ gì tới ngươi?

Người kia im re, bốn tên thuộc hạ cúi đầu, không dám lắm miệng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1452)