Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Quốc Đại Đế - Chương 0405

Tiên Quốc Đại Đế
Trọn bộ 1452 chương
Chương 0405: Trăm phần hồn phách
0.00
(0 votes)


Chương (1-1452)

Siêu sale Shopee


Trong mắt Văn Nhược tiên sinh nhất thời cứng lại.

- Tô tam nương kiếp trước đã chết. Đây là kiếp này. Dậu Nguyệt Đạo Quân cầu xin mẫu thân ta khai ngộ cho nàng, ép nàng trở lại một đoạn cảm tình của kiếp trước, khiến cảm tình của Tô tam nương thiên về phía Dậu Nguyệt Đạo Quân. Nếu như không có phương pháp của Diêm Xuyên, tiên sinh vĩnh viễn không có cơ hội tiếp tục dây dưa với Tô tam nương! Bản thân tiên sinh nên suy nghĩ một chút đi!

Mặc Vũ Hề nói.

Diêm Xuyên ngăn Mặc Vũ Hề lại, bảo nàng không cần nói nữa. Tất cả cứ để Văn Nhược tự mình quyết.

Văn Nhược tiên sinh ôm đầu, cảm thấy rất phiền não.

Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề lẳng lặng chờ.

Rốt cuộc, sau một nén nhang, mắt Văn Nhược đỏ ửng lại nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Diêm Hoàng, mời người thi triển đại pháp!

Văn Nhược trịnh trọng nói.

- Văn Nhược tiên sinh, ta lặp lại lần nữa. Việ ta làm lần này, ta không muốn tiết lộ ra ngoài. Cho nên, nếu như tiên sinh thật sự muốn, nhất định phải vào hoàng triều Đại Trăn ta!

Diêm Xuyên cực kỳ trịnh trọng nói.

- Thảo dân Mạnh Văn Nhược, bái kiến hoàng thượng!

Văn Nhược cực kỳ cung kính thi lễ.

Văn Nhược tự có kiêu ngạo. Nếu như bởi vì mộng nhập thiên cơ đại pháp, hắn chưa chắc ủy khuất cầu toàn. Chủ yếu vẫn vì Diêm Xuyên đã mấy lần lạt mềm buộc chặt. Thư viện Cự Lộc Văn Nhược bị ép bán cho Diêm Xuyên. Đánh cờ tại Bất Tử Thành, Diêm Xuyên cố ý từ bỏ ý định đánh bại Văn Nhược. Lần lượt dùng kế sách lạt mềm buộcchặt, khiến Văn Nhược kiêu ngạo lại không có chỗ phản kháng.

- Được, Văn Nhược tiên sinh vào Đại Trăn trẫm, xem như trẫm có thêm một cánh tay. Diêm Xuyên cười đỡ Văn Nhược tiên sinh đứng lên.

Văn Nhược tiên sinh đứng dậy:

- Cảm ơn hoàng thượng đã để mắt tới tại hạ!

- Trẫm nhìn thấy rõ tài năng của Văn Nhược tiên sinh!

Diêm Xuyên thoả mãn nói.

- Hoàng thượng quá khen!

- Tạm thời tiên sinh vẫn là thành chủ Đại Chu Thành. Trẫm không tiến hành phân phong khác. Hiện tại nói chuyện về mộng nhập thiên cơ đại pháp đã. Nếu như muốn thi triển đại pháp, nhất định phải tìm được một huyệt mai táng gọi là Thiên kiếp. Tốt nhất là tìm kiếm phong thủy sư ở gần đây, mau chóng tìm ra huyệt mai táng Thiên kiếp!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Thiên kiếp? Huyệt mai táng sao? Hoàng thượng, thần biết một chỗ!

Trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Văn Nhược chợt trở nên sáng ngời.

- Ồ?

- Ở bên ngoài Thánh Địa Đại Chiêu, khu vực gần Lam U Tông có một nơi có âm khí tàn phá bừa bãi. Thần đã từng điều tra về nơi đó. Đó chính là thiên kiếp. Người người đều tránh né nơi đó, không người nào dám lại gần!

Mạnh Văn Nhược trịnh trọng nói.

- Vậy không thể tốt hơn. Còn làm sao để khuyên Tô tam nương xuất hiện, chính là chuyện của bản thân tiên sinh! Trong khoảng thời gian này trẫm sẽ chuẩn bị vài thứ cho tiên sinh. Sau mười ngày nữa, chúng ta có thể xuất phát!

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

- Vâng!

Mười ngày sau tại Minh Phượng điện. Diêm Xuyên cầm bút lông Mộng tiên không ngừng vẽ trên một miếng ngọc đen. Dưới nét bút vẽ xuống, trong đại điện phát ra âm phong mãnh liệt. Âm khí cuồn cuộn dường như đột nhiên xuất hiện, hút vào trong miếng ngọc đen.

Cạch!

Khi chiếc bút được đặt xuống, tất cả âm khí nhất thời đã thu vào trong miếng ngọc đen. Nhất thời miếng ngọc đen dường như trở lại bình thường!

Mặc Vũ Hề đi vào đại điện:

- Đây là cái gì?

- Mặc Ngọc bùa chú, dùng để trấn thủ tâm hồn Văn Nhược, để hắn mộng nhập thiên cơ, không đến nỗi quên bản ngã!

Diêm Xuyên giải thích.

- Ồ!

Mặc Vũ Hề gật đầu một cái.

- Phía bên Văn Nhược thế nào rồi?

Diêm Xuyên hỏi.

- Văn Nhược tiên sinh, Tô tam nương đã khởi hành rồi!

Mặc Vũ Hề nói.

- Ồ?

- Mạnh Tử Thu là sư tôn của Tô tam nương. Lần này Văn Nhược tiên sinh lấy cớ là đưa linh hồn Mạnh Tử Thu về thư viện Cự Lộc. Tô tam nương không thể từ chố. Dậu Nguyệt Đạo Quân vô cùng tự tin. Tất cả cũng rất thuận lợi!

Mặc Vũ Hề giải thích.

- Ừm, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đi!

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Mặc Vũ Hề khẽ nhíu mày, lộ vẻ khó xử nói:

- Chỉ sợ, lần này ta không có cách nào đi được!

- Ồ?

- Vừa nãy Thượng Quan Uyển Nhi yêu cầu ta tới theo nàng học tập một thời gian.

Mặc Vũ Hề cau mày nói.

- Được rồi, vậy nàng phải tự mình bảo trọng!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Ừm, chàng dẫn theo đám người Thanh Long chứ?

Mặc Vũ Hề nói.

- Không cần. Để tất cả bọn họ ở lại, để đề phòng nếu có chuyện chẳng may xảy ra. Kim Đại Vũ theo ta là được rồi!

Diêm Xuyên lắc đầu một cái nói.

Sau hai tháng.

Một mảnh chướng khí, âm vụ lượn lờ trong sơn mạch. Trời đất mù mịt. Rất nhiều thực vật cực kỳ yêu diễm, đồng thời cũng có độc tố kinh người mới có thể tồn tại trong khu vực này. Ngoài ra chính là loại sinh vật chí độc.

Mảnh âm khí vờn quanh một ngọn núi lớn ở giữa. Một sơn động dưới chân núi lớn, đất đá ở cửa động khá mới. Rõ ràng sơn động này mới vừa được đào lên.

Trong sơn động cực kỳ rộng lớn. Bên trong có đặt một cỗ bộ quan tài đồng lớn.

Phía trên quan tài đồng khắc rất nhiều phù văn. Trong quan tài đồng có một nữ tử đang nằm. Đó chính là Tô tam nương.

Bên cạnh quan tài đồng có dựng một cột cờ. Phía trên có treo một lá cờ đen, trên mặt lá cờ vẽ rất nhiều phù văn.

Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ, Văn Nhược đều vây quanh quan tài đồng.

- Thiên kiếp huyệt, huyệt mai táng hung hiểm nhất. Ta đứng ở chỗ này vẫn có thể cảm nhận được đại địa dưới chân giống như liên thông với Cửu U địa ngục!

Kim Đại Vũ kinh ngạc cảm thán nói.

- Hoàng thượng, như này là được rồi sao?

Mạnh Văn Nhược hiếu kỳ nói.

- Tiên sinh cùng nằm trong quan tài với Tô tam nương, không nên phản kháng lại thi pháp của trẫm!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vâng!

Văn Nhược tiên sinh nhanh chóng tiến vào trong quan tài, nằm bên cạnh Tô tam nương. Hắn cầm lấy tay của Tô tam nương, thần tình có chút kích động.

Diêm Xuyên lấy tay Mặc Ngọc bùa chú vỗ lên trên trán của Văn Nhược tiên sinh.

Bịch!

Văn Nhược tiên sinh nhắm lại mắt, dường như đã ngủ thiếp đi.

Diêm Xuyên cầm chiếc cờ đen bên cạnh lên, quay về phía quan tài phất một cái.

Vù vù!

Hắc khí vô tận xung quanh xông thẳng tới chỗ quan tài đồng. Trong chớp mắt, chiếc quan tài đồng đã bị hắc khí bao phủ.

Diêm Xuyên cầm lấy cờ đen lại phất một cái nữa.

Ầm!

Trong quan tài vang lên một tiếng nổ trầm thấp.

Đột nhiên, hai cái hồn phách trồi lên. Hồn phách của Tô tam nương mơ mơ màng màng. Hồn phách của Văn Nhược lại cực kỳ tỉnh táo.

- Mạnh Văn Nhược, lúc trước trẫm đã căn dặn các ngươi, các ngươi sẽ bám vào thân phàm nhân, sinh hoạt chung một chỗ. Tô tam nương quên trước kia, nhưng ngươi nhớ kỹ tất cả, lại sống cuộc sống con người một lần nữa! Có thành hay không, phải xem chính tiên sinh làm thế nào!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Vâng! Mạnh Văn Nhược cung kính nói.

Cờ đen lại phất lên.

Ầm!

Trong lúc nhất thời hồn phách của Mạnh Văn Nhược hóa thân thành trăm cái. Hồn phách của Tô tam nương cũng hóa thân thành trăm cái. Dường như trong nháy mắt phục chế một trăm phân thân vậy.

- Thời gian có hạn. Nhưng trải qua trăm phân thân cũng đủ bù đắp. Mỗi Mạnh Văn Nhược nắm lấy một Tô tam nương!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1452)