← Ch.0797 | Ch.0799 → |
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông kinh ngạc nói:
- A?
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ trừng mắt quát:
- Khốn kiếp, đây là chuyện của Long tộc ta ngươi cũng muốn xía vào?
Diêm Xuyên không để ý tới Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, nhìn chằm chằm vào Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta sẽ mang đến rắc rối cho Đại Trăn thánh đình, ngươi chăm sóc Long Ngũ thì ta đã thấy đủ rồi.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Rắc rối? Đại Trăn thánh đình ta không sợ nhất là rắc rối, mọi chuyện chỉ bằng vào ngươi tự nguyện.
Long Ngũ ở phía xa kêu lên:
- Long Hoàng, hãy đồng ý đi!
Đám Đông Hải Long Vương kêu lên:
- Long Hoàng, ta đi theo ngươi!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nhìn ba ngàn Long tộc theo mình, gã hiểu những Long tộc chống lại uy nhiếp của tổ long, nếu gã không bảo vệ họ thì chúng sẽ tan tác khắp nơi. Lấy tính cách của Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ thì chắc chắn đám Long tộc sẽ chết rất thảm.
Trong lúc Đông Hải Long tộc bất lực như vậy mà Diêm Xuyên chống lại áp lực từ tổ long, từ Đại Chu thiên đình muốn tiếp anhasnj bọn họ?
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông cảm động nói:
- Đa tạ Diêm đế, ta nguyện vào Đại Trăn thánh đình, đa tạ Diêm đế thu nhận!
Diêm Xuyên cười nói:
- Ha ha ha ha ha! Tốt, ngươi không cần cảm kích, trẫm mới phải cảm tạ ngươi. Đại Trăn thánh đình có ngươi trợ giúp thì sẽ lại leo lên đỉnh mới. Từ giờ trở đi, Ngao Đông Long tộc là quốc thú của Đại Trăn thánh đình, Ngao Đông là chí tôn Long tộc Đại Trăn thánh đình!
Ầm ầm!
Vân hải khí vận của Chân Long cương vực lăn cuồn cuộn, sau đó khí vận dâng trao cách ức vạn dặm xông hướng Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông.
Trong phút chốc Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông bị thương đã lành lặn nhiều.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ quát to:
- To gan, Diêm Xuyên, đây là chuyện của Long tộc ta sao có thể cho phép ngươi nhúng tay vào?
Địch Nhân Kiệt bỗng hét to một tiếng:
- Thành Tổ!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ nhíu mày nhìn Địch Nhân Kiệt.
Địch Nhân Kiệt trầm giọng nói:
- Nên dừng đúng lúc, thành tựu tổ long, có hàng ức vạn tán loạn thiên hạ sơn long, hà long, hải long, tỉnh long, hồ long, tùy tiện ngươi điều khiển. Ba ngàn Long tộc này nếu Diêm đế đã mở miệng thì ngươi đừng nói gì nữa.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ biến sắc mặt nói:
- Địch đại nhân?
Địch Nhân Kiệt sắc mặt âm trầm:
- Ta có thể đại biểu Thiên Đế nói câu này.
Đại biểu Thiên Đế?
Nghĩ dến Võ Chiếu, Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ xẹp xuống lửa giận, cố nén cơn tức gật đầu.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ hừ lạnh với Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông:
- Hừ!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông mỉm cười, mang theo ba ngàn Long tộc bay hướng Diêm Xuyên.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông hành lễ nói:
- Đa tạ Diêm đế!
Diêm Xuyên gật đầunhìn hướng Địch Nhân Kiệt ở không xa:
- Địch tiên sinh, lần này đa tạ!
Địch Nhân Kiệt mỉm cuồi, hơi hành lễ, không nói nhiều.
Phía xa Công Dương Tiên lộ vẻ quái dị nói:
- Nếu tổ long đã hiện thân thì Long tộc trong thiên hạ chỉ có một thanh âm, Diêm Xuyên muốn ba ngàn Long tộc này làm cái gì? Huyết mạch tổ long cảm ứng thì có thể nói là ba ngàn Long tộc đều bị phế.
Bên kia, Địch Nhân Kiệt nhìn hướng Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ, nói:
- Thành chí tôn, bắt đầu đi, mở ra hải nhãn của Đông Hải.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ gật đầu, nói:
- Ừm!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông giật mình kêu lên:
- Mở ra hải nhãn của Đông Hải? Không được, ngày xưa thái tổ cự long có dặn là bất cứ Long tộc nào cũng không được lợi dụng hải nhãn!
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ lạnh lùng nói:
- Ngao Đông, nhớ kỹ đây, ta mới là tổ long, hải nhãn của Đông Hải là chỉ tổ long mới có tư cách mở ra, ngươi đã không có tư cách trông nom nữa, đừng tự chuốc phiền cho mình.
- Ngươi!
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông tưc giận nhưng không ngăn cản nữa.
Căn bản là Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông ngăn cản không được, cũng không có tư cách ngăn cản.
...
Trên bầu trời Đông Hải.
Tây Hải Long Hoàng, Thành Tổ đứng trên mặt biển gầm hướng Đông Hải:
- Grao!
Nước biển đột nhiên tách ra hai bên, dường như hình thành cái lòng chảo to trên mặt biển.
Diêm Xuyên mang theo mười vạn đại quân nghiêm túc nhìn.
Địch Nhân Kiệt mang theo mười vạn Thiên Ngưu Vệ bay lên trời.
Công Dương Tiên cũng mang thập vạn thuộc hạ bay lên.
Hải nhãn?
Có lẽ người khác không biết hải nhãn ở đâu nhưng tứ hải Long Hoàng thì rất rõ.
Mắt Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông lóe tia than thở nhưng không biết làm sao.
Nước biển liên tục chuyển động, chậm rãi, hải nhãn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ầm ầm!
Sâu trong đáy biển, có một vòng xoáy to lớn xuất hiện. Vòng xoáy điên cuồng hút nước biển vào trong.
Quỷ Cốc Tử sắc mặt âm trầm:
- Đây chính là hải nhãn của Đông Hải? Quy Khư, động không đáy?
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông ở một bên kinh ngạc hỏi:
- Quy Khư?
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông không biết nhiều về hải nhãn của Đông Hải, chỉ thủ hộ nó vô số năm tháng.
Quỷ Cốc Tử gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Đất Quy Khư, ta và thánh vương từng thấy một nơi giống vậy rồi, không vào bao lâu chúng ta đã đi ra. Đây là vô cùng tận, quy nhập hư vô, chúng ta phỏng đoán rất có thể nó là lỗ hổng thiên địa, cũng gọi Thái Cực lỗ hổng, chắc liên thông với là hư vô, liên thông vô cực, tiến nhập trong đó thì mọi thứ sẽ biến mất, cho nên vĩnh viễn không có cuối.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi từng thấy? ở đâu vậy?
Còn có hải nhãn khác sao?
Quỷ Cốc Tử lắc đầu, không có giải thích, dù sao họ từng thấy ở đại thế giới, nơi này đã không là đại thế giới.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đất Quy Khư, nếu ở dưới đáy biển thì hút đi vô tận nước biển, dẫn động thiên hạ chư hải, khiến nó thành tử thủy.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông hơi hơi lo lắng hỏi:
- A? Có khi nào biển sẽ cạn khô mãi mãi không?
Quỷ Cốc Tử lắc đầu, nói:
- Sẽ không!
Quỷ Cốc Tử lắc đầu, nói:
- Vô cực sinh thái cực, hư vô và hiện thực nên là giằng co, đây là một cân bằng. Có nhiều nước biển sẽ biến mất nhưng cũng sẽ liên tục sinh ra nước biển, cụ thể như thế nào thì chúng ta không quá rõ ràng. Thiên địa quá huyền bí.
Vù vù!
Chính lúc này, chỗ hải nhãn bỗng nhiên toát ra quả cầu ánh sáng hình rồng, một phong ấn to lớn phong ấn cửa hải nhãn. Phong ấn này rất quái dị, hình như là một tầng lưới lọc, bất cứ sinh vật nào đến nơi đây đều bị cản lại, chỉ có nước biển lọt vào.
Đông Hải Long Hoàng, Ngao Đông nét mặt sa sầm:
- Là phong ấn của tổ long ngày xưa sao?
Diêm Xuyên nhướng mày nói:
- Không đúng, Quỷ Cốc Tử, hải nhãn này không giống như cái trước kia.
Quỷ Cốc Tử biến sắc mặt, nghiêm túc nhìn, thấy bên dưới phong ấn của tổ long có bốn luồng sáng lam.
Quỷ Cốc Tử sắc mặt âm trầm:
- Thiên Nhất Chân Thủy? Tuyệt đối băng hàn?
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Meo? Cái gì thị tuyệt đối băng hàn?
Quỷ Cốc Tử nói:
- Tuyệt đối băng hàn là chỉ nhiệt độ, nhiệt độ cao thì không có cực hạn nhưng nhiệt độ thấp thì có. Bất cứ nhiệt độ nào đều có thể rất gần với nhiệt độ thấp cực hạn nhưng vĩnh viễn không đạt được.
← Ch. 0797 | Ch. 0799 → |