← Ch.1239 | Ch.1241 → |
Lúc này Khổng Hạt Tử cũng quỳ xuống. Tuy rằng hai mắt nhắm nghiền, nhưng tất cả mọi chuyện diễn ra bên ngoài, hắn lại có thể biết rất rõ ràng.
- Lão tổ tông!
Khổng Hạt Tử gào khóc
Chỉ có Khổng Tước Tử lúc này vẫn đứng ở nơi đó, nắm chặt nắm đấm. Trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn.
- Tại sao? Tại sao?
Khổng Tước Tử phát ra tiếng gầm nhẹ chỉ có mình nghe thấy.
- Lão tổ tông, lẽ nào lão tổ tông không nhìn thấy ta sao? Ta mới là gia chủ của Khổng gia. Tại sao lão tổ tông lại truyền tất cả cho Diêm Xuyên. Tại sao lão tổ tông lại không truyền cho ta? Ta không cam lòng. Ta không cam lòng!
Khổng Tước Tử gầm khẽ.
Khổng Hạt Tử kêu khóc một hồi, liền khống chế được tâm tình.
- Gia chủ, chúng ta đi bái kiến Diêm Xuyên đi!
Khổng Hạt Tử khuyên nhủ.
- Bái? Bái cái gì? Hắn chỉ là ngoại thích của Khổng gia mà thôi!
Khổng Tước Tử đột nhiên trừng mắt.
- Gia chủ... gia chủ.. nhưng lão tổ tông đã căn dặn!
Khổng Hạt Tử nhất thời kinh ngạc nói.
- Lão tổ tông đã chết, còn có gì căn dặn nữa? Hừ, cơ nghiệp của Khổng gia làm sao có thể rơi vào trong tay người khác họ được?
Khổng Tước Tử kêu lên.
- Cái gì? Khổng Tước Tử, ngươi... !
Khổng Hạt Tử nhất thời lo lắng nói.
Khổng Tước Tử vừa nghiêng đầu, lạnh lùng nói:
- Ngươi nhớ lấy, ta mới là gia chủ Khổng gia! Lão tổ tông chết đi, trong Khổng gia, ta là lớn nhất!
Nói xong, Khổng Tước Tử nhìn về phía một đám con cháu Khổng Gia đang quỳ xuống đất gào khóc.
- Mọi người nghe đây. Trong trận chiến đấu này, lão tổ tông tuy chết nhưng còn vinh. Thập thất trọng thiên, lão tổ tông đạt được thập thất trọng thiên. Lão tổ tông hoàn thành tâm nguyện của người. Hiện tại, mọi người theo ta trở về, lập mộ cho lão tổ tông, toàn tộc bái tế lão tổ tông!
Khổng Tước Tử kêu lên.
Một đám con cháu Khổng Gia lau nước mắt:
- Vâng!
- Đứng lại!
Khổng Hạt Tử cả kinh kêu lên.
- Đi!
Khổng Tước Tử lại không để ý tới Khổng Hạt Tử, dẫn theo một đám con cháu Khổng gia nhanh chóng bay lên trời, tiến về phía nam.
Khổng Hạt Tử vô cùng lo lắng, đạp không đuổi theo.
Cương vực Trung Ương.
Bạch Khởi đi tìm xe rồng. Diêm Xuyên, Diêm Xuyên ngân đồng, Mặc Vũ Hề, Kim Đại Vũ lại vây quanh Miêu Miêu.
Miêu Miêu lấy mũ tiểu chiên ra.
Vù!
Một thân ảnh nhất thời lăn lộn ra.
Đó chính là Trường Sinh Đại Đế.
- Đây là chỗ nào? Diêm Xuyên?
Trong mắt Trường Sinh Đại Đế đột nhiên sáng ngời
- Ngươi đã hồi phục ý thức của mình sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía Trường Sinh Đại Đế hỏi.
Trường Sinh Đại Đế nhất thời hơi nhướng mày, nhớ lại tất cả.
- Tử Vi luyện mạng thuật, quả nhiên bá đạo. Mắt ta đúng là bị mù, lại bị mấy tên hỗn đản đó lừa!
Trường Sinh Đại Đế trầm giọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, Trường Sinh Đại Đế đột nhiên nhìn thấy tế đàn Đại Đế dưới chân Diêm Xuyên.
- Ngươi... ngươi đã giết chết Tử Vi Đại Đế sao?
Trường Sinh Đại Đế kinh ngạc nói, vẻ mặt có phần kỳ lạ.
Thực lực Tử Vi Đại Đế thế nào? Trường Sinh Đại Đế rõ ràng hơn cả. Tử Vi Đại Đế là cường giả thập lục trọng thiên đỉnh phong, hơn nữa nội tình hùng hậu, hậu chiêu vô số, còn có nghiệp vị Đại Đế. Còn Diêm Xuyên phát ra thực lực thập thất trọng thiên lại có thể giết chết Tử Vi Đại Đế sao?
- Không phải ta, tế đàn Đại Đế này là của Chu Tước Đại Đế!
Diêm Xuyên nói.
- Ồ? Chu Tước cũng đã chết sao? Trong thời gian qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trường Sinh Đại Đế có chút sững sờ hỏi.
Hít sâu một cái, Diêm Xuyên thuật lại mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này một lần.
Trường Sinh Đại Đế nhíu chặt lông mày, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Sau khi trầm mặc một hồi, Trường Sinh Đại Đế thở dài một hơi nói:
- Thiên giới Trường Sinh. A, ta cần nó thì có tác dụng gì? Năm đó cũng chỉ là chơi đùa ra một Thiên Giới. Người khác đều mở Thiên Giới, ta làm Đại Đế không mở ra, thì không phần không được. Cũng tốt, dù sao đi nữa ta cũng không thích làm Đại Đế!
Nói xong, Trường Sinh Đại Đế nhìn về phía Diêm Xuyên
- Diêm Xuyên, ta muốn đi tìm một vài thuộc hạ của ta về. Sau khi tìm được bọn họ, ta sẽ đi tới Đại Trăn của ngươi. Ta không thích làm chính vụ, vẫn chỉ làm một Xử trưởng Ngoại Sự Xử tiêu dao đi! Ha ha!
Trường Sinh Đại Đế cười nói.
- Hoan nghênh ngươi đến bất cứ lúc nào!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Thuộc hạ của ta đi theo ta. Bởi vì từ trước đến nay ta không xem bọn họ là thuộc hạ. Ta xem bọn họ là huynh đệ. Lúc này người của ta lâm nạn, ta nhất định phải tìm bọn họ về. Sau này gặp lại tại Hàm Dương đi!
Trường Sinh Đại Đế cười nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái
Tiếp theo Trường Sinh Đại Đế lại nhìn tế đàn Đại Đế dưới chân Diêm Xuyên, khẽ mỉm cười nói:
- Diêm Xuyên, lúc trước những lời ta đã nói, ta sẽ không quên. Thời điểm ngươi nhận được tế đàn Đại Đế thứ hai, ta sẽ lập tức cho ngươi tế đàn Đại Đế này!
Nhìn Trường Sinh Đại Đế nghiêm túc như vậy, Diêm Xuyên trịnh trọng gật đầu một cái.
- Ta đi đây!
Trường Sinh Đại Đế cười to, đạp không bay vút lên trời, trong chớp mắt đã không còn hình bóng.
- Ngang! Ngang!.........
Rất nhanh chóng xe rồng được Bạch Khởi điều khiển đến.
Diêm Xuyên lại lấy ra thanh trường kiếm của Khổng Hoàng Thiên nói.
- Vũ Hề, đây là mười hai đạo luân hồi của Thanh Loan tôn sư. Nàng hãy luyện hóa nó đi!
Diêm Xuyên ôn nhu nói.
Nhìn Diêm Xuyên một hồi, Mặc Vũ Hề gật đầu.
Mọi người bước lên xe rồng.
- Về triều!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Lên đường!
Bạch Khởi quát to một tiếng.
- Ngang!
Sáu rồng rít gào, kéo xe rồng đi về phía đông.
Cõi âm, bên trên một vùng biển rộng tại ranh giới giữa Bắc Ngoại Châu và Đông Ngoại Châu.
Sóng lớn nổi lên bốn phía, âm khí hội tụ, từng tiếng rồng gầm vang lên.
Tất cả cương vực xung quanh đều là vang lên những tiếng rồng gầm. Đại địa khắp nơi còn không ngừng chấn động, rung chuyển.
Trong lúc này, hai đại cường giả lại đang tranh đấu. Không, phải nói là một cường giả đang trêu chọc một cường giả khác.
Đó chính là Minh Hà lão tổ cùng Thanh Long Đại Đế.
Ngón tay Minh Hà lão tổ hơi chuyển động. Trong nháy mắt, xung quanh xuất hiện thêm mười Minh Hà lão tổ giống nhau như đúc, không thể phân biệt được người nào là thật sự, người nào là giả.
Lúc này đại dương mênh mông phía dưới đã biến thành một mảnh huyết hồng.
Một đám thân ảnh đang trêu đùa Thanh Long Đại Đế.
- Chết đi!
Thanh Long Đại Đế điều động hai thanh thế chi kiếm, điên cuồng trùng kích Minh Hà lão tổ.
Tuy nhiên hắn lại không làm gì được. Mặc dù Thanh Long Đại Đế có thế chi kiếm, nhưng Minh Hà lão tổ không phải là đối thủ bình thường.
Minh Hà lão tổ đưa tay ra, hóa giải lần lượt các công kích của Thanh Long Đại Đế.
- Thế chi kiếm? Thế? Đại thế tôn của kỷ thứ nhất sao? Quả nhiên lợi hại!
Minh Hà lão tổ nhìn hai thanh thế chi kiếm cười nói.
- Đáng tiếc, bảo vật như vậy, lại bị ngươi sử dụng với chiêu thức rác rưởi, thật khiến đại thế tôn mất mặt!
Minh Hà lão tổ lộ ra một nụ cười chế giễu nói.
Vù!
Bỗng nhiên, toàn thân Thanh Long Đại Đế run lên, giật mình một cái. Thân hình Thanh Long Đại Đế dừng lại, ánh mắt bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh.
← Ch. 1239 | Ch. 1241 → |