← Ch.1260 | Ch.1262 → |
Đám người Mộng Tam Sinh nhíu mày, không nói gì.
Thật sự chiêu đãi không chu toàn. Bọn họ vốn còn tưởng rằng Diêm Xuyên cố ý lạnh nhạt nhóm người mình. Bây giờ xem ra, Diêm Xuyên thật sự không có cách nào ra mặt đón tiếp.
Chung Sơn?
Mọi người nhìn thấy Chung Sơn, trong lòng vẫn ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
- Như vậy là tốt rồi!
Sát Đế gật đầu một cái.
- Cáo từ!
Sát Đế nói.
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đi!
Sát Đế trầm giọng nói.
Vèo!
Sát Đế dẫn theo một đám đệ đệ của mình, nhanh chóng vọt về phía tây.
Sát Đế không hề dừng lại, cũng không muốn dừng lại. Trong chớp mắt bọn họ đã đến phía chân trời.
- Tam huynh, thực lực của Chung Sơn kia sao lại hung hãn như vậy?
Mộng Tam Sinh cau mày nói.
- Không cần ước ao về người ta. Chúng ta trở lại, trợ giúp Đại huynh, Nhị huynh, lại mở ra một tầng phong ấn của bản thân, hồi phục lại thực lực ngày xưa là có thể như hắn!
Sát Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Tại Hàm Dương, cương thi Diêm Xuyên nhìn về phía Chung Sơn.
- Ngươi vẫn gọi ta là Diêm Xuyên đi. Doanh ngày xưa đã chết!
Cương thi Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Chung Sơn gật đầu một cái:
- Nhưng điều nên nói, đã nói. Ta cũng nên trở về thôi. Tu vi của ngươi bây giờ còn thiếu một chút. Cuộc chiến giữa ngươi và ta chờ sau này tái chiến!
- Được!
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đúng rồi. Đây là thứ Bách Hoàng để lại cho ngươi trước khi chết. Ta chưa động tới.
Chung Sơn đưa ra một cái hộp.
Bách Hoàng?
Mí mắt cương thi Diêm Xuyên sụp xuống lộ vẻ kinh hoàng. Trong lòng cương thi Diêm Xuyên nhất thời trở nên nặng nề. Cương thi Diêm Xuyên đưa tay nhẹ nhàng tiếp nhận.
- Cáo từ!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Đi!
Chung Sơn dẫn theo hai thuộc hạ, đạp không tiến về phía Bắc Ngoại Châu.
Cầm lấy chiếc hộp do Bách Hoàng lưu lại cho mình, cương thi Diêm Xuyên nhìn theo bóng dáng Chung Sơn trở về, khẽ thở dài một hơi.
Thương hải tang điền, trăm vạn năm, biến hóa thực sự quá nhiều.
- Đại Đế, chúng ta đã tổn thất trăm vạn năm. Xem ra thế giới Đại Thiên cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện!
Quỷ Cốc Tử nói.
- Phải!
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Quỷ Cốc Tử trầm mặc một hồi, muốn nói lại thôi. Nhưng sau khi nhẫn nhịn một hồi, vẫn cảm thấy không nhịn được. Sắc mặt Quỷ Cốc Tử dần dần trở nên dữ tợn.
- Đại Đế, lão sư đã chết như thế nào? Chung Sơn nói sao?
Mặt Quỷ Cốc Tử dữ tợn nói.
Lão sư của Quỷ Cốc Tử cũng chính là Bách Hoàng, cũng là gia gia của Diêm Xuyên.
Ngày xưa thế giới Đại Thiên yếu ớt. Toàn thiên hạ phấn đấu để sinh ra một người siêu thoát. Trong số đó Bách Hoàng là người phấn đấu nhiều nhất.
Với giao tình giữa Diêm Xuyên và Chung Sơn, Chung Sơn hẳn sẽ cố gắng bảo hộ. Nhưng cuối cùng, Bách Hoàng lại chết đi?
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám đứng ở nơi xa xôi dường như tâm liền tâm với Quỷ Cốc Tử. Lúc này sắc mặt hắn cũng trở nên âm trầm, quanh thân tỏa ra một lệ khí.
Ngự Thiên đại tôn đứng bên cạnh nhìn Quỷ Cốc Tử Hắc Ám nói.
- Quỷ Cốc Tử Hắc Ám, ta biết ngươi rất hận đối với Diêm Xuyên. Nhưng ngươi cũng không trở thành như thế đi. Yên tâm, ta sẽ giết chết Diêm Xuyên. Thân thể Tướng Thần? Có vẻ như chỉ một người có thể sống sót!
Ngự Thiên đại tôn trầm giọng nói.
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám đè ép ép tức giận trong lòng, gật đầu một cái.
- Ngự Thiên đại tôn, đại tôn sinh ra ở kỷ thứ hai. Nói vậy, đối với công pháp này, đại tôn hiểu rõ chứ?
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám hiếu kỳ nói.
- A!
Ngự Thiên đại tôn lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Ta tất nhiên hiểu rõ. Thời điểm kỷ thứ hai, ta đã từng từng đi theo Tướng Thần, tự nhiên hiểu rõ công pháp này có ý nghĩa thế nào? Thân thể Tướng Thần? Chỉ là để bốn người chúng ta luyện thân cho Tướng Thần Đại Đế mà thôi! Chúng ta chỉ là giá áo cho hắn!
Ngự Thiên đại tôn lạnh lùng nói.
- Ồ? Đại tôn biết sao?
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám kinh ngạc nói.
- Ta tất nhiên biết. Ta luyện thân thể, sao có thể nhường cho hắn? Tướng Thần? Hắn đã ngủ say. Ta sẽ không để cho hắn thực hiện được!
Ngự Thiên đại tôn trầm giọng nói.
- Vậy Tướng Thần Đại Đế kia có thực lực thế nào?
- Không sử dụng nghiệp vị Đại Đế, thuần túy là thập thất trọng thiên!
Ngự Thiên đại tôn trầm giọng nói.
- Thập thất trọng thiên?
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử Hắc Ám trầm xuống.
- Đi thôi, theo ta tới bộ tộc Bàn Thạch một chuyến, lấy một vài thứ rồi trở lại!
Ngự Thiên đại tôn nói.
- Được!
Quỷ Cốc Tử Hắc Ám gật đầu một cái.
...
Hàm Dương, cửa Triều Thiên Điện, Quỷ Cốc Tử nhìn về phía cương thi Diêm Xuyên, chờ đợi cương thi Diêm Xuyên nói ra nguyên nhân cái chết của Bách Hoàng.
Cương thi Diêm Xuyên hít sâu một cái, không có mở miệng, mà nhìn về phía hộp nhỏ trong tay do Bách Hoàng lưu lại cái.
- Là mệnh số sao?
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
Quỷ Cốc Tử sớm đã suy đoán trước, nhưng dường như không muốn tiếp nhận sự thực này. Bởi vì, nếu là người khác, còn có cơ hội báo thù. Nhưng nếu như là mệnh số, vậy báo thù như thế nào?
Cương thi Diêm Xuyên sờ sờ hộp, hít sâu một cái:
- Ta sẽ báo thù, bất kể là ai, bất kể là ai!
Trong khi nói chuyện, trong mắt Diêm Xuyên càng lúc càng trở nên băng lạnh.
Quỷ Cốc Tử cũng không hỏi nhiều thêm nữa.
- Lưu Cương!
- Thần có mặt!
- Tăng cường số người Hán vệ, tăng cường xâm nhập vào ba giới. Trẫm muốn biết tất cả biến động trong ba giới!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cương lên tiếng trả lời.
…
Địa cầu!
Diêm Xuyên, Triệu A Phòng, Miêu Miêu nhanh chóng thu lấy vô số phản vật chất.
Sau nửa tháng, bên cạnh một hồ lớn.
Diêm Xuyên, Triệu A Phòng ngồi ở bên hồ, trong tay cầm một cái cần câu. Miêu Miêu nhu thuận nằm nhoài trên bả vai Diêm Xuyên.
Cách đó không xa, một lão nông đi tới.
- Ồ, hai vị thực sự hăng hái! Mặc cổ trang như vậy cũng không tiện lắm!
Lão nông mang một cái rương lớn nói.
Triệu A Phòng nghi hoặc nhìn lão nông.
- Hai vị không nên hiểu lầm. Ta ở một cửa hàng bán dụng cụ câu cá nhỏ ở gần đây. Chỗ này thường xuyên có người đến câu cá. Ta tới chào hàng một ít dụng cụ câu cá còn có cả mồi câu. Nhìn cần câu cá của các ngươi thật sự quá khác thường. Ta cũng không phải lấy ra bêu xấu. Tuy nhiên ta có không ít mồi câu cá loại này. Hai vị có muốn xem qua hay không!
Lão nông cười nói.
- Meo?
Miêu Miêu hiếu kỳ xem.
Lão nông lập tức mở cái rương ra.
- Đây là mồi câu cá trích, đây là mồi câu liên ngư, đây là câu cá chép. Loại này, loại này, còn có loại này nữa. Ngươi xem một chút. Còn có giun ta đào được từ trong đất. Giun này vừa béo lại vừa lớn. Để câu cá là tốt nhất!
Lão nông chào hàng nói.
- Con giun?
Miêu Miêu đột nhiên kêu lên.
Lão nông chợt giật mình, có phần cổ quái nhìn con mèo nhỏ. Tuy nhiên ngay lập tức ông ta liền trở lại bình thường. Lão nông tưởng rằng bản thân mình đã nghe lầm.
- Hồng Quân?
Triệu A Phòng nhất thời biến sắc.
- A? Hồng Quân? Ha ha, cô nương thực sự có nhãn lực tốt. Cái rương này của ta là do hồng quân lưu lại từ thời kỳ kháng chiến. Đây là con giun. Các người hẳn là người ở thành phố lớn. Cái này, các ngươi không phải sợ. Nó là phương tiện tốt nhất để câu cá đấy!
Lão nông ra sức giới thiệu.
← Ch. 1260 | Ch. 1262 → |