← Ch.0090 | Ch.0092 → |
Một giấc ngủ này, chính là một ngày hai đêm, đợi đến lúc hắn tỉnh dậy, thì mặt trời đã lên cao.
- Hô!
Duỗi người một cái, Tiểu Báo Tử cảm thấy tinh thần của mình rất sảng khoái, đứng dậy, trong tai nghe một tạp âm từ bên ngoài cửa động, trong nội tâm Tiểu Báo Tử cả kinh, vội vàng đi ra cửa động, núp sau vách đá, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy ở ngoài kia dưới ánh mặt trời, chạy, bay nhảy, tuần lộc, con thỏ, lợn rừng, hầu tử, thậm chí hắn nhìn thấy mãnh hổ và báo, tất cả đều cúi đầu uống nước dưới dòng suối nhỏ, nhìn thấy một cảnh tượng rất hài hòa.
- Kỳ quái, vì sao lại thế, mấy ngày hôm trước chúng đã chạy ra xa lắm mà, hôm nay thì tốt rồi, lần đầu tiên đã nhìn thấy vài chục con, chẳng lẽ bọn chúng biết con yêu thiềm trong cốc đã bị giết rồi sao?
Tiểu Báo Tử âm thầm lấy làm kỳ, thân thể thử giãn một chút, lại kiểm tra thân thể của mình.
- Ân, cũng không tệ lắm, nội lực đã khôi phục thất thất bát bát, đầu đã không còn đau, ngủ một giấc thật tốt.
Kỳ thật hắn không có thụ thương nặng gì, chỉ là dùng quá nhiều lực lượng, cho nên thể lực hao hết, giống như một ngày làm việc cả ngày, mệt mỏi, trở về ở một bữa cơm no đủ, sau đó đi ngủ một giấc, cảm giác mệt mỏi sẽ hết.
- Cô cô cô...
Chính vào lúc hắn đang cao hứng, trong bụng truyền ra âm thanh đói bụng.
- Quá đói bụng a!
Lúc này Tiểu Báo Tử mới nhớ là đã lâu rồi hắn vẫn chưa có cái gì vào bụng a, bất đắc dĩ sờ sờ bụng, Tiểu Báo Tử cười hắc hắc, nói:
- Tốt rồi, đừng kêu, lập tức sẽ có cái ăn!
Dứt lời, nhấc tay lên, lấy hai thanh phi tiêu ra, một cây bắn trúng vào động mạch cổ của một con lợn rừng, một cây khác thì cấm vào một con thỏ bé nhỏ trên mặt đất.
- Tốt rồi, vấn đề cơm trưa đã được giải quyết.
Tiểu Báo Tử nhảy xuống, lúc này dã thú uống nước chung quanh đã chạy tán loạn, dù là mãnh hồ và các loài thú dữ cũng không ngoại lệ.
Sau khi lấy mấy nhánh cây làm khung, đốt một đống lửa, rửa sạch con thỏ và con lợn rừng, hắn để lên khung nướng, suốt nửa ngày sau, một mùi hương đậm đặc bay lên, dầu mỡ rơi xuống đống lửa phía dưới, làm phát ra âm thanh xèo xèo không dứt, ánh lửa thỉnh thoảng nhảy lên một cái, bắn ra vài tàn lửa nhàn nhạt.
- Nếu có chút muối thì tốt rồi.
Tiểu Báo Tử gặm miếng thịt trong tay, thơm thì thơm thật, nhưng không có mùi vị gì cả, nhưng hiện giờ Tiểu Báo Tử rất đói khát, đã đủ rồi.
Ăn uống no đủ, Tiểu Báo Tử quệt quệt mồm, ngẩng đầu nhìn chung quanh, chung quanh nơi này, trừ hắn ra, không có một con vật nào cả, kể cả tiếng chim hót cũng không có.
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lại nhảy lên, trở lại sơn động trong núi, liếc nhìn cái túi màu đen có hoa văn ở trong góc động.
Cái túi này hắn để trong động, nhất thời chưa kịp xem, hiện tại ăn uống no đủ, cho nên hắn không thể chờ đợi được mà mở cái túi này ra nhìn.
Trừ hạt dị châu màu lục và nội đang của yêu thiềm ra, trong túi chỉ còn ba loại đồ vật, một tảng đá, một quyển sách và một quyển trục da cừu.
- Chẳng lẽ tảng đá này chính là linh thạch trong truyền thuyết sao?
Tiểu Báo Tử cầm lấy tảng đá trong túi lên, đặt nào vào trong lòng bàn tay, hơi vận khí, một cổ linh khí vô cùng âm hàn truyền vào huyệt đạo trong lòng bàn tay, nhanh chóng chui vào trong đan điền.
- Ti!
Thân thể Tiểu Báo Tử run rẩy kịch liệt, tay hất lên, ném tảng đá kia lên trên vách động, tảng đá rời tay, nhưng thân thể của hắn vẫn không ngừng lay động.
- Linh thạch, quả nhiên là linh thạch, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa linh khí có thuộc tính âm hàn, lão tử tu luyện chính là công pháp Hỏa hệ, hoàn toàn không tương thích.
Hắn ngồi dưới đất, qua đúng một giờ, hắn mới có thể đem sợi hàn khí lúc nãy chui vào đan điền luyện hóa hoàn toàn, thở dài một hơi, nói ra.
Trên lý luận, linh khí trong linh thạch có thể giúp tăng cường công lực, miễn đi quá trình đả tọa thổ nạp linh khí, nhưng mà, nếu linh khí ẩn chứa trong linh thạch không đúng với bản thân, sẽ rất tốn thời gian luyện hóa, không bằng an an ổn ổn ngồi thổ nạp, đại đa số thời điểm, hiệu quả là làm nhiều công ít, giống như vừa rồi, luyện hóa một tia hàn khí cũng làm tiêu hao một giờ của Tiểu Báo Tử, cũng không làm cho công lực của mình có bất cứ tăng trưởng nào, được không bù mất.
- Ai, còn tưởng nhặt được bảo bối rồi chứ, thứ này muốn dùng mà không thể dùng, ném đi lại đáng tiếc, mang theo người thì có khi sẽ xảy ra phiền toái, đây quả thật là gân gà trong truyền thuyết.
Vẻ mặt Tiểu Báo Tử khổ sở, chạy đến đáy động, nhặt khối linh thạch lúc nãy lên, ném vào trong túi, hắn đem hai quyển sách và một túi quyển trục da cừu ra.
- Huyết Yêu Thối Cốt Quyền! Đây chính là quyền pháp đoán cốt?
Trước khi mở một quyển sách ra, Tiểu Báo Tử liền cả kinh một chút, quyển sách này cũng không dày, phía trên ghi lại một bộ quyền pháp đoán cốt, từ tên của quyển sách này, hẳn là quyền pháp đoán cốt của Ma Môn, Tiểu Báo Tử lật ra xem, liền bỏ quyển sách này xuống.
Đây là một môn quyền pháp đoán cốt vạn kim khó cầu, nhưng mà, với điều kiện thân thể hiện tại của hắn, ít nhất phải ba năm sau mới có thể tập luyện, cho nên thu lại vẫn hơn.
Lại mở một quyển sách khác ra, cuốn sách này còn mỏng hơn cả cuốn Huyết Yêu Thối Cốt Quyền, tổng cộng chỉ có hơn mười trang giấy, phía trên ghi lại một môn kiếm pháp.
- Ngân Nguyệt Kiếm Pháp?
Nhìn thấy tên của kiếm pháp này, lông mày của Tiểu Báo Tử nhíu lại một cái, sau đó hắn nhìn xuống phía dưới, thời điểm nhìn đến trang thứ ba thì hắn nhìn lại.
- Tinh Hà Câu Phần?
Một chiêu Tinh Hà Câu Phần này chính là một chiêu kiếm pháp trước kia Huyết Vô Nhai truyền lại cho hắn, chính là một trong ba đại sát chiêu của Ngân Nguyệt Kiếm Pháp.
- Ha ha, xem ra Huyết Vô Nhai cũng không có hiểu thấu đáo bộ kiếm pháp này, hắn chỉ nhìn quả bầu mà vẽ cái gáo truyền lại cho ta, bằng không thì, dựa vào bộ kiếm pháp kia và Ô Kim đoản kiếm, muốn giết con yêu thiềm kia rất dễ dàng, làm sao mà cần tới ta chứ.
Tục ngữ nói tốt, nhân loại mà suy nghĩ, thượng đế cũng bật cười, Tiểu Báo Tử suy nghĩ, chỉ đúng một nửa, xác thực, bộ kiếm pháp kia Huyết Vô Nhai chỉ vừa có được, cũng vì bộ kiếm pháp này, hắn đã diệt cả nhà của người ta ở Dương Châu Tây Quận, rước lấy bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du đuổi giết, nhưng một mặt khác, Tiểu Báo Tử chỉ nhìn thấy Ngân Nguyệt Kiếm Pháp này lăng lệ ác liệt, sắc bén dị thường, nhưng lại không chú ý bộ kiếm pháp này cần phải phối hợp với một bộ thân pháp biến thái mới được, quên là Huyết Vô Nhai dù bị thương nặng, cũng có thể dựa vào Huyết Diễm Chân Cương du đấu với thiềm thừ hay sao, thân hình của hắn đại khai đại hợp, cho dù hắn sử dụng bộ kiếm pháp này, cũng không có khả năng phát huy ra toàn bộ uy lực của kiếm pháp, đối phó yêu thiềm, vẫn còn có chút miễn cưỡng.
← Ch. 0090 | Ch. 0092 → |