Vay nóng Homecredit

Truyện:Đường Tăng Xông Tây Du - Chương 097

Đường Tăng Xông Tây Du
Trọn bộ 627 chương
Chương 097: Nhị Lang Thần Giả Bộ Bị Sấm Đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-627)

Siêu sale Lazada


Đường Tăng nheo mắt, khí tức này lại không yếu hơn Tôn Ngộ Không bao nhiêu, hắn vừa nhìn thấy thanh niên áo đen thì lập tức nhận ra, đây chắc chắn là Nhị Lang Thần rồi.

Bởi vì theo hắn biết, ở Thiên Đình có ba con mắt, có cách ăn mặc như vậy, hơn nữa còn có thân phận địa vị và thực lực, hẳn chỉ có một, đó chính là Nhị Lang Thần Dương Tiễn.

Lúc này, Thác Tháp Lý Thiên Vương bay tới bên cạnh Nhị Lang Thần, không biết nói cái gì, ánh mắt Nhị Lang Thần lập tức co rút một cái, sau đó nhìn về phía Đường Tăng.

Đường Tăng lập tức cảm giác uy áp kinh người ép tới, khiến cho hắn gần như nghẹt thở.

- Ngươi chính là Đường Tam Tạng? Sư phụ của yêu hầu?

Nhị Lang Thần khinh thường nói:

- Một cái Kim Tiên nho nhỏ, ngươi cũng xứng làm sư phụ của yêu hầu? Để cho bổn thần xem cân lượng của ngươi một chút!

Nhị Lang Thần vừa nói đã bay tới.

- Dừng tay!

Trư Bát Giới hét lớn một tiếng, lắc mình ngăn cản trước mặt Nhị Lang Thần, căm tức nhìn gã:

- Dương Tiễn, muốn thương tổn sư phụ ta, qua ải của ta trước!

- Thiên Bồng Nguyên Soái?

Dương Tiễn có chút sửng sốt, sau đó lại giễu cợt nói:

- Không phải ngươi hạ giới làm heo sao?

Lúc này Đường Tăng vội vàng gọi Sa Tăng, bảo hắn nhanh chóng đi gọi Tôn Ngộ Không trở về.

- Sư phụ, đại sư huynh đi tìm Hàn Cực Thiên Nữ cầu Hàn Cực Thiên Đan để cứu Tử Lan rồi.

Sa Tăng nói, bởi vì Đường Tăng dùng rèm vải che kín Tử Lan, cho nên ngoại trừ Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử, những người khác không ai biết Tam Vị Chân Hỏa trong cơ thể Tử Lan đã được bức ra.

- Tử Lan đã không sao, con đi gọi đại sư huynh của con trở về, nói Tử Lan đã khôi phục, hơn nữa có người gây sự với sư phụ, bảo hắn trở lại cứu giá.

Đường Tăng nói.

- Dạ, sư phụ, vậy con đi đây.

Sa Tăng nhìn Nhị Lang Thần thế tới hung hãn lập tức gật đầu, nhanh chóng bay về phía cực bắc của Thiên Giới.

...

- Bổn soái hoàn toàn không quan tâm tới chuyện dung mạo.

Trư Bát Giới nhắm mắt nói:

- Dương Tiễn, ta khuyên ngươi nhanh chóng lui đi.

- Hả? Chẳng lẽ Thiên Bồng Nguyên Soái cảm thấy ngươi có thể bức lui bổn thần?

Dương Tiễn cười nói, Tam Xoa Thần Kích đột nhiên nện thẳng xuống.

Keng.... .

Trư Bát Giới vội vàng giơ đinh ba chín răng lên ngăn cản, kết quả hai tay bị chấn động mạnh một cái, cả người bay ra ngoài.

- Khí lực thật lớn!

Trư Bát Giới khiếp sợ, hắn cảm giác cánh tay tê dại luôn rồi.

- Hả? Lại không bị thương?

Dương Tiễn cũng kinh ngạc, gã vốn tưởng một kích tiện tay này đã đủ làm cho Thiên Bồng Nguyên Soái trọng thương, không ngờ chỉ là đẩy lui một chút mà thôi.

- Dương Tiễn, ngươi tìm đánh!

Trư Bát Giới giận dữ, quơ đinh ba chín răng giết tới, đại chiến với Dương Tiễn.

Ầm ầm...

Keng....

Thực lực hai người đều cực mạnh, mặc dù Trư Bát Giới không phải thần tiên loại chiến đấu, nhưng thực lực cường đại, mọi cử động đều có uy thế khai sơn liệt địa, không thể khinh thường.

Nhưng Nhị Lang Thần được gọi là thần tướng của Thiên Đình, thực lực cường đại không nói, gã chiếm cứ Quán Giang Khẩu ngay cả mặt mũi Ngọc Đế cũng chẳng coi vào đâu, cho nên dù Trư Bát Giới đã đột phá thì vẫn nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Nhị Lang Thần xoay Tam Xoa Thần Kích như ảo ảnh, kích ảnh gào thét, áp chế Trư Bát Giới chỉ có thể phòng thủ.

Bùm!

Bỗng nhiên một chưởng của Nhị Lang Thần đánh trúng bụng Trư Bát Giới, đập hắn bay ra ngoài.

- Ngao... Dương Tiễn đáng giận, lại dám đánh bụng lão Trư ta, tự tìm cái chết!

Trư Bát Giới nổi giận, tất cả pháp lực đều quán chú lên đinh ba chín răng, sau đó đập thẳng về phía Nhị Lang Thần.

Nhị Lang Thần vội vàng dùng Tam Xoa Thần Kích đỡ, kết quả - keng

một tiếng, Nhị Lang Thần không kịp đề phòng bị đập bay, bởi vì khinh thường Trư Bát Giới mà ăn chút thiệt nhỏ.

- Ha ha ha, Dương Tiễn, để cho ngươi kiến thức sự lợi hại của Trư gia gia ngươi...

Chiu... Bùm!

Lời Trư Bát Giới còn chưa nói xong, ngón tay trái Dương Tiễn đã chỉ vào huyệt Thái Dương, con mắt ở mi tâm lập tức bắn ra một luồng sáng, đánh trúng Trư Bát Giới, không những đánh bay hắn mà còn khiến cả người hắn nám đen.

- Khụ khụ, Dương Tiễn đáng chết, ngươi đánh lén...

Trư Bát Giới nổi nóng.

- Nực cười, đánh nhau sinh tử, người thắng làm vua, nói gì đánh lén?

Dương Tiễn cười nhạt, bỗng nhiên gã biến sắc, theo bản năng đập một quyền về phía sau.

Keng.

Một tiếng vang thật lớn, đám người Tử Vi tiên tử thấy Đường Tăng đột nhiên xuất hiện Cửu Hoàn Tích Trượng của hắn va đụng với nắm đấm của Nhị Lang Thần.

Kết quả không hồi hộp chút nào, Đường Tăng bị đánh bay Cửu Hoàn Tích Trượng suýt chút nữa rời khỏi tay, hắn cảm giác hai cánh tay cũng sắp gãy.

- Sức mạnh thật lớn!

Đường Tăng rung động.

- Đường Tam Tạng, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?

Nhị Lang Thần khinh thường, tiện tay bổ ra một đạo kích mang.

- Cẩn thận...

Tử Vi tiên tử lo lắng.

Đường Tăng cũng sợ hết hồn, vội vàng thuấn di nhưng vẫn chậm một bước nhỏ, bị kích mang quẹt trúng mũ, thiếu chút nữa đánh bay.

Kích mang chém tới tầng mây nơi Đường Tăng đứng vừa nãy, dường như cắt rời cả không gian, sắc bén tột cùng.

Một khắc sau, Đường Tăng xuất hiện cách đó mười ngàn thước, toát mồ hôi lạnh, căm tức nhìn Nhị Lang Thần Dương Tiễn.

- Lẩn tránh lại rất là nhanh.

Dương Tiễn giễu cợt nói.

Đường Tăng đột nhiên biến sắc, vội vàng thuấn di, nhưng vẫn chậm một bước.

Ầm...

Một cái bàn tay xuất hiện phía sau, ịn lên lưng hắn sức mạnh lớn kinh khủng đánh bay hắn.

Phốc...

Một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra ngoài, Đường Tăng vội vàng tiến vào Tiên Giới tùy thân, tránh được một kích tất sát này.

- Dương Tiễn, ngươi giết sư phụ ta?

Trư Bát Giới giận dữ.

Bởi vì trong mắt người xem, một chưởng kia của Dương Tiễn giống như đã trực tiếp đánh Đường Tăng thành hư vô, chỉ để lại một búng máu bị phun ra không trung.

Tử Vi tiên tử cũng trắng bệch mặt, nàng không phải lo lắng cho Đường Tăng mà lo lắng Tôn Ngộ Không nổi điên. Bởi vì nàng nhìn ra, Tôn Ngộ Không hình như rất để ý người sư phụ này.

Cũng đừng vừa mới giải quyết xong một cái phiền phức, lại tới một cái phiền phức khác.

Ngay cả Vương Mẫu nương nương cũng hơi biến sắc.

Chỉ có Nhị Lang Thần biết, gã không giết chết Đường Tăng, một chưởng mới vừa rồi của gã cũng không định lấy mạng Đường Tăng, nhiều nhất chỉ là hoàn toàn phế bỏ mà thôi, nhưng không ngờ Đường Tăng có thể tránh thoát được.

- Có chút bản lĩnh, lại có thể tránh thoát thần giác của bổn thần.

Nhị Lang Thần hứng thú.

Ngâm...

Tiểu Bạch Long lắc mình một cái, hóa thành một con cự long màu trắng dài cả ngàn thước, tức giận nhìn Nhị Lang Thần.

- Rồng? Bổn thần còn chưa từng giết rồng đâu, đã sớm muốn học tập với Tam Thái Tử rồi.

Nhị Lang Thần cười nhạt.

- Dương Tiễn, đủ rồi!

Vương Mẫu nương nương không nhìn nổi:

- Nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi trở về đi.

- Ồ, hóa ra là Vương Mẫu, nhưng là cậu bảo ta tới truy nã yêu hầu, hiện giờ còn chưa thấy yêu hầu mà.

Dương Tiễn nghiêm trang nói.

Vương Mẫu lập tức nguyền rủa Ngọc Đế trong lòng. - Tên khốn kia sao lại điều thằng điên này tới?

Bản thân Nhị Lang Thần có thực lực cường đại, chiếm cứ Quán Giang Khẩu nhận lệnh không nhận người, hơn nữa nghe nói bởi vì mẫu thân động lòng phàm, nên bị anh ruột Ngọc Đế trấn áp dưới Hoa Sơn. Vì vậy, Nhị Lang Thần tràn đầy oán hận với người cậu này, càng thêm bằng mặt không bằng lòng.

- Chuyện nơi đây đã giải quyết xong, ngươi có thể đi về.

Vương Mẫu nương nương sắc mặt khó coi nói.

- Nhưng còn yêu hầu...

Dương Tiễn vẫn còn muốn tìm Tôn Ngộ Không đánh một trận mà, nghe nói Tôn Ngộ Không đột phá, đúng lúc gần đây gã cũng có đột phá.

- Đủ rồi!

Vương Mẫu nương nương nổi giận.

- Được rồi, nếu Vương Mẫu nói vậy, thế thì không thể trách ta không bắt yêu hầu lại, thỉnh Vương Mẫu giải thích với Ngọc Đế một chút.

Nhị Lang Thần nói sau đó xoay người muốn đi.

Bùm bùm...

Ngay tại lúc này, một lôi cầu lớn bằng nắm đấm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nhị Lang Thần rồi lập tức nổ tung.

Tạch tạch tạch...

Nơi đó điện xà tán loạn, cuồng lôi vũ động, như lôi trì tuyệt thế ra đời.

Nhị Lang Thần không có bất kỳ chuẩn bị nào, bị đánh dựng hết cả tóc.

Chờ khi sấm sét biến mất hoàn toàn, tất cả mọi người đều thấy, Nhị Lang Thần vốn anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong hơn nữa còn uy vũ bất phàm, lúc này lại có một cái đầu bông xù, hơn nữa miệng và lỗ mũi còn bốc ra khói đen, sắc mặt đen kịt.

Đám người Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử thấy một màn này, lập tức trợn mắt há mồm.

Thiên binh thiên tướng phía xa cũng tràn đầy kinh ngạc.

- Chuyện này...

- Thần tướng có chuyện gì vậy?

- Chẳng lẽ đây chính là giả bộ bị sét đánh trong truyền thuyết?

Rất nhiều thần tiên suy đoán trong lòng.

Nhị Lang Thần há miệng thở ra một ngụm khói đen, nhưng thần quang trong mắt sáng chói, thả thần giác quét nhìn, nhưng lại không phát hiện gì hết.

- Hừ!

Sau một tiếng hừ lạnh, Nhị Lang Thần chợt lóe rồi biến mất, tốc độ lại không hề chậm hơn Tôn Ngộ Không, chắc là gã cũng cảm thấy mất thể diện. Một người anh tuấn bất phàm như gã, lại bị người đánh lén thành bộ dạng như vậy!

Mặc dù cái lôi cầu đó làm cho Nhị Lang Thần trở nên chật vật, nhưng trên thực tế thì không có tổn thương thực sự gì cho gã.

Nhị Lang Thần cũng giống như Tôn Ngộ Không tu luyện Thần Ma luyện thể, không có dễ dàng bị Đường Tăng thương tổn như vậy.

Nhị Lang Thần vừa mới đi, Đường Tăng đột nhiên xuất hiện trong hư không nơi hắn biến mất, khinh thường lắc đầu một cái, khẽ thở dài:

- Quá yếu!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-627)