Vay nóng Homecredit

Truyện:Đường Tăng Xông Tây Du - Chương 098

Đường Tăng Xông Tây Du
Trọn bộ 627 chương
Chương 098: Khảo Nghiệm Của Hàn Cực Thiên Nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-627)

Siêu sale Lazada


Trong nhất thời, thần tiên trong ngoài Nam Thiên Môn đều lảo đảo một cái, suýt chút nữa té cả bầy!

Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử đơ người, chưa từng thấy qua người nào da mặt dầy như vậy.

Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói người ta quá yếu, vậy lúc trước là ai bị Nhị Lang Thần đánh hộc máu?

Đường Tăng giống như là không nhìn thấy thái độ giễu cợt của Tử Vi tiên tử và Vương Mẫu nương nương, mặt đầy đắc ý nói:

- Thứ người như vậy, cũng dám tự xưng thần tướng? Thật là không biết tự lượng sức mình!

Đậu xanh!

Lần này ngay cả Tử Vi tiên tử cũng muốn nôn mửa.

- Sư phụ, người không sao chứ?

Trư Bát Giới vội vàng bay tới, lo lắng hỏi.

Tiểu Bạch Long cũng hóa thân lại thành hình người, mặc dù không nói chuyện nhưng cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Từ khi thu phục Tiểu Bạch Long đến giờ đã gần một năm, Tiểu Bạch Long cũng không so đo chuyện lúc đầu nữa. Hơn nữa bây giờ Đường Tăng cũng không có nhằm vào hắn nữa.

Huống chi Tiểu Bạch Long còn mong mỏi được Đường Tăng chỉ điểm đây.

- Một chút đồ nhắm!

Đường Tăng vẻ mặt ngạo nghễ nói, giống như không coi tràng - đại chiến

vừa mới rồi vào mắt.

- Sư phụ thật là lợi hại!

Trư Bát Giới thở dài nói.

- Đó là đương nhiên!

Đường Tăng vô cùng đồng ý gật đầu.

Tử Vi tiên tử và Vương Mẫu nương nương cũng sắp ói rồi, Đường Tam Tạng này da mặt thật là dày như phòng ngự của Nam Thiên Môn vậy.

Chỉ là hai nữ nhân cũng hiếu kỳ, Đường Tam Tạng làm thế nào tránh thoát khỏi công kích của Nhị Lang Thần?

Hơn nữa, lôi cầu lúc đó là chuyện gì xảy ra?

Khiến cho các nàng kinh ngạc là uy lực của lôi cầu kia, ít nhất có thể gây tổn thương cho một Huyền Tiên cường đại, không thể khinh thường.

Nếu không phải tu vi Nhị Lang Thần vượt xa Đường Tăng, thực lực cách quá xa, có lẽ lôi cầu kia đã khiến cho Nhị Lang Thần lật thuyền trong mương.

...

Thời điểm Đường Tăng - kịch chiến

cùng Nhị Lang Thần, Tôn Ngộ Không đã tới vùng cực bắc Thiên Giới, hơn nữa còn tiến vào một tiểu thế giới, tiểu thế giới đó chính là Hàn Cực Thiên.

Vận khí của Tôn Ngộ Không coi như không tệ, mới vừa tới Hàn Cực Thiên đã gặp được một bà lão. Bà lão đó bảo hắn muốn gặp được Hàn Cực Thiên Nữ thì có một cách, là hắn tới thế giới người phàm của Hàn Cực Thiên làm ăn mày ba ngày.

Trong ba ngày này, không cho phép hắn sử dụng bất kỳ pháp lực nào, cho dù bị người bắt nạt, cũng phải nhịn xuống, bảo hắn thể nghiệm cuộc sống của người tầng thấp.

- Ba ngày thì ba ngày!

Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối không đồng ý, nhưng bây giờ vì Tử Lan, hắn hoàn toàn không chút do dự.

Tôn Ngộ Không nhanh chóng tiến vào thế giới người phàm, nơi này ngoại trừ thời tiết lạnh một chút, thì không có gì khác với những thế giới người phàm khác.

Trên đường chính vô cùng náo nhiệt, đương nhiên cũng có chỗ yên tĩnh, thậm chí rất hiếm người ở.

Tôn Ngộ Không tìm được một tên ăn mày, hỏi tên ăn mày đó:

- Xin hỏi, làm một tên ăn mày như thế nào?

Tên ăn mày này dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn Tôn Ngộ Không, mặc dù dáng dấp Tôn Ngộ Không quái một chút, nhưng tên ăn mày này lại không sợ, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

- Xin hỏi như thế nào mới được gọi là một tên ăn mày?

Tôn Ngộ Không hỏi tiếp.

- Thằng ngu!

Ăn mày bẩn thỉu trên đất bĩu môi, đã coi Tôn Ngộ Không thành con khỉ ngu.

- Xin hỏi một tên ăn mày cần phải làm gì?

Tôn Ngộ Không không sợ phiền hỏi tiếp.

- Ngươi có phiền hay không vậy? Đừng tưởng rằng ngươi biết nói chuyện ta sẽ thích ngươi.

Ăn mày tức giận nói.

Tôn Ngộ Không vội vàng xoay người đi, bởi vì trong lòng hắn lo lắng sự sinh tử của Tử Lan nên tính khí đang vô cùng nóng nảy, bây giờ gặp loại chuyện này, nếu là bình thường hắn đã tát một cái rồi.

Nhưng nghĩ tới bà lão đã nói, muốn gặp Hàn Cực Thiên Nữ thì tuyệt đối không được động võ, cho dù bị bắt nạt cũng không thể trả đũa, nên hắn nhịn!

Hít sâu một hơi, Tôn Ngộ Không lại quay đầu lại, mặt đầy tươi cười hỏi:

- Xin hỏi vì sao ngươi lại cảm thấy ta phiền?

Bụp!

Một khúc xương đã bốc mùi đập lên đầu Tôn Ngộ Không, tên khất cái kia không nhịn được nói:

- Cút cút, còn không cút, lão tử lấy ngươi nấu canh uống!

Lông khỉ của Tôn Ngộ Không lập tức dựng lên, muốn tát cho tên ăn mày kia thành thịt vụn!

Nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Tử Lan nằm trên đám mây đang chờ hắn cứu mạng, hắn lập tức nhịn được, lại hít sâu một hơi, cười hỏi:

- Xin hỏi...

Vèo vèo vèo...

Mấy tảng đá bay tới, còn có trứng gà thối, thức ăn thừa, rau nát... toàn bộ đập lên người Tôn Ngộ Không.

Bộ lông khỉ màu vàng của Tôn Ngộ Không đều đã dính bẩn.

- Ha ha ha...

- Con khỉ kia quá buồn cười.

Ăn mày chung quanh cũng cười lớn, ở nơi này trêu khỉ, còn là một con khỉ thật sự, cơ hội khó có được.

Tôn Ngộ Không lau đi một cái trứng gà thối trên mặt, nụ cười trong nháy mắt biến mất, trong mắt đã không có lửa giận, chỉ còn lại lạnh lùng, hắn muốn tên ăn mày kia tan thành tro bụi!

Tôn Ngộ Không đã mất đi lý trí.

- Con khỉ ngu, không phải ngươi muốn hỏi làm một tên ăn mày như thế nào sao? Bây giờ xem bộ dạng ngươi cũng rất giống một tên ăn mày rồi đó.

Một thanh niên ăn mày bỗng nhiên vỗ bả vai Tôn Ngộ Không một cái, cười nói.

Tôn Ngộ Không vốn đang muốn động thủ, đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn thanh niên ăn mày bên cạnh.

- Khỉ thì thấy cũng nhiều, nhưng biết nói chuyện hơn nữa còn muốn học làm ăn mày, thật là thấy lần đầu.

Thanh niên cười nói:

- Khỉ ngu, không phải ngươi muốn hỏi vì sao bọn họ cảm thấy ngươi phiền sao?

- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi biết?

Tôn Ngộ Không mặt không cảm giác hỏi.

- Đó là đương nhiên, nói ngươi là khỉ ngu thật không có oan uổng cho ngươi. Ngươi suy nghĩ một chút đi, làm ăn mày là làm gì?

Thanh niên ăn mày hỏi.

- Xin ăn.

Tôn Ngộ Không trả lời.

- Xin ăn dễ dàng không?

- Hẳn là không dễ.

- Vậy được rồi, những tên khất cái như chúng ta xin ăn đã khó khăn, nếu tăng thêm một tên ăn mày nữa, vậy thì thu hoạch chẳng phải lại càng ít.

Thanh niên ăn mày nói:

- Bây giờ chắc ngươi đã biết, vì sao bọn họ không muốn trả lời vấn đề của ngươi rồi chứ?

- Vậy ngươi có thể trả lời sao?

Tôn Ngộ Không hỏi.

- Có thể, nhưng ngươi phải làm giúp ta một chuyện.

Thanh niên ăn mày nói.

- Chuyện gì?

- Giúp ta kiếm tiền!

....

Nửa giờ sau, Tôn Ngộ Không bị thanh niên dùng một sợi dây buộc cổ, rồi cho hắn ngồi trên bậc thang làm từ mấy tấm ván, - kiếm khách-.

- Không phải ngươi biết nói chuyện sao? Ngươi thấy có người tới thì kêu - Các vị đi đường tốt, cho ít tiền đi, cho chút đồ ăn đi-.

Thanh niên ăn mày nói:

- Nhớ, ngàn vạn lần đừng nói sai.

Sắc mặt Tôn Ngộ Không có chút khó coi, thanh niên ăn mày này thật sự coi hắn thành một con khỉ để hấp dẫn khách hàng, tuy nói hắn thật đúng là một con khỉ.

Lúc này có hai gã đàn ông mặc trang phục viên ngoại đi tới, thanh niên ăn mày vội vàng nói:

- Nhanh gọi đi, nhanh.

Tôn Ngộ Không không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là kêu lên:

- Các vị đi đường tốt, cho ít tiền đi, cho chút đồ ăn đi...

Hai gã đàn ông nghe vậy lập tức kinh ngạc nhìn qua.

- Con khỉ này biết nói chuyện sao?

- Thật là thú vị.

Thanh niên ăn mày lập tức hưng phấn, cảm thấy mình quả nhiên thông minh, tìm được một con khỉ biết nói chuyện, chắc chắn không bao lâu nữa tài nguyên sẽ cuồn cuộn.

- Các vị đi đường tốt, cho ít tiền đi, cho chút đồ ăn đi.

Tôn Ngộ Không tiếp tục nói.

- Các vị đi đường tốt, cho ít tiền đi, cho chút đồ ăn đi.

- Các vị đi đường tốt, cho ít tiền đi, cho chút đồ ăn đi.

Tôn Ngộ Không cũng không để ý hai gã đàn ông đang chỉ trỏ hắn, tiếp tục gân giọng gào thét.

Kết quả hai gã đàn ông đó cho rằng con khỉ này chỉ biết nói một câu như vậy, lập tức hết hứng thú, xoay người đi.

Bẹp!

Thanh niên ăn mày tức giận dùng cây hung hăng quất lên đầu Tôn Ngộ Không một cái.

- Sao ngươi đánh ta?

Tôn Ngộ Không khó hiểu hỏi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-627)